Nắm Giữ Vận Mệnh - Chương 2
Lý Nhiễm nhìn dáng vẻ yên lặng của phụ thân, trong lòng không cam tâm, lắc lắc tay ông, “Bùi lang, không phải chàng nói muốn thiếp được phong quang vô hạn, nở mày nở mặt bước chân vào phủ ư?”
Ta cười nhạt, ả còn muốn giãy giụa đây này.
Nhưng phụ thân lại dùng sức hất tay của ả ra, ánh mắt dữ tợn:
“Đều do ngươi cả, tối hôm qua cố chấp muốn đưa bánh ngọt đường nước gì gì đó, gây ra những chuyện phiền toái này.”
Lý Nhiễm không nghĩ tới phụ thân lại sẽ đối xử với ả như vậy, nhất thời trợn tròn mắt chẳng thể tin nổi.
Nhưng rất nhanh, ả đã thu liễm biểu tình, mặt đầy tủi thân, nói rằng quả thật trăm sai ngàn sai đều là mình
“Cho dù là làm thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Dạ dày ta nhộn nhạo cả lên, nhưng lại phải nhìn Lý Nhiễm bằng một cặp mắt khác xưa. Người đàn bàn này quả thật là đáng gờm!
Chỉ là, dù ả có nhảy nhót thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể làm châu chấu mà thôi!
5.
Lý Nhiễm được một cỗ kiệu nhỏ đón vào trong phủ, bài vị của mẫu thân đang chờ ả.
Cả người ả mặc hồng y rực rỡ, nước mắt lã chã nhìn phụ thân, “Bùi lang?”
Ta đưa cái nệm tới trước mặt ả, cười như không cười nói: “Di nương, lễ không thể bỏ!”
Lòng dạ của phụ thân cũng thật cứng rắng. Ông ấy tỏ ý ả hãy dập đầu thỉnh an trước bài vị của mẫu thân đi.
“Hôm nay có nhiều việc phải làm, vẫn dựa theo quy củ mà tiến hành đi.”
Lý Nhiễm trợn mắt nhìn bài vị của mẹ, khuôn mặt dịu dàng đó như bị xé rách, trong ánh mắt để lộ ra một chút oán độc.
Ả sinh ra đã là thứ nữ trong nhà, nếu không phải do biết hạ mình lấy lòng người mẫu thân vốn là đích nữ của ta, ả đã sớm chết không chỗ chôn ở nơi hậu trạch quỷ quyệt, âm hiểm đó.
Đáng tiếc bà ngoại chết sớm, mẫu thân lại bị bà bảo vệ quá tốt, quá mức ngây thơ hồn nhiên, cho nên mới bị Lý Nhiễm xoay mòng mòng, còn bị ả quyến rũ luôn trượng phu của mình.
Cả đời người ả căm ghét nhất là mẫu thân của ta. Hôm nay, mẫu thân rốt cuộc bị ả hại chết, ả có thể làm kế thất, có thể đứng ngang hàng hầu trà cho người.
Nhưng nay bất ngờ bị biếm làm thiếp, còn phải quỳ xuống dập đầu trước bài vị của mẫu thân, sao ả có thể cam tâm tình nguyện cho được!
Nhưng chuyện đến nước này đã không thể do ả quyết định nữa.
“Không phải di nương đã nói, chỉ cần có thể cùng cha chung một chỗ, làm thiếp cũng như ăn mật sao?”
Lý Nhiễm ngẩng đầu trợn mắt nhìn ta một cái, ta hồn nhiên nhìn lại, ả cắn răng, làm thế nào cũng chẳng thể cong chân khuỵu được.
Ta cười nhạt, “Mấy năm nay không biết di nương đã quỳ gối trước mẫu thân ta bao nhiêu lần rồi, sao hôm nay lại không quỳ được thế?”
“Không biết là do làm chuyện gì trái lương tâm với mẫu thân ta, cho nên mới không dám đối mặt với mẫu thân chăng?”
Sắc mặt Lý Nhiễm lập tức trở nên xám ngoét, khăn tay sắp bị ả vặn rách, rốt cuộc tâm không cam không nguyện quỳ xuống.
Ta nhìn ả giơ cao ly trà, nhìn ả dịu dàng nói “Mời tỷ tỷ uống trà”, nhìn ả mặt đầy tủi thân cùng phẫn uất, nhẹ nhàng thở ra.
Lý Nhiễm, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi.
6.
Lý Nhiễm cũng không phải là thiếp thất duy nhất của phụ thân ta. Trừ ả, phụ thân còn có hai vị di nương nữa.
Một người là nha hoàn thông phòng của ông ta, họ Thẩm. Sau khi phụ thân cưới mẫu thân thì trở thành di nương.
Còn một người là đại nha hoàn lúc mẫu thân mang thai ta đã đưa đến cho phụ thân, họ Chương.
Thẩm di nương với Chương di nương đều là người an phận, không học được bộ dạng hồ ly mềm mềm yếu yếu của Lý Nhiễm kia, hiện tại đã sớm thất sủng.
Bởi do được sủng, nên Lý Nhiễm ở trong phủ dần dần lại dần dần phô ra dáng vẻ của nữ chủ nhân, muốn đưa tay ra quản việc trong phủ.
Lúc ta chạy tới nhà chính thì Lý Nhiễm đang nhu nhu nhược nhược, vỗ bàn bảo Chương di nương đưa thẻ bài quản gia ra.
“Chương thị, lão gia đã nói để ta quản gia, nhưng ngươi vẫn cứ bá chiếm thẻ bài với chìa khóa, là muốn lão gia tự mình tới lấy ư?”
Chương di nương tuy đối với mẫu thân một lòng trung thành, nhưng cũng hệt như chủ nhân bà, một lòng ngây thơ không quỷ kế.
Lúc này bà có chút lo sợ, nhưng cắn môi không nói gì.
Lý Nhiễm tức giận, lệnh cho hai tên gia đinh soát người Chương di nương:
“Lục soát, đi vào trong viện của bà ta soát sạch cho ta!”
Mắt thấy gia đinh sắp đụng đến Chương di nương, ta nhẹ nhàng vỗ tay, khen rằng: “Lý di nương thật là uy phong nhỉ.”
“Người không biết, còn tưởng rằng dì là phu nhân mất thôi.”
Lý Nhiễm bị ta khịa đến mặt mũi lúc đỏ lúc trắng, miễn cưỡng giải thích: “Đây đều là ý của lão gia. Nếu con không tin, có thể đi hỏi lão gia là được.”
Ta cười, phụ thân ngày nào chả bị bà cho ăn bùa mê thuốc lú, ý của ông ta không phải là ý của bà sao?
Nhưng đem phụ thân ra áp ta, cũng đâu thể áp nổi lễ nghi?
“Phụ thân thật quá hồ đồ, nhà ai để cho di nương làm chủ, đúng thật là mất hết tôn ti trật tự!”
Lý Nhiễm có chút đắc ý:
“Đại tiểu thư nói gì đó. Hiện giờ trong phủ không có phu nhân, nhưng quản gia lại một ngày không thể thiếu, lúc trước cũng không phải là đưa thẻ bài với chìa khóa cho Chương di nương trông giữ ư? Đến phiên ta, đại tiểu thư lại tới càn quấy, đạo lí lạ đời gì thế nhỉ?”
Ta hồn nhiên đáp:
“Di nương đang định nói là con ganh ghét người ư?”
“Di nương cũng là con gái nhà quan, sao đến một chữ lễ nghĩa cũng không biết, thật là buồn cười đến đáng xấu hổ.”
“Cũng may là lúc ấy phụ thân không cưới người làm kế thất, nếu không Bùi gia ta đã trở thành trò cười ở chốn kinh thành này rồi!”
Làm thiếp là chuyện Lý Nhiễm để ý nhất, nghe vậy, mặt ả đỏ lên, phẫn hận trừng ta chằm chằm.
Nhưng ta không sợ ả chút nào, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích với ả rằng:
“Lễ chế hữu thư, nhà vô chủ mẫu, đích nữ còn nhỏ chưa đầy mười hai có thể để quý thiếp lo liệu việc nhà.”
“Chưa bàn tới chuyện con đã sớm tròn mười hai tuổi, chỉ xin hỏi rằng Lý di nương có phải là quý thiếp chăng?”
Lý Nhiễm cũng không nhịn được nữa, bất lực ngồi trên ghế gỗ, thần sắc uể oải.
Đời trước, ả dựa vào thân phận kế thất mà nắm chặt quyền quản gia trong tay.
Đầu tiên ả nâng tiền nong lên, song lại đem đồ cổ hiếm dùng trong kho ra đổi bán, ôm được một mớ tiền lớn.
Số tiền này đều được ả chuyển về cho nhà mẹ đẻ, cho huynh đệ ruột thịt hối lộ kiếm công danh, chức quan còn lớn hơn phụ thân ta.
Tới lúc này đây, ả đã vững gót chân ở nhà mẹ đẻ, ngay cả phụ thân cũng phải có lúc nhường nhịn ả.
Quan trọng hơn là, ả khống chế quyền hành trong phủ, toàn bộ nha hoàn gia đinh đều nghe lời ả, chỗ nào cũng giám thị ta, để cho ta ở trong phủ nửa bước cũng khó đi.
Sau đó lại bày mưu đẩy ta xuống hồ, sắp xếp cho tên khốn phóng đãng ấy cứu ta lên, thanh danh chẳng còn gì, chỉ đành phải tự cạo đầu đi tu mới chạy thoát khỏi chốn này.
Hơn nữa, sau khi ả nắm quyền trong phủ có thể thoải mái hạ độc trong thuốc của phụ thân, muốn gì được nấy, không chút trở ngại.
“Đại tiểu thư đây là muốn tự mình chưởng gia đấy ư?”
Thanh âm oán độc của Lý Nhiễm vang lên bên tai, làm ta tỉnh lại từ trong hồi ức.
Ta cười tươi như hoa, “Tuy con quản việc nhà, nhưng tuổi còn nhỏ quá, muốn xen vào nhiều chuyện như vậy cũng là lực bất tòng tâm, vẫn phải nhờ các di nương giúp đỡ mới được.”
Mặt Lý Nhiễm đầy vẻ hồ nghi, không tin ta lại tốt bụng như vậy, muốn để cho ả nhúng tay làm quản gia.
“Theo con thấy, chuyện trù phòng là rườm rà nhất, không bằng giao cho di nương xử lý, có được không ạ?”
Dù lần này Lý Nhiễm lại hoài nghi ta, nhưng ả cũng không nhịn được lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Ai cũng biết, phòng bếp là nơi béo bở nhất.
Lý Nhiễm cần tiền gấp để có thể đem về cho huynh đệ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Đại tiểu thư nói phải lắm.”
Ta vờ như không thèm để ý:
“Di nương cũng chớ có phụ lòng con nhé, phải quản cho thật tốt mới được.’
Không giao trù phòng cho bà, sao bà có thể thuận lợi hạ độc phụ thân chứ?
Bà ngàn vạn lần không được phụ nỗi khổ tâm của ta đâu!
7.
Đã lâu rồi Lý Nhiễm không bỏ thuốc phụ thân.
Ban đầu ả thẳng thừng động thủ bởi lầm tưởng mình có thể thành công trở thành kế thất, phụ thân vừa chết, mọi chuyện trong phủ đều do ả định đoạt.
Hơn nữa, tình lang của ả cũng không cho ả quá nhiều thời gian.
Nhưng hôm nay ả chỉ là thiếp, tất nhiên phụ thân phải sống tiếp.
Khoảng thời gian này ả cực kì bận rộn.
Vừa phải vớt “mỡ” trong trù phòng, vừa phải thổi gió bên tai, khuyên phụ thân ta lập ả làm chính thất, còn phải để nha hoàn thiếp thân của mình ra phủ trấn an tên tình lang kia.
Ta nhìn gã thư sinh kia đang dan díu với ả nha hoàn đó, liền trực tiếp sai người xốc chăn của bọn chúng lên.
Nha hoàn sợ run lẩy bẩy, co người thành một cục.
Gã thư sinh thì bị mấy đại hán thô bạo giữ chặt một bên.
Ta buồn nôn che mũi lui về phía sau hai bước, đời trước khi ta cầm đao ám sát Lý Nhiễm, cái thứ này cũng co rúm thành một cục như vậy.
Sau khi ta với Lý Nhiễm lấy mạng đổi mạng, nói không chừng kẻ được lợi nhất chính là hắn.
Ta lạnh lùng nhìn hai người bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, bọn chúng lại càng sợ hãi.
Vẫn là ả nha hoàn kia trấn định hơn một chút, giành nói trước: “Từ nay về sau nô tỳ chỉ nghe đại tiểu thư, đại tiểu thư bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ sẽ làm đó.”
Đến đây, tên thư sinh kia mới kịp phản ứng, liên tục nói phải.
Ta hài lòng gật đầu một cái, để cho bọn chúng mặc quần áo tử tế vào rồi nói tiếp.
Ta bảo thư sinh viết cho Lý Nhiễm một bức thư, đưa cho nha hoàn mang về. Trong thư nói rằng hắn sắp phải về quê, không thể nào ở đây tiếp tục đau khổ chờ ả nữa, hắn chỉ cho ả thời gian tối đa là một tháng nữa thôi.
“Nhiễm nương, lòng ta ngày nhớ đêm mong, chỉ nguyện có thể cùng nàng chung sống. Nhưng giờ đây, nàng đã là người của y. Vừa nghĩ tới chuyện ấy, ruột gan ta lại đau đớn như có lửa thiêu cháy cõi lòng. Ta biết nàng muốn cho chúng ta một tương lai tốt đẹp, chỉ trách ta không có bản lĩnh gì, vốn không nên trách nàng, nhưng quả thật là ta không chịu nổi nữa.”
Đọc tới nơi đây, da gà da vịt ta nổi lên từng mảng.
Vậy đó hả?
Thư sinh cùng nha hoàn nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ nếu Lý Nhiễm đọc được bức thư này chắc chắn lòng như lửa đốt, không thèm chờ nữa mà trực tiếp động thủ luôn.
Ta lắc đầu than thở, nghĩ rằng Lý Nhiễm cũng coi là muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tâm kế có tâm kế, nhưng vẫn chạy không thoát khỏi một chữ tình này.
Không chỉ vậy, mắt nhìn người cũng thật chẳng ra gì.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, người từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương, người khác tùy tiện lừa dối vài câu đã có thể lừa được tấm chân tình của ả.
Chỉ có điều, thứ không đáng tin nhất trên đời này chính là miệng lưỡi đàn ông.
Như lời thề phụ thân ta đã nói khi đứng bên giường bệnh của mẫu thân ta vậy. Ông ta hứa rằng sẽ chăm sóc hai tỷ đệ ta thật tốt, nhất định không để ai làm chúng ta tủi thân, oan ức.
Như lời hứa của gã thư sinh này dành cho Lý Nhiễm, rằng ả là người duy nhất hắn yêu trên cõi đời này.
Sống trên đời, người duy nhất có thể dựa chỉ có bản thân mình, người duy nhất có thể tin tưởng cũng chỉ có chính mình!
8.
Đêm khuya, quản sự trù phòng là Tôn bà bà rụt rè e sợ đứng trước mặt ta.
Ta cười ngây thơ, bảo bà ngồi xuống nói chuyện, nhưng bà ta không dám.
Hôm trước, sổ sách chi tiêu của trù phòng vừa đưa lên, ta đã nhận ra vấn đề.
Nhưng ta vẫn án binh bất động, giả vờ như không hiểu gì cả.
Đợi tới lúc trời tối, ta lệnh cho người đón cháu trai của Tôn bà bà đang học ở trường tư thục vào phủ, cho nó vài miếng mứt ăn chơi.
Tiền không phải là thứ quan trọng nhất, hiện tại quyền quản gia nằm ở trong tay ta, mọi việc thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi biết tin, Tôn bà bà hết bò lại quỳ xuống trước mặt ta, khai hết chuyện hợp tác với Lý Nhiễm làm giả sổ sách ra sao.
Còn hứa với ta rằng sau này nhất định sẽ giám sát Lý Nhiễm kỹ càng, tuyệt không cho ả vớt vát được gì từ trù phòng.
Ta cười cười ngăn bà ta tiếp tục bày tỏ tấm lòng trung thành son sắt:
“Không cần như vậy. Ngược lại, ta còn muốn bà bắt tay phối hợp với bà ấy.”
“Nhất là thuốc bổ nấu cho phụ thân ta, phải chừa không gian riêng tư để di nương đích thân nấu mới được.”
“Như vậy, mới có thể thể hiện sự ái mộ bà ấy dành cho phụ thân của ta, đúng không nào?”
Cả người Tôn bà bà run rẩy, ta không nhìn bà ta, chỉ tập trung nghịch khóa bình an trong tay.
Sau đó ta nghe được một tiếng “rầm”, bà ta quỳ mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu:
“Di nương là chủ, tự nhiên có thể muốn gì làm đó.”
“Thế nào, hôm nay di nương có ra tay không?”
Tôn bà tử nịnh hót tiến lên trước một bước:
“Đại tiểu thư quả nhiên liệu sự như thần.”
Ta cười giễu cợt, không phải ta liệu sự như thần, mà là bức thư đó có tác dụng rồi.
Bây giờ Lý Nhiễm gấp không chờ được, chắc chắn sẽ đẩy nhanh tốc độ.
Không chỉ muốn phụ thân nhanh lập ả làm chính, còn phải giết ông ta ngay sau khi thượng vị để ả có thể cùng tên tình lang kia sớm ngày thành đôi.
Cho nên từ bây giờ phải ra tay thôi.
“Vậy bà có cất những vụn thuốc ấy không?”
“Nghe theo lời sai bảo của đại tiểu thư, ta đã cất hết. Những thứ di nương vùi vào trong đất chỉ là thuốc trị ho khan của nha hoàn trong hậu viện mà thôi.”
Tôn bà bà lại xề gần một chút, thấp giọng nói:
“Ta còn an bài mấy tiểu nha hoàn tình cờ đi vào trù phòng, những gì nên thấy đã thấy hết cả rồi.”
Ta liếc bà ta một cái, bà ta lập tức giải thích:
“Đại tiểu thư yên tâm, khi đó di nương đã sớm đi khỏi nhà bếp, cũng không có nổi lên lòng nghi ngờ. Chẳng qua là để cho người có thể chứng minh Lý di nương đã từng đến trù phòng mà thôi.”
Ta hài lòng gật đầu một cái, vẫy tay gọi Xuân Phong tới.
Nàng đưa chiếc hộp cầm trên tay cho Tôn bà bà:
“Đây là đồ đại tiểu thư ban thưởng cho cháu của bà.”
“Bảo ban cháu trai bà học hành cho tốt, nói không chừng sau này có thể đề danh bảng vàng.”
Tôn bà tử ôm hộp sách ấy dập đầu không ngừng:
“Tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng.”
Ta nhìn đỉnh đầu đã lấm tấm bạc của bà ta, trong đầu hiện ra cảnh đời trước bà ta nịnh nọt theo sau lưng Lý Nhiễm.
Thật ra thì, hôm nay ta có thể trưởng thành thành như vậy, cũng phải cảm ơn Lý Nhiễm một câu.
Những thủ đoạn này, những âm mưu quỷ kế này, ta đều học từ ả.
Có điều nay ta đã chiếm hết tiên cơ, cho nên mới có thể lấy kế của người trả lại cho người.