Nam Đức Của Thái Tử - Chương 6
11.
Khi ta đến Cố phủ, phụ thân và mẫu thân ta vừa mới thay triều phục, chuẩn bị tiến cung.
Thấy ta, họ vừa bất ngờ, vừa vui mừng.
“Tích Ninh về rồi sao? Nhanh, mau lấy điểm tâm mới làm trong bếp…”
“Phụ thân! Mẫu thân!” Ta cắt ngang lời họ, đặt quyển sách này trước mặt họ, “Hai người biết quyển sách này không?”
Phụ mẫu ta nhìn nhau.
Phụ thân cầm quyển sách lên, lật hai trang, rồi đóng lại, “… Sao thế? Quyển sách này có gì không ổn à?”
Ta sắp phát điên vì thái độ bình thản của họ:
“Có gì không ổn á? Quyển sách này viết rằng con không phải nữ nhi thân sinh của hai người, phụ mẫu của con là Hoàng thượng và Hoàng hậu…”
“Đúng vậy mà,” mẫu thân ta chớp mắt, “Con không biết à?”
Ta: “…”
Ta: “… Biết gì?”
Hai người họ lại nhìn nhau.
Sau đó đưa ta hồi cung, diện kiến Đế – Hậu, rồi kể lại chuyện vừa rồi với họ.
“Tích Ninh nói nó không biết nó mới là nữ nhi của hai người.”
Bốn người nhìn nhau.
Cuối cùng, Hoàng hậu nhìn ta, do dự cất lời, “Tích Ninh, con thật sự không biết chuyện này sao?”
Ta phát điên.
“Hai người cũng chưa từng nói cho con biết!”
Hóa ra cả thế giới đều biết, chỉ có ta, nhân vật chính là không biết à!!!
12.
Bốn vị trưởng bối, mỗi người một câu, bắt đầu kể cho ta nghe về những chuyện xưa liên quan đến quyển sách này.
Điều khiến ta không thể ngờ tới là, tác giả của quyển sách này lại chính là Tiên Thái Hậu đã khuất.
Trong ký ức của ta, Tiên Thái Hậu là một vị lão thái thái dịu dàng.
Thuở ta còn nhỏ, thường xuyên tiến cung, mỗi lần như vậy, Tiên Thái Hậu đều nắm tay ta, trò chuyện rất lâu.
Lúc ta ra về, bà còn nhét đầy một hộp thức ăn, bảo ta mang về nhà từ từ thưởng thức.
Năm ta ba tuổi, bà từ Tây Vực tìm được một đàn ngựa con Hãn Huyết Bảo Mã, tặng ta làm quà sinh nhật.
Cho đến nay, con Hãn Huyết Bảo Mã đó vẫn là người bạn đồng hành trung thành nhất của ta, cùng ta đi khắp mọi miền Nam Bắc.
Nhưng qua lời kể của họ, ta lại biết được một khía cạnh khác của Tiên Thái Hậu, một khía cạnh mà không ai biết đến.
Tiên Thái Hậu là một nữ nhân kỳ lạ.
Khi Tiên Đế qua đời, không có con trai. Lúc đó, quyền thần lộng hành, trong hoàng thất lại không có nam nhân thích hợp kế vị ngai vàng.
Sự truyền thừa của hoàng thất đang lâm vào nguy khốn.
Thật trùng hợp, Tiên Thái Hậu lúc đó còn là Hoàng hậu nương nương, đã mang thai được bốn tháng.
Nếu sinh hạ công chúa, e rằng không chỉ Hạ triều diệt vong, mà hai mẹ con họ cũng sẽ trở thành con chim hoàng yến để triều đại mới ổn định lòng dân.
Nhưng, nếu sinh hạ hoàng tử, thì vẫn còn một tia hy vọng.
Vì vậy, khi sắp sinh, Thái hậu đã tìm một vị trung thần tâm phúc, dùng nam hài mới sinh của nhà ông ta, đổi lấy nữ nhi của mình.
Vị thái tử giả mạo đó đã thuận lợi kế vị ngai vàng.
Sau đó, Thái hậu dốc lòng dốc sức chỉnh đốn triều đình, mười lăm năm sau rốt cuộc đã thành công chém giết quyền thần ngay tại tiền điện.
Bà vốn muốn nhân cơ hội này phục hồi thân phận cho nữ nhi của mình, nhưng phe cánh bảo thủ trong triều đình thế lực hùng mạnh, nếu nhất quyết muốn thi hành chế độ nữ đế, ắt sẽ tạo nên bạo loạn.
Thêm vào đó, nhi nữ của bà và vị thái tử giả đã thành thân, lại phu thê tình thâm, nên Tiên Thái Hậu đành thôi.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như trong sách miêu tả, Hoàng hậu vì khó sinh mà thương tổn thân thể, hai người đành phải trộm long tráo phụng, dùng nam hài nhi của Cố gia để đánh tráo với nữ nhi của mình.
” Nương cùng phụ hoàng vốn dĩ định tìm một đứa bé bị bỏ rơi, sau đó đưa con ra khỏi cung để một gia đình giàu có nuôi dưỡng, nhưng lúc này mẫu hậu đã ngăn cản chúng ta, đề nghị dùng đứa trẻ của Cố gia để đánh tráo.” Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hối hận.
“May mắn thay Tiên Thái Hậu đã ngăn cản chúng ta, nếu không, con không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.”
Ta choáng váng, không thể tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hoàng thượng tiếp lời Hoàng hậu, giải thích cho ta: “Cuốn sách này, là do mẫu hậu cho in ấn và xuất bản vào năm con tám tuổi.”
“Lúc đầu, phạm vi lưu truyền của sách còn hạn hẹp. Nhưng khi con dần trưởng thành, danh tiếng vang xa, cuốn sách này cũng được lôi ra.”
“Mọi người tìm đọc đều kinh ngạc nhận ra, tất cả những câu chuyện trong sách đều trở thành sự thật.”
“Tương lai được mô tả trong sách, được xem như lời sấm truyền.”
“Bách tính đều tin rằng, sẽ có một nữ đế đăng cơ, làm cho quốc gia hùng mạnh, hưởng thái bình thịnh thế.”
Ta nhìn cuốn sách trong tay, lòng trĩu nặng.
Sách miêu tả ta dẹp loạn cướp bóc, trị lụt, diệt trừ nạn châu chấu…
Mỗi sự kiện, từ nguyên nhân đến diễn biến, từng hành động, cử chỉ của mỗi người, dù ta là người trong cuộc, cũng chưa từng nắm rõ đến vậy.
Nhưng Thái hậu đã qua đời vì bệnh tật từ năm ta mười tuổi, nếu thực sự Người là tác giả của quyển sách này, làm sao có thể biết rõ những sự kiện này?
Tâm trí ta rối bời, suy nghĩ miên man, nhưng dù thế nào cũng không thể lý giải nổi.
Bỗng dưng, tầm mắt ta dừng lại ở một dòng chữ.
Quyển sách nói rằng, nửa năm sau, thân phận của ta sẽ được Hoàng thượng và Hoàng hậu công khai, đồng thời ta sẽ được phong làm Hoàng thái nữ.