Nam có Hề Vụ - Chương 4
Nhưng giờ đây, có lẽ cô không còn thích anh, không còn để ý đến anh nữa.
Vậy nên, cô thoải mái sống thật với chính mình.
Cố Gia Thần thấy lòng bỗng khó chịu một cách kỳ lạ.
Chu Hề Vụ càng cười vui vẻ, lòng anh càng khó chịu.
Cô như một con cá nhỏ giữa biển khơi, mà anh, dường như đã không thể giữ được cô nữa.
15.
Tôi tắm xong, thay đồ rồi bước ra ngoài.
Cố Gia Thần đang chờ tôi ở đó.
Chúng tôi sắp quay về.
Cố Gia Thần bị gia đình vội vàng gọi về, nói là có việc gấp.
Còn tôi, cũng có hẹn với Mạnh Thiệu Nam.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc, khi xuống thuyền, phải chạy ngay về nhà để thay một chiếc váy đẹp.
Mạnh Thiệu Nam rất thích mua quần áo cho tôi.
Mà tôi cũng rất thích những chiếc váy đẹp anh ấy chọn.
“Có chuyện gì không?”
Tôi vừa lau tóc, vừa hỏi bâng quơ.
“Hề Vụ.”
Cố Gia Thần bỗng tiến một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi giật nảy mình, vội giật tay ra, lùi lại mấy bước.
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân.”
Cố Gia Thần đứng yên, không tiến lên nữa: “Được rồi, anh không động tay động chân, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé, Hề Vụ.”
“Anh muốn nói gì?”
“Vết thương trên trán còn đau không?”
“Không đau từ lâu rồi.”
“Anh quen một bác sĩ thẩm mỹ rất giỏi, để anh đưa em đi xóa sẹo nhé.”
“Không cần, tôi đã đặt lịch với bác sĩ rồi.”
Mạnh Thiệu Nam đã đặt hẹn cho tôi từ trước.
Anh ấy nói sẽ đảm bảo khi tôi tổ chức hôn lễ, không còn chút dấu sẹo nào.
Tôi sẽ là cô dâu đẹp rực rỡ.
“Chuyện hôm đó là lỗi của anh.”
“Và cả khoản tiền anh đã hứa…”
“Không cần nữa.”
Cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Gia Thần.
Lần đầu tiên trong cuộc gặp gỡ này, tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi đã từng thích anh, mặc dù khoảng thời gian thích anh.
Sự buồn bã và tổn thương nhiều hơn niềm vui và hạnh phúc.
Lúc chia tay, chúng tôi đã làm tổn thương nhau thật nhiều.
Nhưng giữa tôi và anh, chưa đến mức không đội trời chung.
Tôi là người đơn giản.
Chỉ muốn nhớ đến những điều vui vẻ.
Những điều không vui trong quá khứ, tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn nhớ về nữa.
Hơn nữa, bây giờ tôi đã có rất nhiều tiền.
Mạnh Thiệu Nam hôm đó đã tặng tôi bánh gatô, còn cả sính lễ nữa.
Sau này, khi chúng tôi đi đăng ký kết hôn, anh ấy đã trao cho tôi một khoản sính lễ cực lớn.
Kho bạc nhỏ của tôi giờ đầy ắp, mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.
Tôi đã chạy về phía trước, không còn ngoái nhìn quá khứ.
“Hề Vụ.”
Giọng Cố Gia Thần nhẹ nhàng đến lạ: “Chúng ta quay lại với nhau được không?”
“Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Em không thể nào quay lại đón sinh nhật tuổi 21 một lần nữa.”
“Và em cũng không thể giả vờ rằng những tổn thương chưa từng xảy ra.”
“Cố Gia Thần, chúng ta đều phải bước tiếp thôi.”
“Nhưng trước đây, rõ ràng là em thích anh trước mà…”
Anh nắm chặt vạt áo tôi, không chịu buông tay.
Tôi cười: “Nhưng người thích trước, mới thực sự có quyền chủ động.”
“Em có thể rút lại tình cảm dành cho anh bất cứ lúc nào.”
“Và em cũng có thể thích một người khác.”
“Không thể nào, Chu Hề Vụ.”
“Trước đây chúng ta từng chia tay, nhưng lần nào cũng sớm làm lành mà.”
“Lần này cũng sẽ như vậy thôi…”
“Lần này thì không đâu.”
Tôi đẩy tay anh ra, ngăn anh tiến lại gần hơn.
“Tại sao?”
Tôi không muốn kể cho anh nghe chuyện của mình.
Nên chỉ khẽ cười: “Chẳng liên quan gì đến anh cả.”
16.
Tối hôm đó, trong buổi hẹn hò với Mạnh Thiệu Nam, lần đầu tiên tôi uống say.
Khi anh bế tôi lên xe, tôi mơ màng níu lấy cổ anh, không chịu buông.
Mạnh Thiệu Nam bật cười: “Ni Ni, nhớ kỹ tửu lượng của mình nhé.”
“Em không nhớ được.”
Cần gì phải nhớ chứ? Mạnh Thiệu Nam luôn ở bên cạnh, tôi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
“Nhưng sẽ có lúc anh không thể ở bên em.”
“Lúc anh không ở đây, em sẽ không uống rượu.”
Tôi tựa vào ngực anh, mềm nhũn, chẳng muốn động đậy.
Người anh nóng rực, cứng cáp, ôm vào không thoải mái chút nào.
Tôi sờ sờ, rồi cọ cọ, xoay qua xoay lại trong lòng anh.
Cuối cùng cũng tìm được một tư thế dễ chịu.
Chỉ là tôi thấy thoải mái rồi.
Còn Mạnh Thiệu Nam thì có vẻ rất khó chịu.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh.
Cơn say khiến ánh mắt tôi mờ đi, mọi thứ trở nên mông lung.
Tôi liền ôm lấy khuôn mặt anh: “Mạnh Thiệu Nam, anh làm sao thế?”
“Ni Ni.”
Giọng anh bỗng trở nên khàn đục, nhiệt độ cơ thể dường như cũng tăng cao.
Tôi cảm thấy nóng, anh giống như một lò sưởi.
Tôi muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng Mạnh Thiệu Nam bỗng siết chặt eo tôi.
Những ngón tay dài, mạnh mẽ của anh nóng bỏng, xuyên qua lớp váy mỏng áp vào làn da tôi.
Trong khoảnh khắc thất thần, tôi ngơ ngác nhìn anh.
và rồi anh cúi xuống, hôn tôi say đắm.
Đó là một nụ hôn sâu mà tôi chưa từng trải qua.
Mạnh mẽ, chiếm hữu đến tận cùng, nhưng cũng khắc sâu vào lòng.
Như thể một cánh cửa của thế giới lạ lẫm đang dần mở ra trước mắt tôi.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi lại cảm thấy chưa đủ.
Có lẽ là do men rượu, hoặc cũng có thể, trong tôi luôn có một chút gì đó hoang dại, khó thuần phục.
Khi Mạnh Thiệu Nam định bế tôi xuống khỏi người anh, tôi lại lao tới, chủ động hôn anh lần nữa.
“Em muốn hôn nữa.”
“Mạnh Thiệu Nam, hôn như vừa rồi ấy.”
“Ni Ni.”
Chiếc xe vẫn lăn bánh êm ái.
Ánh sáng bên ngoài nhấp nhô phản chiếu qua cửa sổ.
Gương mặt của Mạnh Thiệu Nam ở rất gần, những đường nét cứng cáp càng thêm rõ ràng.
Hơi thở nóng hổi quấn quýt nhau.
Lòng tôi ngứa ngáy, mở miệng cắn nhẹ cằm anh: “Anh đừng có chậm chạp thế, Mạnh Thiệu Nam.”
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống dữ dội, rồi bỗng xoay người, đè tôi xuống ghế.
Ngón tay thon dài giữ chặt cằm tôi: “Ni Ni, mở miệng ra.”
Chiếc xe dừng lại đã lâu, vậy mà chúng tôi vẫn không thể dứt khỏi nụ hôn mãnh liệt.
Không biết từ khi nào, bộ vest và áo sơ mi của anh đã bị tôi kéo xộc xệch.
Cơ bụng và đường nhân ngư ẩn hiện đầy cám dỗ.
Khiến tôi càng thêm mơ màng, say đắm.
Nhưng cuối cùng, Mạnh Thiệu Nam vẫn đẩy tôi ra.
Tôi thấy khó chịu, nhưng cũng không cưỡng lại được cơn say.
Khi anh bế tôi xuống xe, tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
17.
Khi bế tôi lên lầu, Mạnh Thiệu Nam lại khẽ hôn lên má tôi.
Cô nàng người cá nhỏ của anh đã lớn rồi.
Và giờ anh cuối cùng cũng trở lại để thực hiện lời hứa ngày xưa.
Dòng họ Mạnh đông đúc, các anh em họ đều xuất sắc, tranh đấu ngầm liên miên không dứt.
Cha của Mạnh Thiệu Nam từng dính vào một trận chiến quyền lực tàn ác, khiến vợ con cũng bị liên lụy.
Anh từng bị kẻ thù bắt cóc, ném xuống biển sâu.
Khi anh tưởng mình sẽ chìm mãi xuống đáy biển, chôn thây giữa lòng đại dương.
Chu Hề Vụ bỗng xuất hiện.
Trang bị lặn của cô rất thô sơ, nhưng cô bơi rất nhanh.
Trong cơn mê man, anh còn tưởng mình đã gặp được nàng tiên cá trong truyện cổ tích.
Cô dùng con dao nhỏ mang theo cắt đứt dây trói.
Rồi kéo anh lên khỏi mặt nước.
Anh nằm trên con thuyền đánh cá cũ kỹ của cô suốt một đêm, được cô cứu sống nhờ bát canh cá nóng.
Cô nói rất nhiều, ríu rít không ngừng.
Cô có nhiều ước mơ.
Muốn đổi cho ba một chiếc thuyền mới.
Muốn anh trai lên bờ mở cửa tiệm.
Muốn người cô thích cũng sẽ thích cô.
Muốn có thật nhiều bánh gatô để ăn thỏa thích.
Khi đó anh không đủ sức đáp lại cô.
Nhưng anh nhớ tất cả.
Và giờ, đã đến lúc anh thực hiện từng điều một cho cô.
Chỉ là, trước đây người cô thích là Cố Gia Thần.
Còn bây giờ, người cô thích sẽ là anh sao?
Anh nghĩ, anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời vào một ngày nào đó.
18
Những tháng cuối cùng ở trường.
Cố Gia Thần thỉnh thoảng vẫn chạy đến quấy rầy tôi.
Nhưng chẳng bao lâu, anh ta cũng biến mất tăm.
Sau này tôi nghe cô bạn thân Dung Nghi nói rằng, Cố Gia Thần hình như đã gặp rắc rối lớn.
Anh ta đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng trong công ty, làm liên lụy đến gia đình.
Có lẽ từ giờ, anh ta không còn cơ hội bước vào ngành cốt lõi của nhà họ Cố nữa.
Còn Mạnh Hàn, dường như chỉ sau một đêm, đã bị giới thượng lưu Hương Cảng tẩy chay.
Tôi mơ hồ đoán được, có lẽ đây là tác phẩm của Mạnh Thiệu Nam.
Mấy lời bông đùa trẻ con của tôi, anh ấy thật sự đều ghi nhớ.
Dĩ nhiên, tôi không phải người rộng lượng.
Cũng không định cầu xin giúp đỡ cho Cố Gia Thần và Mạnh Hàn.
Những chuyện này, nghe rồi cũng quên.
Tôi chẳng hề bận tâm.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua một năm.
Tôi kế thừa chiếc thuyền của ba, và cũng sắp lấy chồng rồi.
Mạnh Thiệu Nam vốn là người cực kỳ kín tiếng và điệu thấp
Nhưng lần này, đám cưới lại được tổ chức hết sức xa hoa và hoành tráng, thu hút mọi sự chú ý trên toàn đảo Hương Cảng.
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về hôn lễ, Mạnh Thiệu Nam lại âm thầm tuyên bố một câu:
“Tiệc cưới sẽ mời rất nhiều khách, nhưng có hai người không có tên trong danh sách.”
“Xin hỏi Mạnh tiên sinh, có thể tiết lộ đó là hai người nào không?”
“Cố gia tứ thiếu gia, Cố Gia Thần.”
“Và một cô tiểu thư thuộc chi phụ của nhà họ Mạnh, Mạnh Hàn.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên của Cố Gia Thần và Mạnh Hàn lại một lần nữa được lan truyền khắp Hương Cảng.
Sau đó, tôi lặng lẽ hỏi Mạnh Thiệu Nam: “Làm vậy, hai người bọn họ sau này sẽ không còn chỗ đứng ở Hương Cảng nữa.”
“Mạnh Hàn còn gọi anh là bác họ, người nhà họ Mạnh có cảm thấy anh quá nhẫn tâm không?”
Mạnh Thiệu Nam kéo tôi vào lòng, anh vuốt ve ngón tay tôi, nhẹ nhàng xoa xoa lớp chai mỏng trên đầu ngón.
Một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: “Anh đã rất nhân từ rồi.”
Dù gì anh cũng là người đã từng bước ra từ những cuộc đấu đá đẫm máu.
Chỉ làm cho hai người kia không thể sống yên ổn ở Hương Cảng, với anh mà nói, thật sự đã là nhân từ.
Và lý do anh làm như vậy.
Là bởi người vốn không tin vào số mệnh như anh, giờ đây lại tin rồi.
Anh chỉ muốn người vợ của mình sống lâu trăm tuổi, cùng anh đầu bạc răng long.
Nên, coi như tích đức vậy.
Anh chán ghét Mạnh Hàn, nhưng anh còn ghét Cố Gia Thần hơn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Gia Thần từng được cô yêu thích, anh đã trằn trọc không ngủ được.
Giờ đây, khi cả hai người đó đều phải rời xa Hương Cảng, cả đời khó lòng quay trở lại.
Mạnh Thiệu Nam mới cảm thấy lòng mình có chút thoải mái.
“Anh mà nhân từ á? Em chẳng thấy đâu.”
“Nhưng như thế cũng tốt.”
“Em vẫn chưa quên lần Mạnh Hàn làm em bị thương, cô ta kiêu ngạo đến mức nào.”
Tôi rút tay lại, nhăn mày: “Tay em vẫn còn thô ráp lắm.”
“Nhưng em xiên cá rất vui, biết làm sao được.”
Mạnh Thiệu Nam lắc đầu, bất lực.
Cũng đúng thật.
Có chai thì có chai, dù sao Mạnh Thiệu Nam cũng chẳng chê.
Vui vẻ là quan trọng nhất.
“Ni Nii.”
Mạnh Thiệu Nam ôm lấy tôi từ phía sau.
Chúng tôi đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn ra bến cảng và dãy núi xa xa.
“Cả vịnh biển này đều là của em.”
“Em cần cả vịnh biển to thế làm gì chứ.”
Tôi quay đầu nhìn anh: “Em chỉ cần một chiếc thuyền nhỏ và một mảnh biển nhỏ là đủ rồi.”
“Đủ rồi sao?”
Tôi ngớ người, chợt nghĩ ra điều gì, hiếm khi đầu óc được thông suốt.
“À đúng rồi, còn cần cả anh nữa!”
Mạnh Thiệu Nam bỗng nhiên bật cười.
Anh cúi đầu nhìn tôi, cười rất lâu.
Rồi từ từ hạ thấp đầu, hôn tôi: “Coi như em còn có chút lương tâm.”
Tôi không chút ngại ngùng, vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên để đáp lại.
“Lần này đừng dừng lại giữa chừng nữa nhé.”
“Em khó chịu lắm.”
“Về nhà rồi em ngủ chẳng yên, toàn mơ mộng linh tinh thôi.”
Mạnh Thiệu Nam đột nhiên siết tôi chặt hơn, cả hai cơ thể áp sát vào nhau.
“Được.”
“Lần này dù em có kêu dừng, anh cũng sẽ không dừng lại đâu.”
“Em không kêu dừng đâu.”
Anh vừa hôn tôi, vừa bật cười: “Được thôi, vậy chúng ta cứ chờ xem, Chu Hề Vụ.”
-HẾT-