Nắm Giữ Vận Mệnh - Chương 3
9.
Bởi vì Lý Nhiễm bỏ thuốc rất chuyên cần, thân thể của phụ thân nhanh chóng yếu đi từng ngày.
Ông ta vốn muốn đi tìm đại phu xem bệnh, lại bị Lý Nhiễm thẹn thùng đánh trống lảng qua.
“Còn chẳng phải do dạo này chàng quá dũng mãnh ư, nên cơ thể mới lao lực quá độ đó.”
“Chàng chỉ cần uống nhiều thuốc bổ, tự khắc sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Phụ thân nghe vậy thì rất vui, hôn tay ả một cái, mặt đầy vẻ tự đắc.
Ta đứng trước cửa nhà chính lạnh lùng nhìn vở kịch này, không đi vào nữa.
Lý Nhiễm ngoan ngoãn nằm trong ngực phụ thân ta, cầm tay ông ta đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, dịu dàng nói:
“Bùi lang, đại phu nói thiếp đã có thai rồi.”
Phụ thân nghe vậy đầu tiên là cả kinh, sau đó mừng rỡ nói:
“Thật ư?”
Lý Nhiễm vặn người, “Thiếp còn có thể gạt chàng sao?”
Phụ thân hôn mấy cái lên mặt ả:
“Từ lúc con trai bị bệnh qua đời, ta cứ buồn rầu vì không có người nối nghiệp. Nàng nhất định phải sinh cho ta một thằng nhóc béo mập hồng hào mới được!”
Lý Nhiễm nghe thấy lời này, từng giọt nước mắt cứ vậy chảy xuống.
Phụ thân thấy ả lại khóc, lo lắng không chịu được, vội vàng truy hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Mới đầu Lý Nhiễm không chịu nói, sau đó bị phụ thân hỏi mãi, mới nhỏ giọng bảo:
“Thiếp thấy thương cho đứa trẻ vẫn còn nằm trong bụng này.”
“Nó là con ruột của Bùi Quốc Lương chàng, người có gia tài ngàn vạn, có mấy trăm người làm, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, sao lại đáng thương cho được!”
Lý Nhiễm vẫn khóc: “Nhưng nó lại xui xẻo đầu thai vào bụng của thiếp!”
“Nó phải làm con trai thứ mất rồi!”
Phụ thân ngẩn ra, không nói ra lời.
“Nếu sau này chàng lại cưới người khác, lập con người ta làm con trưởng, đứa nhỏ này sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ. Làm sao mà thiếp chịu nổi đây.”
Phụ thân ra sức an ủi ả: “Nàng yên tâm, ta chỉ yêu mỗi mình nàng, quyết không tái giá.”
“Nhưng thứ tử luôn bị người xem thường, không thể nào như đích tử được.. Giống như thiếp, thân là thứ nữ, vừa ra đời đã thấp hơn tỷ tỷ một bậc, cả đời này cũng chỉ có thể thấp hơn tỷ tỷ một bậc!”
“Bùi lang, chàng nói muốn cưới hỏi thiếp đàng hoàng. Lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếp trở thành thiếp cũng được. Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, mọi người đã sớm quên hết rồi, chàng lại không để cho thiếp làm chính thê, không để thiếp đường đường chính chính làm nữ chủ nhân của Bùi phủ này, cũng không thể để con trai của thiếp làm đích tử ư?”
“Bùi lang, rốt cuộc chàng có yêu thiếp hay không?”
Bị Lý Nhiễm lên án như vậy, phụ thân giơ tay chào thua, bằng lòng chọn ngày lập ả làm kế thất.
Lý Nhiễm vui mừng không dứt, ôm chặt eo phụ thân, trên mặt đầy vẻ tiểu nhân đắc chí khi mưu đồ đã thành hiện thực.
Ta lặng lẽ rời đi, nói với Xuân Phong rằng hết thảy đúng như chúng ta dự đoán, có thể tiếp tục an bài ván cờ tiếp theo.
10.
Hai ngày trước khi Lý Nhiễm từ kế thất chuyển lên chính thất, thân thể của phụ thân đã hoàn toàn sụp đổ, một ngày mười hai canh giờ thì có mười một giờ muốn nằm trên giường.
Nhưng hôm phù chính đó, phụ thân vẫn cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Tuy nói là kế thất, nhưng vẫn phải khai tông từ, một số người trong tộc cũng tới.
Tuổi tộc trưởng lớn hơn phụ thân rất nhiều, nhưng nhìn qua thì tinh thần tốt hơn phụ thân ta nhiều lắm.
Thế là lúc bọn họ vừa nhìn thấy phụ thân ta thì đã giật mình sửng sốt:
“Quốc Lương, sao tinh thần của con lại kém quá vậy, không mời đại phu về xem bệnh một chút ư?”
Còn không chờ Lý Nhiễm giãi bày rằng phụ thân chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, ta đã giải thích cho tộc bá tộc trưởng rằng:
“Tộc trưởng gia gia, mọi người có thể khuyên nhủ phụ thân con không? Ông đã như vậy còn giấu bệnh sợ thầy đây này.”
Tộc trưởng lập tức nghiêm mặt, khiển trách phụ thân, phụ thân chỉ có thể luôn miệng cáo lỗi, nói rằng thật ra thì Lý Nhiễm đã đại phu cho ông, nhưng đại phu chỉ nói không có chuyện gì lớn, thời tiết thay đổi nên cơ thể không tốt không.
Thật ra thì ông ta cũng chẳng rõ tại sao cơ thể mình lại trở nên kém như vậy?
Rõ ràng là lúc trên giường ông ta có thể hùng dũng như rồng như hổ.
Nam nhân luôn cảm thấy nếu mình lợi hại ở khoản đó như.
Nên nghĩ là ở những phương diện khác cũng sẽ tốt, đâu nghĩ tới đây lại là một lá bùa đòi mạng.
Ta vẫy vẫy tay, Xuân Phong lập tức dẫn đại phu tới.
“Phụ thân, con thấy người cứ để đại phu nhìn một chút đi ạ, hơn nữa di nương cũng đã có thai, cứ tiếp tục mấy nghi thức rườm rà phiền phức này, nếu nửa chừng chịu không nổi mà ngã xuống thì lại mất vui.”
Tộc trưởng cùng những người khác cũng đồng ý, Lý Nhiễm lại cả kinh thất sắc, liên tục phản đối.
“Việc gì phải nhất thời nóng lòng như vậy. Giờ lành đã đến, vẫn nên chờ làm lễ xong hẳn để đại phu xem bệnh cho lão gia.”
“Hơn nữa vị đại phu này không phải người thường xuyên khám bệnh cho lão gia, không biết lão gia kiêng kị những gì, sợ rằng phán bệnh không chuẩn lắm.”
Ta cười: “Di nương nói vậy là không đúng rồi. Bởi đại phu dì tìm tới khám không ra bệnh nên con mới phải đi tìm một vị đại phu khác tới xem. Nói không chừng, đại phụ người mời về là lang băm thì thế nào?”
“Ngươi!”
Dưới sự kiên trì của tộc trưởng với những người khác, Lý Nhiễm chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại phu chẩn mạch cho phụ thân.
Một lát sau, chỉ thấy sắc mặt của vị đại phu ấy càng lúc càng khó coi:
“Lão gia trúng độc mãn tính, cơ thể từ từ bị đào rỗng, giờ đã hết cách cứu vãn rồi!”
“Rầm” một tiếng, chỉ thấy phụ thân bị dọa đến hai mắt trơn ngược, bất tỉnh ngã lăn trên mặt đất.
Tộc trưởng cũng bị dọa sợ không nhẹ, hô to: “Báo quan! Mau đi báo quan! Ta muốn nhìn xem là kẻ nào to gan dám hạ độc tôn tử Bùi gia ta!”
Lần này Lý Nhiễm thật sự cả kinh, ả không nghĩ tới thân thể của phụ thân sẽ suy yếu nhanh như vậy, rõ ràng ả tính lượng thuốc rất kĩ, nhưng chuyện lại trượt khỏi suy đoán của ả, dẫn đến hôm nay có người nhìn thấy cơ thể của phụ thân có vấn đề.
Ả tính toán rằng đợi đến khi mình thành công trở thành kế thất, phụ thân mới có thể hoàn toàn lụn bại nằm trên giường, cuối cùng chết đi.
Nhưng ả lại không biết rằng, ta cho đại phu nghiên cứu vụn thuốc ả để lại, sau đó sai người thay đi hai vị thuốc bổ khác của phụ thân.
Dược liệu không khác lúc trước lắm, nhưng lại tương hợp với thuốc độc kia.
Dù sao, độc cũng là do ả bỏ, có liên quan gì đến thuốc bổ đâu nào?
Đừng nói hôm nay Lý Nhiễm còn chưa chính thức trở thành kế thất, coi như ả đã là kế thất rồi cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, còn chưa tới phiên ả hoa tay múa chân trước trưởng tộc, huống hồ gì lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
11.
Hôm nay trong nha môn Phụng Thiên rất đông người. Đây là đại án đầu độc quan viên, tất nhiên ai nấy cũng đều coi trọng.
Cẩn thận điều tra một tí sẽ dễ dàng phát hiện đầu mối ngay.
Đầu tiên là lời chứng của tiểu nha hoàn nấu thuốc cho phụ thân ta, Lý di nương thường xuyên sai nó đi làm chuyện khác trong lúc nó đang nấu thuốc.
Hỏi nó có nhìn thấy Lý di nương làm gì với thuốc bổ không, nó lại lắc đầu bảo không biết.
Sau đó, một nha hoàn khác cũng chứng minh bởi vì di nương nhận việc trông coi trù phòng nên người luôn đi loanh quanh một vòng trong nhà bếp, người nói rằng người muốn nhìn xem chúng nó có làm biếng hay không.
Lý Nhiễm ngay lập tức trở thành nghi phạm, ả một mực chối rằng:
“Lão gia sắp lập ta làm kế thất phù chính, xót ta yêu ta, sao ta có thể hại chàng được?”
Không sai, hại người cần động cơ, quan viên tra án nhíu chặt chân mày.
Lúc này, nha hoàn sau lưng Lý Nhiễm lại chột dạ lui về sau một bước, đúng lúc đụng vỡ bình hoa, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Lý Nhiễm hận rèn sắt không thành thép, trừng nó một cái, ai dè nó càng hoảng hốt thêm.
Giờ thì ai cũng nhìn ra ả có vấn đề.
Nha hoàn ấy bị đắt bi tra hỏi, còn chưa kịp dùng hình nó đã khai ráo trọi. Chuyện Lý Nhiễm có tình nhân bên ngoài hay gì đó nó không chút che dấu mà kể hết ra.
Sau đó bổ khoái lại tìm được một đống vụn thuốc từ trong viện của Lý Nhiễm, đưa cho ngỗ tác kiểm nghiệm một chút, lập tức chứng thực đây là độc mà phụ thân bị hạ.
Thế là tội danh đè lên đầu Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm hốt hoảng khóc ré lên, phụ thân chắc hẳn sẽ choáng váng lắm đây, còn tất cả mọi người ở công đường thì lạnh lùng nhìn ả, chẳng chịu ai ra tay cứu ả.
Lúc bổ khoái lôi ả ra ngoài, Lý Nhiễm còn gắng sức giãy giụa:
“Lão gia, lão gia, thiếp còn mang thai đứa con trai độc nhất của người lão gia ơi!”
Tộc trưởng nghe vậy đột nhiên giơ tay lên ngăn cản quan viên tra án của Phụng Thiên phủ lại.
“Chuyện này… cháu ta còn chưa thành hình người, cũng chẳng biết là nam hay nữ… Nếu là con trai thì…”
Viên quan kia nhận lấy túi bạc tộc trưởng đưa thì hiểu ý nói rằng: “Ngài yên tâm, phá án phải cần một khoảng thời gian nữa mới phá được, chắc chắn có thể chờ tới lúc đứa trẻ này sinh ra.”
Nhưng ta lại đi lên cắt ngang bọn họ: “Tộc trưởng gia gia, sao người có thể chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng bà ta là của phụ thân?”
“Việc này…” tộc trưởng cũng khó xử, “Nhưng…”
“Hơn nữa, ai nói phụ thân con không có người thừa kế vậy? Đệ đệ Lang Ca nhi của con không phải con trai của ông ấy ư?”
“Sao có thể như vậy được?”
“Sao Lang Ca nhi có thể còn sống được!”
Lý Nhiễm nghe vậy trợn mắt không tin, đột nhiên cả người kinh hoàng lắc lư, “Giả! Tất cả là giả hết!”
“Bùi Thư Họa, rốt cục ngươi là người hay quỷ!”
Ta cười một tiếng, “Ta chính là ác quỷ bò ra từ địa ngục, tới đây để lấy mạng bà đó!”
12.
Sau khi phụ thân tỉnh lại thì nhận được tin Lý Nhiễm hạ độc ông. Mới đầu ông kiên quyết không tin, nhưng chờ ta sai người mang tên thư sinh đó tới trước mặt ông, một chín một mười đem kế hoạch thâu tóm Bùi phủ ra trần thuật lại cho ông nghe, phụ thân khí huyết dâng trào phun ra một ngụm máu tươi, chỉ còn sót lại một hơi thở mỏng manh.
“Quên nói cho phụ thân biết luôn, mẫu thân cũng là do Lý Nhiễm hại chết. Ả bỏ xạ hương vào hương dược của mẫu thân làm cho bà ấy chảy máu không ngừng được, cuối cùng khí huyết suy vong.”
“Vậy, Lang Ca nhi thì sao?”
Ta gật đầu một cái, mắt phụ thân càng trở nên tuyệt vọng chán chường.
“Độc phụ, độc phụ!”
Nhìn dáng vẻ hối hận chồng chất của ông, không thể tự tay bóp chết Lý Nhiễm, ta cười cười giễu cợt.
Bây giờ đã biết hối hận rồi ư? Nhưng đời trước, ta quỳ xuống cầu xin ông, đem nha hoàn đó tới trước mặt ông làm chứng, ông lại chẳng tin đứa con ruột thịt này, một phải hai phải thiên vị Lý Nhiễm.
Còn dung túng Lý Nhiễm hại ta, chèn ép ta.
Hôm nay hết thảy mọi chuyện cũng chẳng qua là ông tự làm tự chịu mà thôi.
Bị người đội nón xanh còn dương dương tự đắc, không biết sau khi ông xuống địa ngục có xấu hổ hay không.
Đột nhiên phụ thân lại nghĩ đến chuyện gì đó, nắm chặt tay ta, dùng chút sức lực cuối cùng nói rằng: “Đứa trẻ, đứa trẻ trong bụng ả ta…”
“Một đứa con thứ mà thôi, sao phụ thân có thể chứng minh nó là con của người chứ không phải con của tên thư sinh này?”
Thư sinh kia nghe ta nhắc tới hắn, sợ hãi rụt người lại, hận không thể chui xuống đất, chỉ cần ta không chú ý đến hắn mà thôi.
Phụ thân căm hận nhìn hắn, ta vội an ủi ông rằng:
“Phụ thân đừng nổi nóng, ai bảo Lang Ca nhi đã chết rồi chứ?”
Ta gọi một tiếng: “Xuân Phong.”
Xuân Phong lập tức ôm một đứa trẻ hơn một tuổi tới bên cạnh ta, đứa trẻ ấy tò mò nhìn xung quanh.
Ta ôm nó đưa cho phụ thân xem, cặp mắt xám tro đục ngầu của ông thế mà lại toát ra ánh sáng.
“Con trai, con trai của ta!”
Ta có chút khó xử, “Phụ thân, sau này con cũng phải xuất giá, nhưng Lang Ca nhi còn nhỏ như vậy, nếu đem đệ ấy về trong tộc, gia đình này thuộc về Bùi phủ hay tộc Bùi thị thì cũng khó mà nói được.”
Sắc mặt phụ thân ngưng trọng, hồi lâu rốt cuộc quyết định lấy ra một con dấu cầm chặt tay ta:
“Thư Họa, phụ thân biết con tủi thân, nhưng đệ đệ con còn nhỏ như vậy, đưa về trong tộc nhất định sẽ bị người ăn thịt đến mảnh xương vụn cũng chẳng còn. Coi như ta cầu xin con, cầu xin con chăm sóc đệ đệ mấy năm, ít nhất phải chờ đến ngày nó có thể độc lập môn hộ.”
Con dấu ấy bị ấn chặt vào tay ta. Ta có thể lờ mờ đoán ra hình dạng của nó.
“Nhưng con là nữ nhân, các đại chưởng quỹ có thể nghe lời con ư?”
Ngay lập tức. phụ thân bảo ta gọi đại quản gia ngoài viện đi vào, bảo hắn quỳ xuống, sau này nhất định phải nghe theo ta.
Bùi chưởng quỹ quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, nói rằng sau này sẽ cẩn tuân lời đại tiểu thư phân phó, kính trọng ta hệt như kính trọng phụ thân vậy.
Ta cúi đầu xuống đúng gặp phải hắn đang ngẩng đầu lên, hắn khẽ gật đầu với ta một cái.
Ta cười cười, phụ thân không biết Bùi chưởng quỹ đã là người của ta từ sớm.
Đúng là không uổng công vô ích, tất cả chỉ vì để bịt miệng của những tên chưởng quỹ khác mà thôi.
Ta chính là muốn danh chánh ngôn thuận tiếp quản mọi thứ của Bùi phủ!
Thấy ta miễn cưỡng nhận lấy con dấu, biết rằng đã có người thừa kế, gánh nặng cuối cùng còn sót lại của ông cũng hoá tan biến luôn.
Ông mặt đầy từ ái nghiêm túc nhìn đứa con trai đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng đang cười, đột nhiên ông ấy trợn tròn mắt, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn tức giận, “Này… này…”
Không phải…
Ta nhìn về phía ông ấy đang nhìn chằm chằm, chỉ thấy đứa bé trai đang cọ quậy trong ngực Xuân Phong, vừa lúc lộ ra cái cổ trắng như tuyết.
Ở chỗ đó không có nốt ruồi son của Lang Ca nhi.
Ta thờ ơ cười một tiếng, xít lại gần bên tai phụ thân: “Bây giờ mới phát hiện thì cũng đã muộn rồi.”
Hơi tàn sót lại của phụ thân cũng đứt hẳn, chết không nhắm mắt.
Ta che mắt ông ấy lại, mặt đầy đau đớn hô to: “Lão gia từ trần rồi!”
Bùi gia hoàn toàn trở thành vật trong lòng tay ta, đời này, ta đã có thể nắm chặt vận mệnh của mình!
(Hoàn Chính Văn)