Nam Thần Lạnh Lùng Crush Tôi - Chương 3
10
Đi được nửa đường thì mối tình đầu gọi điện đến.
Cô ta nói mình đang ở bệnh viện, nói tới nói lui đều là muốn Quý Nam Thần đến chăm.
Giọng nói ngọt ngào đến một cô gái như tôi còn mê. Tôi cũng khẳng định thêm rằng tôi chắc chắn không phải vì tham lam mấy trăm triệu của cô ta.
Nếu cô ta nhìn trúng thì tôi nhất định sẽ sống chết cướp cô ta khỏi tay Quý Nam Thần rồi chăm sóc thật tốt, làm một kẻ ăn bám đủ tư cách.
“Chồng ơi, sao chúng ta không đến bệnh viện xem một chút?” Tôi nịnh nọt hỏi.
Quý Nam Thần liếc nhìn tôi, thấy tôi không có biểu hiện ghen tị mà ngược lại còn cực kỳ lo lắng.
Hắn không nói gì nhưng đôi mắt đen lại nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó cúp máy không thương tiếc, điều đó càng khiến tôi lo lắng hơn.
Quý Nam Thần, nhanh nói đi, nhanh bảo tôi đi đến bệnh viện, nói không chừng tôi có thể vớt thêm vài ba phân tiền!
“Nhìn cậu có vẻ vội nhỉ?”
Tôi cố gắng mỉm cười ngượng nghịu nhưng rất lịch sự.
“Ừm, tôi… tôi lo quá.”
Làm sao tôi dám nói sự thật đây, nếu nói rằng tôi muốn mót thêm vài phân tiền thế chẳng phải đi đời trong tức khắc sao.
Trên đường về nhà, mặt Quý Nam Thần đen thui.
Không biết là vì hắn lo lắng cho mối tình đầu đang ở bệnh viện xa xôi hay vì tức giận khi phải ở cạnh tôi.
11
Ngày hôm sau, tôi bị ban quản lý bất động sản đuổi ra khỏi biệt thự lớn.
Xong đời, người bảo trợ của tôi không cần tôi nữa. Tôi còn hy vọng sau khi hắn cưới mối tình đầu thì mỗi tháng vẫn gửi đều đặn cho tôi hai triệu tệ.
Tôi lo lắng đến mức nhanh chóng đào video “Vương Bảo Xuyến đào rau dại mười tám năm vì tình yêu”* trên tik tok lên.
(*) Vương Bảo Xuyến đào rau dại: được lấy trong phim Tiết Quý Bình và Vương Bảo Xuyến. Tiết Quý Bình lên đường đánh giặc, Vương Bảo Xuyến ở quê chờ đợi 18 năm, cuộc sống khổ cực khiến Vương Bảo Xuyến phải đào rau dại ăn. Vì vậy Vương Bảo Xuyến luôn được xem là hình mẫu của những người con gái hết lòng vì tình yêu, trung trinh, tảo tần.
Tôi còn quét cho Quý Nam Thần thêm chín mươi chín lần nữa, thề sống thề chết để hắn biết được tôi quyết tâm chờ hắn trở về đến thế nào.
Vì tiền, thể loại yêu đương nào có trong não cũng đều được tôi lôi ra.
Nhưng tôi lại nhận được nhắc nhở dấu chấm than màu đỏ. Bị chặn rồi!
Không bỏ cuộc, tôi lại chuyển sang gọi điện cho hắn.
Thể hiện quyết tâm của mình bằng lời nói chân chính.
“Chồng iu, nếu như anh không thích Vương Bảo Xuyến, vậy em cũng có thể làm Chức Nữ, còn không thì là Tam Thánh Mẫu cũng được mà…”
“Bíp bíp…” Âm thanh cúp máy đập vào màng nhĩ tôi.
Tôi gọi lại nhưng kỳ diệu thay tôi không bị chặn.
“Nếu không, sau này em có thể cho anh một thỏa thuận hợp lý hơn, một triệu tệ một tháng.”
Hắn im lặng, dường như hơi lạnh cũng bò dọc theo dây mạng đến phía nên này, lạnh đến nỗi khiến tôi hoảng hồn.
“… Năm trăm nghìn, không thể thấp hơn nữa, nếu thấp hơn sẽ làm nhiễu loạn thị trường…” Tôi lẩm bẩm một mình, thành công khiến cuộc gọi bị chặn.
Tôi không hề chú ý đến một ánh mắt phán xét đang nhìn chằm chằm vào mình.
12
“Cô chính là Thẩm Nam Ý! Cô biết con rể tương lai của tôi sao?”
Tôi ngước lên và thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời thượng, mấy ngón tay của bà ấy gần như thọc vào lỗ mũi tôi.
Bà ấy nhìn đầu đến chân, mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều không buông tha.
Nó khiến tôi cảm thấy mình như một miếng cá trên thớt, mặc người tuỳ ý xẻ thịt.
Trời ạ, chẳng lẽ mối tình đầu không dám lên sân xé tôi nên mới phái mẹ ruột của cô ta đến?
Tôi giữ nụ cười lịch sự.
“Tôi biết, là người chồng mạnh mẽ của tôi.” Tôi thẳng thắn nói.
Khóe miệng của người phụ nữ cứng đờ, bà ta mở miệng xúc phạm.
“Đồ khốn nạn không biết xấu hổ, con rể tương lai của tôi trở thành chồng của cô lúc nào chứ? Cô điên à?”
“Tôi không quan tâm mối quan hệ giữa cô và con rể tôi như thế nào, hay nó đã hứa hẹn gì với cô, nhưng sau này tôi sẽ không cho phép hai người có bất kỳ cơ hội nào để dây dưa. Muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói, đừng quấn lấy con rể tôi nữa.”
Nghe được câu này của người phụ nữ khiến tôi trợn tròn mắt. Người dâng tiền lại đến nữa rồi. Không hổ là mẹ của mối tình đầu, trông y như một khuôn đúc ra.
“Có chắc là tôi có thể nói thoải mái không?” Tôi hỏi.
“Quả nhiên cô là là thứ không thể đặt lên bàn được*.” Sắc mặt của mẹ mối tình đầu liên tục thay đổi.
(*) Ý bảo thứ tầm thường, đáng xấu hổ.
Tôi suy nghĩ kỹ trong đầu xem bao nhiêu là phù hợp, và chiếc bàn tính vàng lại bắt đầu chuyển động.
“Bà chắc chưa? Muốn dùng tiền để tống cổ tôi.” Tôi xác nhận nhiều lần.
“Cứ việc nói.” Mẹ mối tình đầu mất kiên nhẫn đến đỉnh điểm.
“Một tỷ rưỡi! Cứ tính vào tiền của con gái bà.” Tôi nhẹ nhàng nói con số.
“Cô điên à? Một tỷ rưỡi, bán cô đi cũng không có giá như vậy.” Mẹ mối tình đầu hét lên.
“Con rể tương lai của bà rất thích đồ giá trị. Anh ấy nha, chính là không thể rời khỏi tôi, trừ khi tôi chủ động rời đi.” Tôi cười ngọt ngào.
Mẹ của mối tình đầu cũng sợ hãi trước sự tự tin trong mắt tôi, loạt soạt vài nét đã viết cho tôi một tấm séc.
Thành thật mà nói, chân tôi run rẩy nãy giờ rồi.
“Tôi hy vọng cô giữ lời hứa và đừng bí mật dính líu đến con rể tương lai của tôi nữa.” Mẹ của mối tình đầu vênh váo bước vào Bugatti.
“Điều đó là chắc chắn rồi… không thể được.” Tôi hôn tấm séc hai lần, nói bồi thêm.
Nếu bà ấy có thái độ tốt thì còn nói thêm được chút ít, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần rồi.
Thẩm Nam Ý cũng không khác gì nhiều, chỉ có xương cốt toàn thân đã bị đảo ngược hết.
13
Tôi vui vẻ tiếp tục gọi điện cho Quý Nam Thần nhưng không có kết quả. Tôi và biệt thự lớn chỉ có thể nhìn nhau mà thất vọng.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của người bạn thân nhất.
Chỉ cần WeChat rung một phát thì cô ấy đã lập tức xuất hiện trước mặt tôi.
Hai chúng tôi ngồi xổm trước cửa tiểu khu, ôm đầu khóc rống lên.
Cô ấy trông cậy vào tôi còn tôi thì trông cậy vào Quý Nam Thần. Kim chủ của tôi đã không còn có nghĩa là kim chủ gián tiếp của cô ấy cũng mất luôn.
Người đến người đi nhìn chúng tôi mà không hiểu tại sao.
“Em gái, vào nhà máy không? Bao ăn bao ở, trai đẹp tha hồ chọn.”
Một ông chú nhìn hành lý của tôi bên đường, cộng với vẻ mặt khốn khổ của chúng tôi khiến ông ấy nhầm chúng tôi là những người làm công. Ông ấy cười tủm tỉm phát tờ rơi nhằm dụ dỗ chúng tôi.
Chúng tôi càng khóc dữ dội hơn.
“Nếu không thì tìm người khác?” Bạn thân nói ra một câu kinh người, nhưng lại trùng khớp với suy nghĩ của tôi.
Nhưng… không có ai đẹp trai hơn Quý Nam Thần, không có ai giàu có hơn Quý Nam Thần, không có ai rảnh rỗi hơn Quý Nam Thần… Tôi cũng không bị khinh bỉ.
Cả hai chúng tôi không còn cách nào khác là phải bỏ cuộc. Vào cái đêm khi tôi đang thu dọn hành lý để đến nhà máy, tôi đã uống đến say khướt.
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy cô bạn thân đang lén lút nhắn tin cho Quý Nam Thần.
Đồng thời, mối tình đầu cũng đang từng bước hoàn thành công việc của mình, sức mạnh của đồng tiền thật vĩ đại.
Khi tỉnh dậy, tôi đã trở về căn biệt thự lớn quen thuộc, cô bạn thân cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Căn phòng rộng lớn khiến tôi hơi bất an. Nếu Quý Nam Thần, mối tình đầu và tôi, cái gì cũng muốn nhưng lại không muốn chi tiền, thế chẳng phải tôi sẽ phải chịu cảnh tình yêu cưỡng chế cầm tù bá đạo trong truyền thuyết sao.
Tôi điên cuồng gửi tin nhắn tố cáo người bạn thân nhất của mình.
Tôi: “Gặp đại nạn thì đều bay đi hết, tớ hiểu.”
Tôi: “Nhưng…”
Tôi: “Nhưng mẹ nó, cậu lấy luôn hai đồng năm hào tám tớ mang theo để làm gì chứ?”
Tôi: “…”
Đúng như tôi nghĩ, hộp trò chuyện không có phản hồi, và toàn bộ quá trình đều là tôi tự diễn.
Tôi tức giận.
Tôi sẽ tìm người cho tôi năm mươi tệ để tôi tự thưởng cho mình một phần KFC.
Tôi an ủi tâm hồn non nớt và bất lực của mình.
Dù bây giờ tôi cũng có thể được xem như là một tỷ phú nho nhỏ, nhưng kể từ khi bị bắt cóc lúc nhỏ, tôi vẫn luôn lo sợ rằng mình sẽ không có tiền.
Gia đình tôi và Quý Nam Thần cũng ngang nhau, tài sản gia đình cũng giàu có, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Đối với tôi, càng có nhiều tiền thì tôi càng cảm thấy an toàn, tiền chính là sự bảo vệ lớn nhất của tôi.
Trong cơn mơ màng tôi được bế lên chiếc giường êm ái, phảng phất mùi bạc hà quen thuộc.
Khi tỉnh dậy, tôi không phát hiện được gì, trên giường cũng không còn chút hơi ấm nào, ngoại trừ miếng khoai tây chiên đang cắm vào lỗ mũi của tôi.