3 - Nam Lâu - Chương 12
29.
Ta nắm lấy tay chàng ấy và đặt lên môi hôn nhẹ.
“Nếu đây là một giao dịch, thì thiếp đã có được bao nhiêu lợi ích? Chỉ với một mình thiếp thôi thì đổi lại được bao nhiêu đâu?”
Mẹ ta nói rằng nam nhân Ôn gia thường ít lời, nếu không thì đại tẩu và đại ca cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy. Ôn Nhượng cũng như vậy, chàng ấy luôn làm nhiều hơn nói.
Chẳng hạn như với mẹ ta, chàng ấy không yên tâm nên đã mua một ngôi nhà trong con hẻm cách nhà chưa đầy nửa giờ đi bộ và đích thân giám sát việc sửa chữa.
Vào các dịp lễ tết, chàng ấy luôn đích thân đến đón mẹ ta về nhà cùng ăn mừng, những gì nhà chàng ấy có, chắc chắn mẹ ta cũng sẽ có.
Chàng ấy dùng chân tình đối đãi với ta, ta đương nhiên sẽ đáp lại một cách xứng đáng.
“Phải, A Lâu nhà ta đương nhiên là thông minh nhất rồi.” Chàng ấy hôn nhẹ lên trán ta.
“Nàng chẳng phải rất ngưỡng mộ Bảo Ngân đã đi nhiều nơi sao? Nếu tỷ ấy còn đi, ta sẽ để tỷ ấy đưa nàng đi cùng, nếu ta đi nữa, cũng sẽ dẫn nàng theo. Dãy núi sông dài, có thời gian thì nên đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới, cứ ở mãi trong ba mảnh ruộng này, người tốt cũng trở nên ngớ ngẩn.”
Ta vui mừng nhìn chàng ấy, đây chính là tấm lòng của nam nhân Ôn gia, họ không bao giờ coi vợ mình là tài sản phụ thuộc.
“Nàng chẳng phải muốn tìm Bảo Ngân sao? Lợi dụng lúc Bảo Châu đang bận rộn, nàng hãy nhanh chóng đi đi! Đại ca dù tốt thế nào, nhưng chỉ cần liên quan đến Bảo Ngân, huynh ấy thật sự nhỏ nhen như kim châm vậy, ai mà chiếm Bảo Ngân hơn nửa phút, huynh ấy cũng không chịu nổi. Chỉ có Bảo Châu là ngoại lệ, Bảo Ngân làm gì cũng bênh vực muội ấy, còn đại ca thì chẳng biết làm thế nào.”
Nhớ lại khuôn mặt đen sạm của đại ca mỗi khi thấy Bảo Châu bám dính lấy đại tẩu mà không thể nói gì, ta và Ôn Nhượng nhìn nhau cười một cách hiểu ý.
Đại ca quá để tâm đến đại tẩu, mà đại tẩu lại là người có chủ kiến lớn, đại ca có thể để đại tẩu đi ra ngoài, trong lòng không biết khó khăn đến mức nào.
Có thể thấy khi thật sự yêu một người, người ta sẽ tính toán từng chút, nhưng cũng sẽ để người mình yêu sống tự do theo ý mình.
Ta cầm số tiền riêng của mình đi tìm đại tẩu, tỷ ấy đang ở trong sân chơi cùng Nguyên Tử và Bảo Châu. Hôm nay được nghỉ, nhị ca đưa nhị tẩu về nhà mẹ đẻ.
Đại ca đứng trước cửa sổ nhìn đại tẩu ở trong sân, dưới cửa sổ là một cái bàn viết, đại tẩu thường ngồi ở đó để viết chữ và đọc sách.
Đại ca cầm trong tay một cuốn sách, nhưng ánh mắt hoàn toàn không ở trên sách, huynh ấy muốn đứng thành tượng đá nhìn vợ mình. Bảo Châu đã đến ngày sinh nở, hôm nay vương gia cũng không ở đây, đại ca muốn tìm chỗ để xả giận cũng chẳng biết xả vào đâu.
Nguyên Tử đang ở độ tuổi dễ thương, béo tròn, trắng trẻo, miệng lẩm bẩm học nói, chảy dãi nhiều, lại rất thích hôn người khác.
“Nguyên Tử bé nhỏ, mau đến với tam thẩm nào.” Ta ném cái gói trên tay xuống bàn đá, cúi người xuống bế Nguyên Tử.
Bé đưa cánh tay nhỏ như ngó sen quàng lấy cổ ta, rồi “chụt” một tiếng hôn lên má ta, để lại một vệt nước dãi to tướng.
“Trong kinh thành không biết có bao nhiêu đứa trẻ, nhưng tại sao chỉ có Nguyên Tử nhà mình lại đáng yêu đến thế nhỉ?” Ta vừa bế bé ngồi xuống ghế vừa trêu đùa.
“A Tổ nói Nguyên Tử ăn nhiều, nên dễ thương.” Bé con rúc vào lòng ta, nói một cách rành rọt, đôi má phúng phính, đôi mắt đen láy, lông mi dài đến mức có thể tết thành bím, nhìn ai cũng như muốn làm tan chảy trái tim họ.
“Muội đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cũng muốn chuyển đến nhà ta ở sao?” Đại tẩu đùa, ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đại tẩu đừng đùa như vậy, chet người đó.” Ta liếc nhìn đại ca.
Ta không phải Bảo Châu, ta nhát gan, sợ đại ca dùng ánh mắt giet ta. Đại tẩu quay đầu nhìn người trong phòng, bật cười khúc khích.
“Bảo Châu hôm nay phải về, muội ấy muốn ăn vải, vương gia đi mua rồi, mua xong sẽ về đón muội ấy.”
Người trong phòng vừa nghe thấy lập tức mỉm cười, kéo cửa sổ đóng lại, chắc lần này thật sự là đi đọc sách rồi.
30.
“Trên đời này, người đáng ghét nhất chính là đại ca, đến cả Nguyên Tử nhà ta còn biết nhường nhịn cô mẫu, chỉ có huynh ấy là không thể. Suốt bốn mùa trong năm đều chiếm lấy tỷ tỷ, ta chỉ đến ở vài ngày mà huynh ấy đã không vui rồi.”
Bảo Châu nằm bò trên bàn, thân hình chưa hiện rõ thai, miệng lẩm bẩm nói về đại ca. Đại tẩu xoa đầu nàng ấy để an ủi, ta tự hỏi, tháng Năm vừa mới đến, vương gia sẽ đi đâu để mua vải thiều đây?
“Đây là tiền riêng của muội, đưa cho đại tẩu để giúp muội kiếm tiền.”
“Muội không sợ lỗ sao?”
“Lỗ thì lỗ, muội tuy không giỏi buôn bán, nhưng cũng hiểu rằng làm ăn có lúc lời lúc lỗ. Nếu thực sự lỗ, chẳng phải còn có Tam Lang sao? Dù sao chàng ấy cũng sẽ không để muội chet đói.”
“Đúng vậy, người giỏi nhất trong nhà ta chính là Tam Lang, đệ ấy có nghề, đến lúc nào cũng sẽ không để muội phải đói bụng.”
Ta tự đắc gật đầu, Ôn Nhượng nhà ta, đương nhiên là tốt rồi.
“Không biết vì sao, một người tốt vào nhà chúng ta rồi, da mặt lại dần dần dày lên.”
“Đúng vậy! Không biết là vì sao nữa nhỉ?” Ta giả vờ nghiêm túc hỏi, đại tẩu và Bảo Châu nghe vậy cũng cười theo, Nguyên Tử thấy chúng ta cười cũng cười theo. Mùa hè vừa đến, ngày tháng thật tuyệt vời.
Cha ta nói rằng những ngày như thế này đáng lẽ phải đi xin bữa cơm, một nhóm người rầm rộ đi qua cánh cửa nho nhỏ để đến vương phủ ăn cơm.
Vương gia không biết tìm đâu ra vải thiều, trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn chúng ta đưa Bảo Châu về nhà. Cha mẹ ta gọi ngài ấy với giọng rất ân cần, Bảo Châu cầm khăn lau mồ hôi cho ngài ấy, miệng thì thầm rằng nàng ấy không ăn vải thiều cũng được.
“Không ăn cũng được, thế mà con còn làm khổ người ta, mẹ thấy Thập An thật sự đã chiều hư con rồi.” Mẹ ta nói.
“Mẹ đừng nói nàng ấy, nàng ấy khó khăn lắm mới có thứ muốn ăn, tìm được rồi thì cho nàng ấy ăn thôi, cũng đâu phải là không tìm được.” Vương gia bênh vực Bảo Châu.
Mẹ ta vừa thương con rể, vừa thương Bảo Châu, cười nói: “Cứ chiều nó đi!” rồi thôi.
Lũ trẻ con chơi đùa ầm ĩ trong sân, mệt rồi thì chạy đến trước mặt cha mẹ ta xin nước uống. Cha ta vuốt chòm râu bạc trắng cười tươi nhìn, mẹ ta thì tự tay cho chúng uống nước.
Ôn Nhượng nhìn ta rồi nói, chúng ta cũng sinh một đứa nhé! Cuộc sống cứ thế trôi qua, cũng dường như không hề như thế.
Đại ca và đại tẩu cũng có lúc giận dỗi, nhưng chỉ nửa ngày là lại làm lành. Nhị ca tính tình tốt nhất, không bao giờ đỏ mặt với nhị tẩu, có lẽ nhị tẩu được nuôi dạy rất tốt, luôn giữ lễ nghĩa, trong nhà, tỷ ấy là người bận rộn nhất, nhưng tỷ ấy chưa từng than vãn, dường như tỷ ấy lấy đó làm niềm vui.
Mọi người trong nhà đều hiểu và thông cảm cho sự vất vả của tỷ ấy, nhưng tỷ ấy chưa bao giờ tự mãn.
Ta và Ôn Nhượng cũng có lúc cãi vã, nhưng ta là người mau quên, cãi xong thì quên ngay, chàng ấy tính tình hiền lành, không bao giờ để bụng, vì vậy nhiều chuyện cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua.
Cha mẹ ta là người không phân rõ phải trái, con trai và con dâu cãi nhau, nhất định là lỗi của con trai. Con dâu, con gái, cháu trai, cháu gái đều có chỗ trên giường của họ, chỉ có con trai là không.
Mỗi khi nhìn thấy cả nhà náo nhiệt bên nhau, ta cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Tổ mẫu ta từng nói rằng ta không thể đảm đương được phúc khí của Du gia, nhưng giờ ta đã gả vào một gia đình tốt nhất ở kinh thành.
Đến giờ ta vẫn không biết tại sao Ôn Nhượng lại chọn ta. Nhưng giờ những điều đó không còn quan trọng nữa, hãy nắm chặt lấy những gì trước mắt là được rồi.
Những chuyện cũ chỉ như mây khói, tổ mẫu, cha, Nam Sênh, những người không thích ta giờ không thể làm tổn thương ta nữa.
Bởi vì những gì ta có đã quá nhiều, trong lòng tràn đầy tình yêu. Những thứ không quan trọng khác, thì cứ buông bỏ thôi.
[HẾT]