Nam Thần Lạnh Lùng Crush Tôi - Chương 2
5
“Thẩm Nam Ý, đây là nhà của tôi.”
“Còn nữa, tháng này tôi đã trả cậu hai triệu tệ nên bây giờ cậu vẫn là của tôi.” Hắn gằn từng chữ, hơi thở nóng hổi hòa lẫn mùi sữa tắm đặc trưng khiến tôi hơi bối rối.
“Chờ một chút, tôi bán nghệ không bán thân…”
Quý Nam Thần nói cợt nhả gì đó đồng thời luồn tay qua eo tôi. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện nên hoảng loạn đưa tay bảo vệ ngực mình.
“Nhường đường!”
“Hả?” Tôi bối rối nhìn lên.
“Cậu cản trở tôi lấy khăn tắm.”
“Ồ.”
Tôi trề môi chán nản né sang một bên, ước gì có thể tự đánh chết mình vì vừa rồi quá đa cảm.
“Nhân tiện, vì vừa nãy cậu đã nhìn thấy cơ thể của tôi nên cậu cần phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi…”
“Mười triệu tệ.”
Quý Nam Thần vẫn đang dùng tay lau đi những giọt nước thừa trên người, nhưng khuôn mặt tư bản không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Mười triệu, sao hắn không đi cướp luôn đi, cũng chẳng sợ có mạng lấy mà không có mạng để dùng.
“Đừng thử bất kì thủ đoạn nào. Tôi có đủ tiền để thuê luật sư giỏi nhất.” Có lẽ vì thấy tôi nghiến răng nghiến lợi nên Quý Nam Thần mới nhếch khóe miệng tư bản lên.
“Được rồi…” Tôi miễn cưỡng lấy điện thoại ra, thẹn quá hóa giận đáp trả.
Nếu Quý Nam Thần coi tôi như rau hành rau hẹ thì tôi đây sẽ không để yên cho hắn đâu.
Tôi quay đầu rồi lặng lẽ gửi ảnh chụp lén cho mối tình đầu với giá hai mươi triệu.
Mối tình đầu lập tức chuyển tiền cho tôi, thậm chí còn gửi cho tôi một nhãn dán cảm ơn.
Tôi nhìn vào điện thoại cười khà khà liên tục. Quý Nam Thần vừa nhìn liền tưởng tôi bị khùng.
Hắn thấp thỏm bất an hỏi tôi: “Thế thì… Mười triệu tệ kia tôi không cần nữa, cậu đừng dọa tôi.”
Tôi càng cười to hơn.
6
Tôi và Quý Nam Thần được gọi là “thanh mai trúc mã”, nhưng thực chất chúng tôi là kẻ thù truyền kiếp.
Vì bố mẹ tôi và gia đình hắn chơi thân với nhau mấy đời nên mẹ tôi càng phát rồ hơn, muốn gửi tôi sang bên ấy nuôi.
Nói gì mà: “Gần quan được ban lộc…”
Cứ như vậy mà tôi đã trở thành cô dâu nhí của nhà họ Quý trong mắt người ngoài.
Bất cứ khi nào tôi và Quý Nam Thần xuất hiện cùng nhau, người khác đều trêu chọc hắn đang nuôi một “cô vợ nhỏ”. Da mặt hắn mỏng đến nỗi bị bọn họ trêu đến đỏ mặt.
Tôi thì khác, tôi khinh thường cái tin đồn này. Mọi người muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm đến việc làm con dâu nuôi từ bé mà chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền.
Tuy nhiên, khi tôi đang làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi thì Quý Nam Thần nhất quyết bắt tôi đến xem hắn chơi bóng rổ.
Hắn liên tục sai tôi đưa nước và khăn lông. Tôi mới vừa bước vào sân thì mọi cô gái đều nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi đã cướp mất người đàn ông của họ.
“Thẩm Nam Ý, nước.”
“Thẩm Nam Ý, khăn lông.”
“Thẩm Nam Ý…”
Giọng của Quý Nam Thần cứ vang lên, tôi muốn rời đi nhưng hắn nhất quyết không chịu để tôi đi. Ngay cả khi tôi cố tình từ chối mang nước cho hắn thì hắn một hai chạy đến giật chai nước trong tay tôi rồi tu nước ừng ực.
Nhìn yết hầu của hắn lên xuống dưới ánh mặt trời mà lòng tôi có chút say mê, đến nỗi mãi một lúc sau vẫn chưa nhận lại chai nước hắn đưa.
Quý Nam Thần giảo hoạt nhếch miệng như một con hồ ly, rung động lòng người.
“Thẩm Nam Ý, đẹp không?”
“Đẹp.” Tôi trả lời rất hợp tác.
Nhưng tôi thực sự không thể đoán ra được những suy nghĩ khó hiểu của hắn, trái tim đàn ông giống như kim trong đáy biển.
Khi tôi ngồi nghỉ ngơi thì Quý Nam Thần bỗng nhiên bước đến. Cơ thể 1m87 cao lớn như cây tùng, vừa vặn che đi cái nắng trên đầu tôi, nhưng tôi cũng không để ý gì nhiều.
7
Thời gian trôi qua, cộng với sự nổi loạn của tuổi mới lớn, cụm từ “cô dâu nhí” này đều khiến cả tôi và Quý Nam Thần không mấy hài lòng. Tôi còn chưa hành động thì hắn đã ra tay trước.
Ở trường, hắn không đợi tôi học xong thì thôi, thế mà còn lấy trộm cuốn truyện tranh tôi yêu thích nhất, chuyện tuy đơn giản nhưng không thể nhịn được.
Sau đó tôi bắt đầu bán thông tin liên lạc của hắn cùng nhiều bức ảnh mờ ám khác cho các bạn trong trường.
Thông tin liên lạc có giá từ năm đến mười tệ và ảnh có giá hai mươi tệ.
Tôi kiếm được rất nhiều tiền, thậm chí còn khiến vô số cô gái trở thành “liếm cẩu” của tôi, mặc dù thực chất tôi chỉ lợi dụng ánh sáng của Quý Nam Thần mà thôi.
Quý Nam Thần với bờ vai rộng và vòng eo săn chắc, rất nổi tiếng ở trường, điều này khiến công việc kinh doanh của tôi ngày càng phát triển.
Ngay cả các nữ sinh trường bên cạnh cũng đến ủng hộ việc kinh doanh của tôi, thỉnh thoảng còn có một vài nam sinh đẹp trai.
Cuối cùng, tôi thành công bị Quý Nam Thần đá ra khỏi nhà, mối quan hệ của tôi và hắn tụt xuống con số 0.
Cho đến sau khi tốt nghiệp, Quý Nam Thần say khướt đến trước cửa nhà tôi.
Tôi bàng hoàng khi hắn quỳ gối ngỏ lời xin tôi làm người tình thế thân, còn dâng cho tôi “bản hợp đồng tự nguyện quyên góp hai triệu tệ mỗi tháng”.
Thấy hắn đáng thương nên tôi miễn cưỡng đồng ý cho xong. Tôi mừng đến nỗi cười không khép miệng lại được, tiền sao, có ai ngại nhiều đâu chứ?
Hơn nữa, Quý Nam Thần đẹp trai như vậy, chỉ nhìn mà ăn chung với cơm thôi cũng đủ thơm rồi, tôi hoàn toàn không lỗ.
Thật ra mà nói, làm thế thân hằng ngày cho hắn ấy vậy mà rất sướng.
Sinh hoạt hằng ngày hễ thích gì là tôi mua, dù sao cũng do hắn trả tiền, muốn bay đến nơi nào trên thế giới cũng đều là hắn lo, quả thật là cuộc sống lạc trôi mà tôi luôn mong ước.
Cứ thế, tôi đã sống một cuộc đời bố thí suốt ba năm chỉ dựa vào “phí cặn bã” mà hắn đưa cho.
Năm ấy tôi mười tám tuổi, đối với tôi thì Quý Nam Thần còn rực rỡ hơn cả siêu nhân Tiga.
8
Lúc tôi tỉnh dậy thì Quý Nam Thần đã không còn trong phòng nữa.
Trên bàn là bữa sáng mà hắn đã chuẩn bị từ trước, bánh mì thơm mềm thoang thoảng mùi việt quất.
Nhiệt độ sữa bò vừa vặn 37 độ, đúng độ tôi thích nhất, uống vào rất vừa miệng.
Nói thật, mỗi lần Quý Nam Thần tới đều chăm sóc tôi, cũng không biết hắn tiêu tiền vào việc gì.
Uống xong sữa tôi mới nhìn thấy một tấm thẻ vàng bên dưới.
Ngoài ra còn có một tờ giấy dán trên đó với mật khẩu “666…”
Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm vào hộp trò chuyện với Quý Nam Thần.
Màn hình tràn ngập màu cam và đỏ, tất cả đều là tin nhắn chuyển tiền, chọc mù cả mắt tôi.
Tôi ngu ngốc bày tỏ sự khiêm tốn vốn có của người Trung Quốc: “Quý Nam Thần, cậu sắp kết hôn rồi còn khách sáo như vậy, thật xấu hổ…”
Đối phương lập tức trả lời, ngắn gọn nói: “Vậy trả đây.”
“Nếu được thì, cho thêm xíu nữa?”
Tôi vừa gửi tin nhắn vừa vội chuyển tiền từ thẻ ngân hàng vào tài khoản của mình.
Cố gắng không để lại bất kỳ đường kim mũi chỉ nào cho Quý Nam Thần.
Đã nửa giờ trôi qua mà tiền trong thẻ vẫn chưa chuyển xong.
Tôi tự kỷ, tôi đau đớn, tôi gục ngã.
Điều tôi không biết chính là Quý Nam Thần đang ở trong công ty, vắt vẻo đôi chân dài lên bàn, nhìn chằm chằm vào ghi chép chuyển nhượng trên điện thoại di động mà khẽ cười.
Đứng trước mặt hắn có hai người, một người là mối tình đầu, người còn lại có dáng người rất giống hắn ta, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng bọn họ là cùng một người.
Hắn không biết cô chuyển sang tài khoản như vậy để làm gì nữa, chẳng lẽ nhận được một khoản tiền lớn rồi vui vẻ rời đi.
Ting, lại thêm một tin nhắn chuyển tiền nữa, trên đó còn có ghi chú rất bắt mắt.
“Lòng tham của nhóc con hám tiền.” Quý Nam Thần thấp giọng lẩm bẩm mấy chữ này, nụ cười càng tươi hơn.
9
Tiền đã vào đúng chỗ thì tâm cũng yên vị, bây giờ tôi có thể nghe lời Quý Nam Thần răm rắp, coi lời nói của hắn thánh chỉ.
“Thẩm Nam Ý, tháng cuối cùng rồi nên cậu lo mà cung phụng tôi cho tốt, hoàn thành trách nhiệm mà cậu nên làm.”
“Đã rõ, thưa sếp.”
Tôi vội vàng thu hồi tin nhắn, do bất cẩn nên tôi gửi nhầm, cũng không biết Quý Nam Thần đã đọc được hay chưa.
“Đã rõ, chồng iu, moa moa.”
Tôi đã chu đáo thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương ngớ ngẩn để lừa cho xong chuyện.
“Không có lần sau.”
“Được, chồng iu, moa moa.”
Vì tiền, tôi có thể co duỗi đúng lúc.
Vào buổi tối, tôi cố ý mặc một chiếc váy thắt eo cao cấp màu đỏ mượt mà, nó giúp tôn lên vóc dáng. Tôi còn tô một đôi môi đỏ rực. Sự kết hợp này như một cơn sóng lớn, toát ra khí chất nữ vương.
Tôi lái chiếc Maybach và đến cổng công ty đúng 6h10.
“Chồng yêu, lên xe.” Tôi khảng khái nói.
Dường như Quý Nam Thần có vẻ ngạc nhiên khi tôi đến đón hắn.
Trong chốc lát, cơ thể hắn cứng đờ rồi bước nhanh đến mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ. Ánh mắt của hắn cứ đổ dồn vào tôi.
Hơi thở của hắn hơi bất thường, lồng ngực phập phồng thu hút sự chú ý của tôi.
Không đúng, what the hell, đường đường là Quý tổng mà lại trong sáng, ngây thơ như vậy sao!
Tôi cố tình để dây tuột xuống.
“Chồng yêu, giúp em với.” Ý bảo hắn nhấc lên giúp tôi. Vẻ mặt tôi quyến rũ đến nỗi tai của Quý Nam Thần đều nhuộm màu hồng.
Quý Nam Thần nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, hơi thở dường như cũng ngừng lại.
Tôi cẩn thận kéo dây lên vai, đã vậy còn cố tình chạm vào mấy chỗ khác rồi mỉm cười khiến hắn giật cả mình.
“Chiếc váy rất đẹp đấy.”
“Vải trơn à?” Nhìn dáng vẻ ngây thơ của hắn làm tôi muốn trêu chọc một phen.
“Trơn.”
“Vậy da em trơn hay vải trơn?” Tôi nghiêm túc hỏi.
“Da trơn.” Hắn trả lời ngay lập tức.
“Không, vải trơn… đều trơn hết.” Quý Nam Thần nói năng lộn xộn.
“Vậy nếu anh nghiêng qua đây rồi sờ thử xem, em sợ anh cứ vẹo sang bên kia lâu ngày sẽ biến thành cái cây bị lệch tán mất.” Tôi không nhịn được mà cười khúc khích.
“Vốn dĩ em muốn trang điểm như vậy chỉ cho mình anh thôi. Chồng yêu không thích sao?”
Vừa dứt lời, tôi thấy mọi thứ trong mắt Quý Nam Thần đều ửng hồng.
“Về nhà sờ sau.”
Quý Nam Thần đột nhiên yên lặng đến lạ thường. Tôi nói một câu hắn đáp một câu, chỉ có điều màu hồng trên tai vẫn chưa chịu biến mất.
Tôi cũng không nên trêu chọc hắn nữa, vì vậy đành phải làm tròn bổn phận lái xe.