Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa - Chương 3
10.
Tạ Hoài Kinh lái xe đưa tôi đến vùng biển ngoại ô.
Tôi đứng bên lan can của căn nhà gỗ ngắm cảnh mặt trời lặn.
Đột nhiên quên mất mình có một người bạn trai khiến người khác xao xuyến.
Mãi cho đến khi Tạ Hoài Kinh đi đến, tự nhiên vòng tay qua người tôi.
“Chi Chi.”
Anh đặt cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp quyến rũ quanh quẩn bên tai tôi.
Lỗ tai tôi như sắp bốc cháy đến nơi.
“Ừm?”
“Hình như anh quên không nói với em điều này.”
Tôi gần như theo thói quen lùi vào trong lồng ngực anh.
Sự bực bội không thể xoa dịu khi phát bệnh dần dần biến mất.
Tâm trạng tốt hơn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước.
“Nói với em cái gì nha?”
“Anh thích em.” Anh nói.
Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe lời tỏ tình, tôi bị dọa chạy.
Tôi lúng túng tìm một cái cớ, sau đó chạy đến quán trà sữa cách đó không xa.
Nhân viên quán tốt bụng quan tâm:
“Sao mặt cô lại đỏ vậy? Bị cháy nắng sao? Nhưng bây giờ đang là mùa đông mà?”
Khi đối mặt với người ngoài tôi lại vô cùng bình tĩnh.
Mặt không biểu cảm cắm ống hút vào hút một hơi.
Vừa nhai pudding vừa giải thích:
“Thẹn thùng.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
11.
Lúc quay về, từ rất xa tôi đã thấy một nữ sinh đang quay lưng về phía mình, đứng trước mặt Tạ Hoài Kinh giơ điện thoại.
Anh nghiêng người dựa vào xe, tay cầm một điếu thuốc.
Dáng vẻ cũng có chút bất cần vô lại, nhìn rất nổi bật.
Âm thanh cuộc trò chuyện cũng dần trở nên rõ ràng.
“Anh có bạn gái rồi thì sao chứ? Em có thể đợi anh chia tay mà.”
Nữ sinh kia không lùi bước chút nào.
“Thêm WeChat chỉ là để thuận cho việc em có thể theo đuổi anh sớm hơn thôi.”
“Nhưng em cam đoan, tuyệt đối không quấy rầy anh trong lúc anh yêu đương, anh thấy thế nào?”
Tạ Hoài Kinh cúi đầu phủi bụi, khóe miệng hơi nâng lên.
“Nhưng tôi không có ý định chia tay.”
Càng đến gần tôi càng cảm thấy bóng lưng của nữ sinh kia rất quen.
Cô ta cười một tiếng: “Anh là người đàn ông đặc biệt nhất từng hấp dẫn em.”
Nói rồi cô ta đặt một tay lên thân xe, làm như muốn ngồi vào.
Tạ Hoài Kinh cười khẽ một tiếng, hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc dí lại gần.
Thiếu chút nữa khiến nữ sinh kia bị bỏng.
Cô ta hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi lùi về phía sau.
Khóe môi Tạ Hoài Kinh vẫn chưa hạ xuống, trong mắt lại là sự lạnh lùng xa cách.
“Đừng ép tôi phải nói chuyện khó nghe.”
Đúng lúc tôi đi từ đối diện bên đường qua.
Lúc đi đến trước mặt mới phát hiện, nữ sinh này là bạn cùng phòng của tôi, tên Trình Oanh.
“Tang Chi?”
Cô ta bất ngờ nhìn tôi.
“Đây là bạn trai cô?”
Tôi gật đầu không nói gì, bình thường cô ta rất ít khi ở phòng ngủ, chúng tôi cũng không trao đổi gì với nhau.
Ánh mắt Trình Oanh vẫn lưu luyến không rời khỏi người Tạ Hoài Kinh.
Sau đó cười nhạo tôi.
“Sao cô luôn có thể dính lấy phú nhị đại vậy?”
“Giống như từng được huấn luyện rồi ấy.”
Cuối cùng Tạ Hoài Kinh cũng chủ động nói với cô ta một câu.
“Xe này tôi thuê.”
Anh không quan tâm đến ánh mắt ghét bỏ của Trình Oanh.
Anh nhướng mày, vẫn rất hào phóng giới thiệu mình là người đàn ông được bao nuôi.
“Bình thường lúc ăn cơm cũng đều là Tang Chi chi tiền.”
“Cô ấy biết tôi nghèo.”
Nói xong không khách sáo liếc nhìn Trình Oanh, cười hỏi: “Cô còn vấn đề gì nữa không?”
Ánh mắt Trình Oanh không ngừng thay đổi, thậm chí còn không thể tiếp tục duy trì được nữa.
“Lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông ăn bám mà còn lớn lối như vậy đấy.”
Nói xong nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
12.
Nhưng thật ra Tạ Hoài Kinh không hề giống như những gì anh nói.
Lúc nào anh cũng viết tiểu luận suốt đêm, tiền kiếm được đều dùng để mua đồ cho tôi.
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, tôi không chỉ tốn một đồng mà điều kiện sinh hoạt thậm chí còn tốt hơn cả lúc yêu đương với Lương Sơ.
Cuộc tình này, anh dùng toàn bộ sự chân thành của mình để chứng minh với tôi.
Không chỉ khiến tôi cảm thấy vô cùng an toàn mà thậm chí còn gần như chữa khỏi chứng bệnh tâm lý đói cảm giác nhiều năm của tôi.
Vì so với tôi ôm anh thì dường như anh càng thích ôm tôi hơn.
Cho nên một ngày nào đó, tôi ngẩn người ra nhìn sườn mặt của Tạ Hoài Kinh.
Rồi phát hiện mình đã thích Tạ Hoài Kinh mà không chút nào bất ngờ.
13.
Một tuần trước lễ tình nhân, Tạ Hoài Kinh đột nhiên bận hơn lúc trước mấy lần.
Thời gian chúng tôi gặp mặt càng ngày càng ít.
Mấy hôm nay tôi cho rằng anh ở phòng ngủ viết luận.
Cho đến khi Lương Sơ gọi một cuộc điện thoại mang ý tứ sâu xa đến.
“Chi Chi, xe sang của bạn trai em ngày đó không phải là thuê.”
Động tác cúp điện thoại của tôi dừng lại.
“Ý anh là gì?”
“Ý của tôi là, xe kia thật sự của bạn trai em.”
Tâm trạng Lương Sơ rất vui vẻ.
“Em có muốn biết tôi đã thấy bạn trai em ở đâu không? Có muốn biết anh ta đang làm gì không?”
Vì tôi đã xóa WeChat của anh ta, cho nên cuối cùng Lương Sơ gửi video qua mail cho tôi.
Vẫn là chiếc xe Tạ Hoài Kinh thuê trước đó.
Trước cổng một dãy biệt thự.
Anh tùy ý dựa vào cửa xe, áo sơ mi trắng trên người hình như là hàng được thiết kế riêng, vừa khớp với dáng người.
Một người phụ nữ trưởng thành tài trí hơn người nhanh chóng ra từ khu biệt thự.
Tạ Hoài Kinh không nhúc nhích, nâng mắt nhìn người kia.
Góc Lương Sơ quay hơi lệch.
Nhìn giống như là…
Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Tạ Hoài Kinh, ôm eo anh, sau đó hôn nhẹ lên gò má anh.
Tạ Hoài Kinh đỡ hờ eo người kia, nở nụ cười xa cách.
Môi hơi cử động, không biết đang nói gì.
Tôi rất chắc chắn.
Anh không có chút gì gọi là muốn né tránh.
14.
Lương Sơ lại lần nữa gọi điện đến, tôi trực tiếp kéo số anh ta vào danh sách đen.
Chạng vạng tối, anh ta dứt khoát đến dưới ký túc tôi chặn tôi lại.
“Tránh ra.”
Lương Sơ không nhúc nhích, trầm tĩnh nói:
“Đánh cược không, Tang Chi?”
“Cược bạn trai em có được bao nuôi hay không.”
“Em thua thì chia tay với anh ta, quay lại với tôi.”
Tôi nghe đến đây ngẩng đầu lên nhìn anh ta, buồn cười nói:
“Cho dù có hay không tôi cũng sẽ không quay lại với anh.”
Lương Sơ vẫn ngáng đường tôi như cũ, anh ta nhíu mày, giọng trầm thấp.
“Đừng bất công như vậy.”
“Ít nhất lúc tôi yêu đương với em vẫn rất sạch sẽ.”
Sự kiên nhẫn của tôi cạn sạch, tôi trực tiếp đưa tay ra đẩy anh ta.
“Cút đi Lương Sơ.”
“Chi Chi…”
Bàn tay anh ta đang giơ về phía tôi dừng lại giữa không trung.
Một bóng ma chắn trước mặt chúng tôi.
Thật kì lạ.
Việc đầu tiên tôi chú ý đến là Tạ Hoài Kinh đã thay chiếc áo sơ mi có giá trị không nhỏ trong video đi.
Lại mặc chiếc áo phai màu ngày thường.
Anh từ từ vặn tay Lương Sơ, giọng điệu bình thản.
“Tôi chỉ cảnh cáo lần này.”
“Tránh xa bạn gái tôi ra một chút, nghe rõ chưa?”
Lương Sơ nằm bò dưới đất vì đau đớn, người xoay theo hướng cánh tay bị vặn.
Cảm xúc trong mắt Tạ Hoài Kinh rất nhạt.
Một lát sau anh mới buông Lương Sơ ra.
Lương Sơ ôm tay, hơi thở dồn dập.
“Anh giả vờ cái gì chứ?”
“Năm rưỡi chiều nay anh ở đâu, anh dám nói với Tang Chi sao?”
Giọng anh ta rất cao, vô cùng khỏe khoắn.
“Chiếc xe kia anh có dám nói là mình thuê nữa không?”
Khi thấy rõ người Tạ Hoài Kinh cứng lại, ngọn lửa mong chờ trong lòng tôi gần như lụi tàn.
Vẻ mặt Lương Sơ hiện rõ sự đắc ý.
“Trong trường học giả dạng chó hình người.”
“Trên thực tế còn không phải dựa hơi phú bà sao?”
“Bẩn thỉu.”
Tạ Hoài Kinh không để ý đến sự khiêu khích của anh ta, chỉ đứng vững trước mặt tôi.
Muốn nắm lấy tay tôi như ngày thường nhưng rồi lại dừng lại.
Anh xòe tay ra trước mặt tôi.
Dịu dàng cười, vừa như trấn an, cũng vừa như dỗ dành.
“Đi với anh, có được không?”
“Anh giải thích cho em nghe.”
Tôi gật đầu không chút do dự, nắm lấy bàn tay Tạ Hoài Kinh.
Lương Sơ còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tạ Hoài Kinh thì tự giác dừng lại.
Ánh mắt anh lạnh buốt nhìn Lương Sơ không chớp mắt, giống như một lời cảnh cáo im lặng.