Nam Phụ Bệnh Không Hề Nhẹ - Chương 1
01
Khi nhận được tin nhắn từ Lục Từ, trong lòng tôi rất vui.
Nhà họ Thẩm phá sản, rất nhiều người đang chờ xem trò cười của chúng tôi, chỉ có Lục Từ là sẵn lòng giúp đỡ tôi.
Tôi đã theo đuổi anh ta bao nhiêu năm, thậm chí còn tưởng tượng anh ta có chút tình cảm với tôi.
Nhưng những giấc mơ đó hoàn toàn tan vỡ khi tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trong phòng bao.
Có người hỏi anh: “Lục thiếu, anh thật sự định xử lý đống rắc rối của nhà họ Thẩm sao?”
Từ sau cánh cửa khép hờ, Lục Từ cười nhạo một tiếng: “Giúp cô ấy á? Làm sao có thể, gọi cô ấy đến chỉ để trêu chọc thôi.”
Cả phòng cười ầm lên, như thể đã thấy hình ảnh tôi bị châm chọc.
“Thật không ngờ, tôi còn tưởng anh phát hiện mình thích Thẩm Vũ nên muốn giúp cô ấy.”
Lục Từ nhướng mày cười nói: “Cô ấy theo đuổi tôi bao nhiêu năm, chán chết đi được. Trước đây nhìn cô ấy cũng vì chút thể diện của nhà họ Thẩm, giờ có cơ hội này, sao có thể bỏ qua chứ?”
“Hình ảnh một cô gái ngoan ngoãn bị bắt nạt đến khóc, chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.”
Một người đàn ông không nhịn được hỏi: “Vậy tôi có thể nhờ Thẩm Vũ rót rượu cho tôi không? Rượu do tiểu thư nhà họ Thẩm rót, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.”
Nghe thấy câu này, nụ cười trong mắt Lục Từ bỗng dưng biến mất.
Bạn bè vội che miệng người kia lại: “Nói gì vậy? Chuyện này chỉ có Lục thiếu mới có thể làm.”
“Bây giờ nhà họ Thẩm phá sản, cô ấy rót rượu cho tôi thì sao? Tôi chỉ cần muốn cô ấy phục vụ rượu, cô ấy cũng phải làm.”
Sắc mặt Lục Từ lạnh xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Được thôi, chỉ cần anh không sợ chai rượu sẽ rơi vào đầu anh là được.”
02
Tôi thất thần rời khỏi câu lạc bộ, lúc này mới nhận ra mình thậm chí còn không có tiền đi xe buýt.
Nhớ lại ánh mắt vui mừng của cha mẹ khi biết Lục Từ sẽ giúp đỡ, tôi thật sự không có can đảm để nói cho họ biết sự thật.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi sờ thấy trong túi một tấm danh thiếp, là của Tề Hàn. Tập đoàn nhà họ Tề và tập đoàn nhà họ Lục luôn là kẻ thù trong kinh doanh.
Lục Từ không ít lần chê bai Tề Hàn trước mặt tôi. Người ta nói Tề Hàn là một kẻ điên, thất thường, lạnh lùng vô tình, vì mục đích mà có thể không từ thủ đoạn.
Nhưng chính người như vậy lại đứng ra bảo vệ chúng tôi khi bị hàng chục chủ nợ vây quanh. Một câu nói của hắn khiến tất cả mọi người không dám quá đáng, tuyệt vọng bỏ chạy.
Khi rời đi, Tề Hàn đã đưa tôi tấm danh thiếp.
“Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.” Giọng nói của hắn mạnh mẽ, không chút thương hại hay ban ơn, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Vậy anh muốn gì?” Tôi biết trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, huống chi là Tề Hàn, hắn chưa bao giờ làm những thương vụ thua lỗ.
Tề Hàn bước lại gần vài bước, khí thế bao trùm lấy tôi: “Muốn em.”
Hắn nói xong liền rời đi, không cho tôi chút thời gian nào để phản ứng,
Giờ đây, tôi cầm điện thoại bấm số đó. Bao năm qua, cha mẹ bảo vệ tôi, giờ đến lượt tôi bảo vệ họ. Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Alo?”
Tôi vội vàng nói: “Là tôi, Thẩm Vũ.”
“Tôi biết.” Giọng Tề Hàn lạnh lùng. Điều này khiến tôi nghi ngờ liệu những lời hắn nói trước đó có phải chỉ là một trò đùa.
Ngập ngừng một lúc, tôi vẫn đỏ mặt hỏi: “Những lời anh nói trước đó… còn tính không?”
“Em chắc chắn là tự nguyện không?”
“Ừm.”
“Em ở đâu, tôi cho tài xế đến đón em.”
“Ở câu lạc bộ Yên Đường.”
Nghe thấy cái tên này, giọng điệu của Tề Hàn càng nghiêm túc hơn: “Đứng yên ở đó, tôi lập tức cho người qua đón.”
Tôi biết bên trong câu lạc bộ phức tạp như thế nào. Trước đây tôi không dám đến, nhưng nhờ vào lòng tin với Lục Từ, tôi vẫn quyết định đến.
Cuối cùng, tôi đã thua hoàn toàn. Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là cứ mãi làm một kẻ ngốc.
03
Trong phòng bao, Lục Từ cầm điện thoại xem đi xem lại, thấy không có tin nhắn nào, anh ta không khỏi nhíu mày, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Trần Khê ngồi bên cạnh anh ta nói: “Lục Từ, cô bạn nhỏ của anh không đến thật à?”
Lục Từ châm một điếu thuốc: “Không thể nào, cô ấy lúc nào cũng sẵn sàng mà.”
Nói xong anh ta cười một tiếng: “Cô ấy ngoan lắm, chắc chưa bao giờ đến đây, có khi giờ đang lạc đường ở đâu đó rồi.”
Bạn bè thở dài: “Khi nào cô ấy đến, đừng quậy quá mức.”
“Thẩm Vũ nhát gan, nếu khóc thật thì sẽ không hay.”
Lục Từ thở ra một hơi: “Làm sao có thể như vậy được? Nếu bắt nạt thì phải chọn những người nhát gan như vậy, khóc mới vui.”
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Lục Từ nghĩ: “Chỉ cần chơi đùa một chút thôi. Nếu thật sự làm Thẩm Vũ khóc, sau này sẽ khó mà dỗ dành. Mặc dù cô gái này bình thường nhẹ nhàng nhưng thực ra rất cứng đầu.
Khi tức giận, cô ấy có thể không nói chuyện mấy ngày. Nếu cô ấy biết cách chiều chuộng tôi một chút, tôi cũng có thể giúp cô ấy giải quyết một số rắc rối của nhà họ Thẩm.”
04
Tôi đứng ngồi không yên trong phòng của Tề Hàn. Hắn vừa tắm xong, không mặc áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở dưới.
Tề Hàn ngồi bên giường, vài giọt nước trên mái tóc ngắn của hắn lăn xuống, chảy qua cơ ngực chắc khỏe, cơ bụng, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm rộng thùng thình.
“Nhìn gì vậy?” Tề Hàn lên tiếng.
Mặt tôi đỏ bừng, tôi lập tức cúi đầu không dám nhìn hắn. Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của Tề Hàn.
“Em đến Yên Đường làm gì?”
Tôi cúi đầu không đáp.
“Đến tìm Lục Từ sao?” Khuôn mặt Tề Hàn lạnh đi: “Vậy là vì anh ta không chịu giúp em nên em mới nhớ đến tôi, đúng không?”
Tôi không phủ nhận, những chuyện này không thể lừa được Tề Hàn, hắn chỉ cần tra là biết ngay.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị hắn đuổi ra ngoài. Dù sao cũng không có người đàn ông nào có thể chấp nhận mình là phương án dự phòng.
Nhưng Tề Hàn chỉ im lặng một chút, rồi nói: “Lại đây.”
Tôi ngẩn người, nhanh chóng bắt đầu lo lắng, không lẽ hắn muốn đánh tôi sao?
Người ta nói tổng giám đốc Tề rất mạnh mẽ, không biết có đánh phụ nữ không.
Tề Hàn nhắc lại một lần nữa, tôi mới từ từ tiến lại bên cạnh hắn, mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, Tề Hàn kéo tôi vào lòng, bắt tôi ngồi lên đùi hắn.
Tôi cứng người, cảm nhận thân thể mạnh mẽ của người đàn ông, mặt lại đỏ bừng.
Tề Hàn nhếch môi, nhẹ nhàng hôn lên vành tai tôi: “Sợ tôi à?”
Cơ thể tôi run nhẹ.
“Giờ đã run rẩy như vậy thì một lúc nữa làm sao đây?”
05
Tôi mở mắt nhìn hắn thì nhận ra hắn cũng đang nhìn tôi. Chúng tôi ở gần nhau, hắn trông rất đẹp trai.
Bình thường hắn có vẻ lạnh lùng và cao quý, nhưng bây giờ bỏ kính ra, lại có chút điên cuồng và bất cần đời.
Với vẻ ngoài và thân hình như vậy, tôi cũng không thiệt thòi gì.
Nghĩ như vậy, tôi hít một hơi thật sâu, nâng mặt Tề Hàn lên và hôn hắn. Người đàn ông hơi khựng lại, ánh mắt lấp lánh, rất nhanh đã phản công lại.
Lúc tôi kịp phản ứng thì môi và răng của tôi đã bị cạy ra.
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm lấy gáy tôi, hắn hôn tôi sâu hơn
Đợi đến khi tôi hoàn toàn không thở nổi, chúng tôi mới luyến tiếc rời nhau. Còn tôi chỉ có thể yếu ớt dựa vào vòng tay hắn.
Bàn tay của Tề Hàn đặt ở eo tôi, những vết chai mỏng cọ xát lên làn da mềm mại của tôi.
“Ngại ngùng như vậy, Lục Từ chưa bao giờ hôn em sao?”
Tôi ngày càng run rẩy, lắc đầu. Lục Từ ghét tôi như vậy, làm sao có thể hôn tôi chứ?
Tề Hàn mỉm cười càng sâu, trực tiếp đè tôi xuống: “Yên tâm, chúng ta có cả một đêm, tôi sẽ từ từ dạy em.”
Sau này tôi mới biết rằng đàn ông đều là kẻ nói dối.
Cái gì mà từ từ dạy, thực ra là xông thẳng vào.
Hắn muốn tôi phải cầu xin mới thấy thoả mãn.
06
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi không thấy Tề Hàn đâu. Tôi nghĩ hắn đã đi làm, nên đứng dậy đi vào nhà tắm để tắm rửa.
Quần áo hôm qua đều bị hỏng, tất cả cúc áo đều bị Tề Hàn kéo rơi mất, tôi không còn đồ để mặc, chỉ có thể quấn một chiếc khăn tắm rồi đi ra ngoài.
Đi được vài bước, tôi thấy Tề Hàn đang đứng ở ban công gần đó nói điện thoại.
“Kiểm tra xem nhà họ Thẩm nợ bao nhiêu tiền, nợ bao nhiêu thì bù vào bấy nhiêu.'”
“Lão gia không đồng ý thì đó là chuyện của ông ấy, bây giờ chuyện ở tập đoàn nhà họ Tề do tôi quyết định.” Giọng nói mang theo sức mạnh không thể chối cãi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tề Hàn quay lại nhìn thấy tôi, hắn ngẩn ra vài giây, ánh mắt quét qua người tôi, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
Tôi bị ánh mắt nhìn chằm chằm khiến chân mềm nhũn, nghĩ đến những chuyện hôm qua, vô thức quay người định chạy trốn.
Cơ thể đột nhiên bị Tề Hàn bế lên.
“Vừa mới làm xong việc cho em, em đã quay lưng không nhận người? Thật sự nghĩ tôi là người tốt sao?’”
Tôi vô thức quàng tay quanh cổ Tề Hàn, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tề Hàn mỉm cười, bế tôi đi đến bên giường và để tôi ngồi thẳng lên đùi hắn.
Tôi vùng vẫy muốn xuống, Tề Hàn dùng bàn tay lớn giữ chặt eo tôi: “Đừng có cựa quậy, hậu quả em không gánh nổi đâu.”
Nghe xong, tôi thật sự không dám cựa quậy nữa. Sau khi dự một lát, tôi lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
Dù sao lần này Tề Hàn đã giúp gia đình tôi một việc lớn, tôi nên cảm ơn hắn.
“Đến lúc đó, anh tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại, có thể sẽ rất lâu, nhưng tôi nhất định sẽ trả.”
Tề Hàn chôn mặt vào cổ tôi, tham lam hít lấy mùi hương từ cơ thể tôi.
“Không cần trả, chỉ cần em gả cho tôi, dù có gấp mười lần số tiền đó cũng không thành vấn đề.”
Hơi ấm phả vào cổ ngứa ngáy khiến tôi muốn tránh đi. Nhưng Tề Hàn lại ôm chặt hơn, không cho phép tôi trốn tránh.
“Có phải anh muốn tôi trở thành… tình nhân được anh bao nuôi không?”
Tề Hàn không ngờ tôi lại nói thẳng thừng như vậy.
Hắn hôn nhẹ lên mũi tôi, giọng điệu mang theo tiếng cười: “Vậy em có muốn làm tình nhân không?”
Tôi không trả lời, trong lòng tôi dĩ nhiên không muốn, nhưng dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngày trước, khi nhà họ Thẩm ở thời kỳ hưng thịnh cũng không thể so sánh với nhà họ Tề, huống chi bây giờ đã phá sản.
Cho dù Tề Hàn có sẵn lòng, nhà họ Tề cũng sẽ không đồng ý.
Tôi không ngu ngốc đến mức mơ mộng viển vông như vậy.
Quyết định xong, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tề Hàn: “Khi nào anh có bạn gái, tôi sẽ rời đi.”
“Điều đó thì không được, nếu em đi, tôi biết tìm bạn gái ở đâu?”
Tôi kịp phản ứng, môi của hắn đã lao đến, từ dịu dàng trở nên nóng bỏng.
Tôi đặt tay lên ngực Tề Hàn rồi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng cháy của hắn.
Bàn tay hắn đặt trên eo tôi càng lúc càng chặt, như thể muốn cọ xát tôi vào cơ thể hắn.