Nam Thần Lạnh Lùng Crush Tôi - Chương 1
1
Quý Nam Thần đưa cho tôi hai triệu tiền tiêu vặt như thường lệ.
Tôi lập tức rủ người bạn thân nhất của mình quay tham gia trò chơi giết người bí ẩn.
Đi được nửa đường, son môi rớt xuống.
Tôi bèn cúi người trước cửa sổ chiếc Porsche để tô lại son.
Bạn thân của tôi liếc mắt ra hiệu, tôi bèn nhìn theo.
Tôi choáng váng, hay thật, bạn trai hiện tại của tôi và người yêu cũ của anh ta đang hôn nhau say đắm khó mà tách rời.
Tôi luôn biết ngày này sẽ đến, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh đến thế.
Tôi mới kiếm được 72 triệu, sao cô nàng mối tình đầu này lại về sớm thế!
Tôi đau lòng cúi đầu, cảm thán sao vận mệnh lại bất công đến vậy.
Mối tình đầu của anh ta và tôi giống nhau tám phần, cô ta xinh đẹp hơn tôi hai phần, mỗi ánh nhìn đều toát lên sự quyến rũ.
Ba năm trước, cô ta bỏ lại Quý Nam Thần ở đám cưới rồi bỏ trốn.
Chỉ vì một suất du học ở New York.
Để trả thù mối tình đầu, Quý Nam Thần quay sang yêu đương với tôi, hứa mỗi tháng sẽ cho tôi hai triệu.
Loại chuyện tốt này từ trên trời giáng xuống đập tôi choáng váng, cộng với khuôn mặt đẹp như thiên thần của Quý Nam Thần, tôi ngơ ngác đồng ý.
Tuy chúng tôi đã hẹn hò được ba năm, nhưng tôi chỉ xứng với vị trí bạn gái, còn vị trí vợ thì vĩnh viễn dành cho mối tình đầu của anh ta.
Khi cô ta quay lại, tôi phải nhường chỗ, có điều tôi vẫn chưa kiếm đủ tiền, lòng tôi đau lắm.
“Nam Ý, đừng khóc mà?”
Tôi bật khóc, bạn thân hoảng sợ lấy tay áo lau lung tung trên mặt tôi.
“Cậu không hiểu đâu… hu hu hu…”
Tôi đang khóc cho số tiền sắp ra đi của mình.
2
Đột nhiên một ánh sáng chói lóa chọc mù đôi mắt đang mở to của tôi.
Bàn tay của mối tình đầu ôm sau gáy bạn trai, bên trên đeo một chiếc nhẫn lấp lánh.
Mẹ nó, đây không phải là chiếc nhẫn kim cương năm cara mà Quý Nam Thần bảo tôi chọn ngày hôm đó sao.
Vậy mà tôi ngây thơ nghĩ rằng đó là món quà kỷ niệm dành cho mình nhưng không ngờ rằng tôi chỉ là làm công miễn phí.
Có lẽ phản ứng của tôi quá lớn khiến mối tình đầu quay lại nhìn tôi. Lúc cô ta thấy tôi, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó dùng sức ấn đầu Quý Nam Thần xuống.
Thật là vô liêm sỉ, tôi nắm chặt tay, lợi dụng lúc Quý Nam Thần không để ý đến liền nắm lấy tay cô bạn thân nhất của mình, giả bộ như người mù mà lướt qua.
“Nam Ý, lẽ ra cậu nên tiến lên tát cho cô ta hai cái.”
“Nhìn cái bộ dạng kiêu ngạo của cô ta kìa.”
Bạn thân tôi hết móc trái rồi lại móc phải, tức giận bất bình.
“Không sao đâu, tớ nhịn được.”
Với hai triệu tệ, tôi có thể vững chí mà làm một ninja.
Dù sao nếu bị phát hiện, thì phí cặn bã* tháng sau sẽ không còn nữa.
(*) Phí cặn bã/phí hèn nhát: thường dùng cho những người làm công tự cười mình vì tiền lương không xứng với nỗ lực lao động, bởi vì phí này kiếm được bằng cách chịu đựng đủ loại, hèn nhát và đi ngược với lương tâm.
Tiếp theo, chúng tôi cũng không còn tâm tư để đi mua sắm nữa nên đành ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy.
Tắm xong, tôi nằm trên giường cẩn thận đếm số dư thêm lần nữa, sau đó mới hài lòng đặt điện thoại xuống. Đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì một tin nhắn kết bạn hiện lên.
Mối tình đầu thế mà lại trắng trợn kết bạn với tôi, avatar là ảnh hôn môi ngày hôm nay.
Thật quá kiêu ngạo, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Tôi đang chuẩn tinh thần đối chiến hăng máu, cho cô ấy biết thế nào là tiếng Trung truyền thống duyên dáng của tôi.
Chuông cửa chợt reo, mối tình đầu xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Một tấm séc trị giá 1.5 tỷ ném thẳng vào mặt tôi.
Tất cả là lỗi của tôi, không biết khuôn mặt thô ráp của tôi có làm tấm séc đau hay không.
Thủ đoạn của mối tình đầu có chút mạnh mẽ đấy. Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, cô ta cũng chính là mối tình đầu của Thẩm Nam Ý tôi.
Thôi nào, đó là 1.5 tỷ tệ đấy, đừng nói đến mối tình đầu, cô ta muốn làm tổ tông của tôi luôn cũng được.
Tôi khom lưng cúi đầu định tiễn cô ta đi thì cô ta ghé sát vào tai tôi.
Nhẹ nhàng nói vài chữ…
3
“Nam Ý, hoan nghênh cô đến dự hôn lễ của tôi và Quý Nam Thần vào tháng sau.”
Mối tình đầu lắc chiếc nhẫn để thị uy.
Không hổ là là trứng bồ câu, sáng đến nỗi tôi nhịn không được mà muốn duỗi tay rút nó ra. Mối tình đầu nóng nảy liền hất tay tôi.
Tôi đành phải chạy trở lại phòng ngủ để lấy chiếc bàn tính vàng tổ truyền.
“Tiền xuất hiện ở đám cưới, đại khái khoảng ba trăm triệu đi.”
“Tiền đi lại, phí cầu đường và những thứ linh tinh khác tính là ba trăm triệu.”
“Còn tiền quà ấy hả, cô cứ đưa cho tôi chứ tôi cũng không có tiền…”
Há há há, “thẻ vàng” này thật sự rất có trọng lượng. Tôi liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ít nhất cũng có năm trăm triệu, kiếm được quá nhiều đi.
Trong phút chốc, ánh sáng trong mắt tôi còn sáng hơn cả ánh sáng của trứng bồ câu, khiến khóe miệng mối tình đầu phải co giật.
Cô ta quay người bỏ đi, tôi chạy bước nhỏ theo sau, bẽn lẽn nắm lấy tay áo cô ta.
“Vậy, tôi có thể…”
“Tôi… có thể đưa cả cô dì chú bác đi luôn được không?” Là con người, đừng nên quên cội nguồn của mình, có phúc phải cùng hưởng.
“Thẩm Nam Ý, cô đừng đi quá xa.” Mối tình đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhiều nhất… nhiều nhất chỉ có thể mang theo mười người.” Thấy tôi không nói gì, cô ta lại thận trọng bổ sung thêm một câu.
Lạ thật, chắc là vì sợ tôi không đi đám cưới thì sẽ không có cơ hội để hạ nhục và đả kích tôi.
Suy cho cùng, trong mắt cô ta thì tôi đã “độc chiếm” bạn trai cô ta suốt ba năm, không chừng sẽ phát sinh một vài cốt truyện si tình máu chó nào đó.
“Được.”
Khoảnh khắc chiếc cúc ngọc lục bảo trên tay áo bị tôi tháo ra, rốt cuộc tôi cũng kịp phản ứng.
“Tôi đi trước đây.” Mối tình đầu xoay hông, duyên dáng rời đi.
Tôi ngơ ngác đứng đó, nước mắt giàn giụa, ánh mắt bất đắc dĩ lướt qua chiếc túi xách giá trăm triệu và chiếc váy độc nhất vô nhị.
Nếu đưa hết cho tôi thì tôi phải bán với giá bao nhiêu nhỉ?
Tôi mở lòng bàn tay ra nhìn màu xanh đế vương, lại có thể kiếm lời. Bàn tính vàng lại bắt đầu khởi động và âm thanh nhịp nhàng của những hạt ngọc đánh lách cách bên tai tôi.
Chỉ nghe thôi đã có thể khiến tôi ăn hết ba bát cơm, “miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống” thật là ngon.
Trước đây tôi còn lo mối tình đầu trở về quá sớm, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn cảm tạ cả nhà cô ta.
4
Hai tuần sau, cuối cùng chiếc cúc áo này cũng được một đại oan chủng* mua về, chuyển Alipay hai mươi triệu.
(*) Đại oan chủng: tên ngốc, người trong sáng, vô tội
Tôi liền đập đầu, hận mình sao lại yếu đuối như vậy. Giá như lúc ấy tôi tháo nhiều một chút, gom hết mớ nút áo kia thì còn có thêm một trăm triệu nữa rồi.
Bây giờ tôi chỉ cầu mong mối tình đầu quay lại và cho tôi một cơ hội.
Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó tôi còn muốn trèo tường để trở thành người yêu của cô ta. Không cần phải nói, tôi chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi ở bên Quý Nam Thần.
Tôi ung dung cưỡi chiếc xe điện quét mã QR về nhà, mồ hôi chảy đầm đìa.
Đang định đi tắm thì tôi chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh.
Thoạt nhìn tôi cứ nghĩ là cô bạn thân của tôi đang cọ rửa.
Hơi nóng phả ra khiến tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang quay lưng về phía mình, những giọt nước trượt dọc theo tấm lưng trần xuống hõm eo.
Tôi nóng lòng duỗi móng vuốt ra, sẵn sàng “tấn công vào ngực”.
Lúc tôi nắm lấy nó bằng cả hai tay thì phẳng, quả thật là phẳng lì, cô bạn thân của tôi xẹp xuống từ khi nào vậy?
Tôi hoảng sợ đến mức mặt cũng không thèm nhìn, vội lật ngược người đó lại để cẩn thận kiểm tra, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi phía trên vang lên tiếng cười nghèn nghẹn: “Thẩm Nam Ý, còn không nhanh bỏ cái tay cậu ra.”
“Cậu… cậu vào bằng cách nào thế?”
Tôi giả vờ bình tĩnh nhưng mắt cứ chớp chớp, mặt đỏ bừng, thậm chí giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
Sờ nhầm người rồi, xấu hổ quá đi mất.
Không ngờ Quý Nam Thần không thèm trả lời, cứ nhếch khóe miệng rồi sấn đến gần tôi. Thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy rất rõ mùi bạc hà thoang thoảng trên người hắn hoà quyện với hơi ấm của làn da.