Nắm Giữ Vận Mệnh - Chương 1
1.
Lý Nhiễm lén lén lút lút đổ một gói thuốc độc nhỏ vào chén thuốc của phụ thân, tiểu nha hoàn nấu thuốc đang đứng bên cạnh ta đây thì run lẩy bẩy nhìn trọn một màn này.
“Tiểu, tiểu thư ơi, chúng ta không ngăn bà ấy lại ạ?”
“Ngăn ư? Tại sao phải ngăn chứ?” Ta cười cười nhìn tiểu nha hoàn ấy, “Đây không phải lần đầu tiên bà ta làm chuyện ấy, giờ ngươi ra cản thì có còn kịp không?”
Nghe vậy, tiểu nha hoàn sợ đến tái mét, khóe miệng run rẩy không nói được lời nào.
“Đây là do ngươi không làm tròn bổn phận của mình. Giờ ngươi đi báo lại với phụ thân ta, ông ấy không chỉ không tin mà còn sẽ bán ngươi đi luôn.”
Ta vỗ nhẹ đầu của tiểu nha hoàn, đem sự chú ý của nó về Lý Nhiễm đang vội vã rời đi.
“Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, nhớ cho kỹ, sau này mới có thể giữ mạng!”
Tiểu nha hoàn sững sờ gật đầu một cái, con bé không biết, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh này.
Kiếp trước ta cũng tình cờ bắt gặp tiểu nha hoàn nấu thuốc cho phụ thân đi bưng canh tổ yến gì đó cho Lý Nhiễm, cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên kéo nó về dược phòng, đúng lúc gặp phải Lý Nhiễm bỏ thuốc phụ thân.
Hai chúng ta giật mình, đêm đó liền nói chuyện này cho phụ thân nghe.
Nhưng phụ thân chẳng tin một câu, còn lớn tiếng mắng ta nghi thần nghi quỷ. Lý Nhiễm cái gì cũng tốt cả, ta lại không học theo mà chỉ biết căm ghét ả.
Ông ấy còn cho ta biết rằng, trong phủ không thể một ngày không có chủ mẫu, cho nên ông ta sẽ cưới Lý Nhiễm về làm vợ kế ngay trong kỳ để tang mẫu thân.
Lúc này ta mới biết, hóa ra bọn họ đã sớm dan díu với nhau từ trước, từ cái ngày mẫu thân đang mang thai đệ đệ của ta.
Cho nên khi mẫu thân khó sinh, phụ thân ngay lập tức nghĩ tới Lý Nhiễm.
Ông ta mang ả về phủ, không phải để chăm sóc mẫu thân mới sinh và đệ đệ nhỏ yếu, mà là vì có thể vụng trộm với ả dễ dàng hơn.
Cho nên khi nhà ta xảy ra biến cố, phụ thân làm như không thấy, toàn tâm toàn ý tin tưởng Lý Nhiễm.
Chỉ vì trái tim ông ta đã hướng về Lý Diễm mất rồi.
Nếu ông đã không tin, vậy lần này ông cứ tiếp tục uống “thuốc bổ” do Lý Nhiễm dày công chuẩn bị đi.
Chỉ là Lý Nhiễm cứ việc làm ác, nhưng gia sản khổng lồ này phải thuộc về ta!
2.
Ta không đối chọi gay gắt với Lý Nhiễm nữa. Phụ thân thấy vậy thì vui mừng không dứt, Lý Nhiễm lại chẳng dễ chịu gì cho cam, nghiến răng nghiến lợi khen ta “trưởng thành”.
Ta khôn khéo cười một tiếng, ả chọc giận ta hết lần này đến lần khác là vì để cho phụ thân cảm thấy ta luôn nhắm vào ả, ta là một đứa nít ranh chỉ biết tranh cãi lý sự cùn.
Chuyện như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, phụ thân tất sẽ càng ngày càng thất vọng về ta.
Còn ả thì cứ một bộ hết lòng vì ta, ngày ngày tủi thân buồn rầu, phụ thân sẽ càng yêu thương ả thêm.
Đời này, ai sẽ ngu ngốc đi công kích ả như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, ta giả vờ tò mò mà hỏi phụ thân rằng:
“Hôm nay nhà ta đã đi vào nề nếp, di mẫu cứ ở lại đây sẽ làm người ngoài hiểu lầm mất, như vậy thật không hay cho thanh danh của di mẫu. Không biết di mẫu chuẩn bị ngày nào trở về phủ ạ?”
Sắc mặt Lý Nhiễm cứng đờ, đáng thương cực kì nhìn phụ thân ta.
Phụ thân đau lòng không chịu được, mới vừa mở miệng muốn nói gì đó lại bị ta cắt ngang.
“Ầy, thôi vậy. Bây giờ nhà ta không có chủ mẫu, di mẫu ở lại đây thì phủ ta mới có thể duy trì như bình thường được, nếu không thì chẳng biết sẽ loạn thành dạng gì đây! Chỉ là bị người ta nói ra nói vào đôi câu thôi, thật là làm khó di mẫu rồi.”
Nói xong, ta cũng không chờ bọn họ tiếp lời, đặt chén trà xuống rồi cứ vậy bỏ đi.
Lần này, không có ta khí thế hung hăng đi chất vấn, phụ thân cũng không dễ lấy cớ ta không tốt mà rước người khác vào nhà.
Chắc hẳn bị ta nhắc nhở như vậy, Lý Nhiễm sẽ đứng ngồi không yên nhỉ?
3.
Quả nhiên, con tiểu nha hoàn trồng hoa trong viện của Lý Nhiễm bị ta thu mua nói cho ta biết, tối nay ả ăn mặc hết sức diễm lệ, bưng một đĩa điểm tâm chính tay mình làm đi vào tiền viện.
Ta cười một tiếng, sai người một khắc nữa đi đốt viện của phụ thân.
Tiền viện bốc cháy dữ dội, Lý Nhiễm và phụ thân sợ hãi chạy vào trong sân.
Ta đang chỉ huy bọn nha hoàn, sai vặt mang nước dập lửa, quay đầu nhìn lại, thấy bọn họ áo quần xốc xếch chạy tới.
Thế là trong khoảnh khắc đó, mọi người đồng loạt yên lặng, trố mắt nhìn nhau trong bầu không khí lặng ngắt như tiền.
Em vợ của lão gia chưa được cưới vào cửa thế mà lại làm ra chuyện trèo lên giường của lão gia, thật là không biết liêm sỉ!
Lý Nhiễm thấy nhiều người như vậy, sợ tới mức xém khóc òa lên.
Phụ thân cũng có chút lúng túng, nhưng lúc này chỉ có thể nhịn mà đem Lý Nhiễm giấu ở sau lưng, sau đó ra lệnh cho mọi người nhanh đi dập lửa.
Ta cúi đầu xuống, khóe miệng thấp thoáng nụ cười giễu cợt.
Sau đó lại ngẩng đầu lên, mặt đầy lo âu nhìn phụ thân, “Cha, di mẫu, hai người không sao chứ ạ?”
Phụ thân lúng túng ho khan, giải thích: “Ta và di mẫu con…”
“Phụ thân không cần giải thích, không ai ở đây là không có mắt cả.”
Bị lời nói của ta đâm cho một cái, mặt phụ thân giận đến đỏ bừng:
“Nếu các người đã thấy cả rồi, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết, ta và di mẫu của ngươi tình đầu ý hợp, vài ngày nữa sẽ cưới nàng ấy làm kế thất.”
Lý Nhiễm nghe vậy, cảm động chui vào trong ngực phụ thân, kêu ông ta một tiếng “Bùi lang”.
Chỉ chút nữa thôi là ta đã bị sự mặt dày vô sỉ của bọn họ chọc cười, nhưng đây lại không phải lúc nên cười.
Vẫn chưa đến lúc.
Ta xụ mặt như cũ, làm bộ một lòng một dạ lo lắng cho họ.
“Phụ thân thích di mẫu, muốn lấy di mẫu làm vợ kế cũng không phải không được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ trước khi cưới hai người đã… đã… không chỉ vậy còn để tất cả mọi người thấy được…”
Phụ thân giận dữ nói:
“Thấy thì thấy thôi, bọn chúng đã ký khế ước bán thân cả rồi, ta là chủ cái nhà này còn phải nhìn sắc mặt của chúng mà làm việc ư?”
“Tất nhiên là không cần rồi ạ.” Ta chỉ tay một cái, để cho cha nhìn về phía bên kia có mấy người không mặc quần áo gia đinh của nhà ta, ánh mắt bát quái của họ cứ như có như không tập trung về bên này.
“Khi nãy thế lửa quá lớn, hàng xóm xung quanh sợ lửa sẽ cháy lan qua nhà họ, thế là phái gia đinh của nhà họ qua đây giúp chúng ta…”
“Phụ thân ơi… Họ không ăn lương nhà chúng ta, nên cũng không nghe lời người.”
“Quan trọng hơn là, ai cũng có miệng cả…”
Phụ thân sững sờ, mở miệng há hốc không nói được câu nào.
Lần này thì Lý Nhiễm bị dọa khóc thật rồi, chỉ trích ta rằng: “Sao con có thể để họ tùy tùy tiện tiện vào đây như vậy?”
Ta vuốt tay, “Con cũng không nghĩ tới trùng hợp là di mẫu và phụ thân con lại đang ở trong sân thế này.”
“Sính vi thú, bôn vi thiếp, tằng tịu với nhau trước khi bái đường đã đành, giờ chỉ có thể tủi thân cho di mẫu phải gả vào nhà con làm thiếp mà thôi.”
Muốn làm chính phòng phu nhân ư? Không có cửa đâu!
4.
Hôm sau, chuyện Lý Nhiễm leo lên giường phụ thân đã truyền khắp phố khắp phường.
Ta liếc nhìn số ngân lượng chẳng còn mấy trong tay, phải tiết kiệm thôi.
Những gia đinh kia quả là nhanh miệng, không uổng công hôm qua ta chạy tới nhiều nhà như vậy nhờ bọn họ đến giúp.
Ta đi thỉnh an phụ thân, Lý Nhiễm đang ở đó, vùi vào trong ngực phụ thân khóc sướt mướt.
Thấy ta tới, Lý Nhiễm mắc cỡ đỏ mặt muốn chui ra ngoài, nhưng người phụ thân không biết xấu hổ kia lại ôm ả thật chặt, chẳng xem ra gì mà nói rằng:
“Sợ gì chứ, dù sao ai cũng biết hết rồi. Nàng cứ yên tâm, ta sẽ đem tám cỗ kiệu lớn tới rước nàng, làm cho nàng phong quang vô hạn mà gả vào đây.”
Lý Nhiễm mặt đầy cảm động, làm ta nhìn muốn ói, ta nhanh chóng hất ra một bát nước lạnh:
“Phụ thân ơi, ngàn vạn lần không thể được!”
Phụ thân vung tay, không thèm để nói rằng: “Chẳng phải chỉ là chút điều tiếng thôi ư? Dăm bữa nửa tháng cũng sẽ qua thôi.”
Ta cắn răng, lão già này thật sự là bị mê hoặc đến loạn trí rồi.
Nhưng nam nhân có yêu nữ nhân nhiều thế nào đi nữa, cũng sẽ coi trọng sĩ diện hơn.
Ta chỉ chỉ bên ngoài, phụ thân mặt đầy khó hiểu, còn Lý Nhiễm đầy vẻ nghiêm trọng nhìn ta chằm chằm.
Nhìn dáng vẻ như nhìn kẻ thù của ả, ta ngây ngô cười với ả một cái.
“Phụ thân, sáng sớm con đã tới đây không chỉ là vì thỉnh an người thôi đâu. Con vội vã như thế là vì muốn báo cho người biết rằng lão ngự sử ở đầu hẻm muốn thượng triều tố cáo người tới nơi rồi!”
Phụ thân kinh hãi, thẳng tay đẩy ra Lý Nhiễm rồi đứng lên.
Lý Nhiễm kêu ai da một tiếng, ngã ngồi trên đất, đưa tay muốn phụ thân dìu ả, nhưng một ánh mắt ông ta cũng chẳng bố thí cho.
Thế là ả chỉ oán hận vứt khăn tay, tự mình từ từ bò dậy.
“Lão già ngoan cố đó muốn tố cáo ta chuyện gì?”
Phụ thân là thương nhân, sau đó tiêu tốn năm ngàn lượng bạc mới kiếm về được chức quan Viên ngoại nhỏ.
Sĩ nông công thương, hao tốn nhiều nhân lực cùng vật lực như thế, vất vả cả đời mới có thể thay đổi thân phận, sao phụ thân có thể chịu vứt cái mũ quan này đi được?
“Tất nhiên là cáo người ở trong lúc để tang vợ lại đi câu dẫn em dâu, làm người bất chính, không xứng làm quan!”
Phụ thân sốt ruột không chịu được, đi đi lại lại khắp phòng.
“Vậy phải làm sao mới được đây?”
“Thật ra thì giải quyết chuyện này cũng không khó khăn lắm.”
Mắt phụ thân ta sáng rực lên, còn mặt Lý Nhiễm thì lại càng ngưng trọng.
Ta lại gần nói với ông rằng: “Người phải ngăn lão ngự sử lại trước khi ông ta vào triều, sau đó giải thích rằng là do di mẫu quyến rũ người, người đang muốn đẩy dì của con ra thì đột nhiên phủ cháy.”
“Mặc dù như vậy thật oan cho di mẫu quá, nhưng ít ra đối với phụ thân lại không ảnh hưởng lắm.”
Ta nhìn về phía Lý Nhiễm, mặt đầy vẻ không đành lòng,
“Nhưng cháu nghĩ di mẫu chắc cũng sẽ đồng ý làm như vậy, đúng không ạ?”
Da mặt Lý Nhiễm giật giật nhưng không nói ra được một câu, chẳng qua là ai oán nhìn phụ thân.
Tuy phụ thân thật đau lòng, nhưng sắc mặt nghiêm túc, lần đầu tiên không đi an ủi ả.
“Lại đợi thêm hai ngày nữa, người dùng kiệu nhỏ đón di mẫu vào cửa, chuyện này lại trở thành chuyện phong lưu, thế nhân còn phải khen người đại nghĩa nữa!”