Nam có Hề Vụ - Chương 2
Ba tôi luôn mơ về một chiếc thuyền đánh cá tự động hiện đại nhất.
Còn anh tôi thì luôn mơ có thể lên bờ, mở một cửa tiệm nhỏ, sống yên ổn, không phải ra khơi nữa.
“Đúng vậy, chỉ cần cô ấy lấy tôi.”
Mạnh Thiệu Nam chỉ vào tôi, thẳng thắn: “Bát tự của cô ấy tốt, vượng phu. Nếu kết hôn trong năm nay, tài sản của tôi sẽ tăng gấp bội.”
Ba và anh tôi đều quay sang nhìn tôi: “Ni Ni, con/em nghĩ sao?”
Tôi sững sờ như bị hóa đá.
Mạnh Thiệu Nam trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Khuôn mặt tuấn tú, nhưng khi không cười thì trông rất dữ dằn.
Gia tài hàng trăm tỷ, thân hình cao lớn, chân dài…
Nhìn kiểu gì thì cũng là tôi được lợi.
Tôi nuốt khan, căng thẳng hỏi: “Ba có thuyền mới, anh trai có cửa tiệm, vậy tại sao tôi lại chẳng có gì?”
Mạnh Thiệu Nam khựng lại, rồi bật cười.
Anh cười lên trông lại có phần nhã nhặn, dịu dàng.
Mặt tôi nóng bừng, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
Nhưng anh ra hiệu, có người mang vào rất nhiều bánh gatô nhỏ.
Là loại bánh rất thơm, thơm đến mức tôi có thể ăn liền ba cái.
Tôi ôm mấy cái bánh, lại hỏi anh vài câu quan trọng nhất.
“Họ Mạnh… vậy anh có quen biết Mạnh Hàn không?”
Mạnh Thiệu Nam nghĩ một lúc: “Hình như trong đám con cháu nhánh phụ nhà họ Mạnh, có người này.”
“Cô ta có sợ anh không?”
Nụ cười trong mắt Mạnh Thiệu Nam càng đậm: “Cả nhà cô ta chắc đều sợ tôi.”
“Ở Hương Cảng, nhà họ Mạnh mạnh hơn nhà họ Cố sao?”
“Tất nhiên.”
“Vậy được.”
Tôi ôm chặt mấy chiếc bánh, gật đầu thật mạnh.
“Tôi đồng ý gả cho anh.”
“Nhưng tôi vẫn còn đi học, có thể kết hôn muộn hơn một chút không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Thiệu Nam nhìn tôi, khẽ cười: “Có thể đăng ký kết hôn trước, tổ chức lễ cưới đợi em tốt nghiệp.”
Tôi giơ tay ra với anh: “Thành giao.”
Mạnh Thiệu Nam đập tay với tôi: “Rất hân hạnh, Mạnh phu nhân.”
Mặt tôi hơi ửng đỏ.
“Bây giờ anh cứ gọi tôi bằng tên thôi, tạm thời tôi chưa muốn công khai.”
Mạnh Thiệu Nam đứng dậy, anh thật sự rất cao.
Tôi phải ngẩng mặt mới có thể nhìn thấy anh.
“Được thôi, Ni Ni.”
Tên thân mật của tôi được anh gọi nghe cứ kỳ kỳ.
Đến mức anh đã đi khỏi, mà tai tôi vẫn còn nóng ran.
06.
Đôi khi, ở trường tôi vẫn gặp Cố Gia Thần và Mạnh Hàn.
Bọn họ lúc thì rất tình cảm.
Lúc thì cãi nhau.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng làm lành.
Tôi bắt đầu cố ý tránh mặt họ.
Nhiều bạn học ngầm bàn tán rằng tôi đánh mất một mối tình vàng.
Bây giờ chắc ghen tị với Mạnh Hàn đến phát điên.
Nhưng chẳng ai biết.
Tôi thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, mở điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng.
Bên trong là khoản tiền sính lễ khổng lồ mà Mạnh Thiệu Nam đã chuyển cho tôi.
Nhìn dãy số 0 dài ấy, tôi đếm đi đếm lại nhiều lần.
Rồi mãn nguyện chìm vào giấc mơ.
Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ hè đã đến.
Tôi về nhà, cùng ba ra khơi đánh cá.
Hoàn toàn tách biệt với vòng bạn bè của Cố Gia Thần.
Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi từ bạn anh ta, tôi khá bất ngờ.
Sau vài câu xã giao, cậu bạn mới vào thẳng vấn đề.
“Hề Vụ, tối nay chỗ cũ, Gia Thần hẹn gặp cậu.”
Tôi vừa định từ chối.
“Nhớ ăn mặc đẹp một chút nhé.”
“Bật mí cho cô, Gia Thần với Mạnh Hàn chia tay rồi, thật đấy.”
“Chớp lấy cơ hội đi.”
Tôi còn chưa kịp đáp lời.
Cuộc gọi đã bị cúp.
Ba tôi đang gọi tôi kéo lưới lên.
Tôi nhanh chóng quên mất chuyện này.
07.
Bạn của Cố Gia Thần trở về, vỗ vai anh cười.
“Vừa gọi cho Hề Vụ xong rồi.”
Mấy người khác lập tức trêu chọc.
“Gia Thần, nếu Hề Vụ khóc, cậu sẽ mềm lòng à?”
Cố Gia Thần gảy tàn thuốc, cười nhẹ: “Để xem.”
“Nhưng mà, thật lòng đấy Gia Thần, Hề Vụ tính tình tốt hơn Mạnh Hàn nhiều.”
“Phải đấy, Hề Vụ thật sự rất ngoan.”
“Cậu còn nhớ lần cậu bị tai nạn, cô ấy đến thăm cậu không?”
“Vừa bước vào phòng bệnh đã khóc nức nở rồi.”
“Tôi đứng cạnh nhìn còn thấy xót.”
Cố Gia Thần như nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt dần dịu lại.
“Dạo gần đây cậu và Mạnh Hàn cứ quấn lấy nhau, Hề Vụ chắc chắn đã trốn đâu đó khóc thầm rồi.”
“Tôi nhớ lần cuối nhìn thấy cô ấy, hình như cô ấy gầy đi không ít.”
“Vết sẹo trên trán vẫn còn mờ mờ.”
Tay Cố Gia Thần cầm điếu thuốc khẽ khựng lại.
Ngày hôm đó, Hề Vụ cũng bị thương.
Vậy mà khi ấy, sao anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô mà đi chứ.
Nhưng Hề Vụ rất ngoan, rất dễ dỗ dành.
Anh đã cất công về nhà, thay một chiếc áo sơ mi trắng mới.
Hề Vụ rất thích anh mặc áo sơ mi trắng.
Lần đầu bọn họ hẹn hò, mặt Hề Vụ đỏ bừng cả lên.
Cô ấy chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh.
Khi anh hôn cô ấy, suýt chút nữa cô căng thẳng đến ngất đi.
Anh còn mua cho Hề Vụ những bông cẩm tú cầu mà cô rất thích.
Trên đường đến chỗ hẹn, anh còn ghé mua một chiếc bánh kem mới.
Hề Vụ là cô gái tham ăn, đặc biệt thích mấy chiếc bánh ngọt xinh xinh.
Cái bánh sinh nhật hôm đó bị Mạnh Hàn phá hỏng rồi.
Nhưng không sao, anh sẽ mua cho cô cái khác to hơn, đắt hơn.
Cố Gia Thần cầm bó hoa, dựa vào xe đứng chờ.
Anh biết bạn bè cũng đứng không xa, chờ xem cảnh tượng thú vị tối nay.
Anh thậm chí có chút kích động và hồi hộp.
Như cảm giác của lần hẹn hò đầu tiên.
Nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút, từng giây.
Hề Vụ mãi không đến.
Cho đến khi ánh trăng mệt mỏi lẩn sâu vào những tầng mây.
Cố Gia Thần ngước nhìn đồng hồ, đã gần đến nửa đêm.
Cuối cùng, anh hạ mình, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho Hề Vụ.
Nhưng anh chỉ định gọi một lần.
Nếu cô vẫn không chịu nhún nhường mà tới.
Thì xin lỗi, anh cũng sẽ nghĩ lại về chuyện tái hợp.
Điện thoại kêu rất lâu, rồi tự động ngắt mà không ai nghe.
Cố Gia Thần cau mày, cơn giận trong lồng ngực càng lúc càng lớn.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng bạn bè reo lên.
“Có xe đến kìa, chắc là Hề Vụ rồi?”
“Chắc chắn là cô ấy, Hề Vụ thích Gia Thần lắm mà.”
Anh quay đầu lại theo phản xạ, ánh mắt dần sáng lên.
Đằng xa, một chiếc taxi dừng lại.
Một vạt váy trắng tinh khôi tung bay trong gió đêm.
Dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai, không phải Hề Vụ thì là ai?
08.
Cố Gia Thần cảm giác cơn giận trong lòng lập tức tan biến.
Anh theo phản xạ muốn bước lên phía trước.
Nhưng lại kìm chân lại một cách cứng nhắc.
Anh đã đợi cô suốt cả buổi tối.
Cô thậm chí còn không bắt máy khi anh gọi.
Dù lúc này anh thật sự muốn gặp cô.
Nhưng cũng không định chủ động bước tới.
Thế nhưng, bóng hình kia đã quay lại.
Bầu trời chỉ còn vài ánh sao lẻ loi mờ nhạt.
Ánh đèn đường cao xa và ảm đạm.
Nhưng vẫn đủ để anh nhận ra.
Cô gái đến không phải là Hề Vụ.
Dù thoạt nhìn, vóc dáng, trang phục, thậm chí cả mái tóc đều rất giống.
Nhưng không phải, chính là không phải.
Bạn bè núp trong góc tối có vẻ cũng đã nhận ra.
Mọi người đột nhiên im bặt.
Sắc mặt Cố Gia Thần càng thêm lạnh lùng.
Chỉ chốc lát sau, anh bỗng ném bó hoa trong tay đi, quay người định lên xe.
Nhưng Mạnh Hàn đã chạy lại, giọng nghẹn ngào gọi anh.
“Cố Gia Thần!”
“Anh tìm Chu Hề Vụ chẳng phải vì cô ấy giống em ngày xưa sao?”
“Anh không thích em hay ghen, không thích em mặc hở hang, không thích em cãi nhau với anh.”
Mạnh Hàn vừa nói vừa khóc, nước mắt lăn dài: “Bây giờ em thay đổi rồi, trở lại như trước đây, chúng ta có thể ở bên nhau như xưa được không?”
Cố Gia Thần nhìn Mạnh Hàn trước mặt.
Cô ấy khóc trông rất đẹp.
Mái tóc dài đen, váy trắng, trông thật trong sáng.
Bọn họ đã chia tay rồi lại tái hợp bao nhiêu lần, giờ phút này cô ấy thực sự giống như hình ảnh khiến anh rung động thuở ban đầu.
Nhưng điều khiến chính anh cũng cảm thấy khó tin là…
Nhìn Mạnh Hàn rơi nước mắt, dù lòng anh có mềm đi, nhưng không còn đau như trước nữa.
09.
Thậm chí, khi nhìn Mạnh Hàn khóc, trong lòng anh bỗng nhiên nghĩ đến Hề Vụ.
Cô ấy khóc không bao giờ ầm ĩ thế này.
Nước mắt rơi từng giọt to, nhưng luôn cố nén, không để khóc thành tiếng.
Hằng ngày cô rất hay cười, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.
Anh nói gì cô cũng đều ngoan ngoãn gật đầu, khẽ đáp “Vâng ạ.”
Lúc nào cũng có vẻ như không hề có chút cáu kỉnh nào.
Ở bên nhau lâu dần, sau cùng anh cảm thấy có chút tẻ nhạt.
Cảm thấy cô không sôi nổi như Mạnh Hàn, không xinh đẹp bằng, không có cùng sở thích với anh, không thể chơi cùng anh như Mạnh Hàn.
Nhưng lần này, sau khi thực sự tái hợp với Mạnh Hàn.
Anh lại nhanh chóng chán ghét cô ấy.
Lần cuối cãi nhau dữ dội, anh đã buông lời cay đắng.
Rằng sẽ không bao giờ tái hợp, cũng chẳng bao giờ quay lại.
Mạnh Hàn tự cao tự đại, tất nhiên liền đồng ý ngay.
Không ngờ đêm nay cô đã không kìm được mà chạy tới.
Còn ăn mặc như đồ “nhà quê” mà cô thường chế giễu.
Với một tiểu thư được nuông chiều như cô, đây quả là chuyện hiếm có.
Cố Gia Thần và cô cuối cùng đã quen biết nhiều năm.
Rốt cuộc vẫn không nỡ.
“Mạnh Hàn, đừng tự làm mình thê thảm thế này, về trước đi.”
“Vì Chu Hề Vụ sao?”
“Cô ta chỉ là người thay thế, một đứa con gái lớn lên ở làng chài thôi mà!”
“Cố Gia Thần, anh điên rồi sao? Anh vì cô ta mà bỏ em ư?”
Cảm xúc của Mạnh Hàn lại mất kiểm soát, gào thét một cách điên cuồng.
“Tôi không muốn cãi nhau với em, em về nhà bình tĩnh lại đi.”
Cố Gia Thần quay người định lên xe, nhưng Mạnh Hàn lại chắn trước cửa.
“Cố Gia Thần, anh còn muốn em phải thế nào đây?”
“Em đã tự hạ thấp mình để chiều theo anh, em cũng nói rồi, em sẵn sàng thay đổi để trở lại như trước đây anh thích…”
Cô nắm lấy vạt áo anh, tiếng khóc mỗi lúc một lớn.
“Chu Hề Vụ ở bên anh chẳng qua chỉ vì tiền.”
“Cố Gia Thần, em mới là người yêu anh thật lòng, anh không hiểu sao?”
“Nếu cô ta thật sự để ý đến anh, tối nay cô ta đã không bơ anh, để anh ở đây chờ như thằng ngốc rồi!”
“Sau khi chia tay, lần duy nhất cô ta liên lạc với anh là để đòi tiền bồi thường, anh quên rồi sao?”
Sắc mặt Cố Gia Thần dần trở nên khó coi, anh nghiến răng: “Hôm đó cô ấy bị thương, bồi thường cho cô ấy là lẽ phải.”
“Em đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ là vết thương nhỏ, khâu vài mũi thôi, không đến mức hủy dung.”
Mạnh Hàn thấy anh lộ vẻ khó chịu, lại tiếp: “Còn chuyện tối nay, cô ta hứa mà không đến, là có ý gì đây?”
Cố Gia Thần không nói gì, nhưng gương mặt càng thêm u ám.