Nam có Hề Vụ - Chương 1
01.
Ngày Cố Gia Thần quay lại với bạn gái cũ, đúng lúc là sinh nhật tôi.
Khi tôi chuẩn bị cắt bánh gato, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.
Lại là Mạnh Hàn.
Cô bạn gái cũ suýt khiến Cố Gia Thần mất nửa cái mạng vì cô ta.
Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, váy áo và lớp trang điểm đều cực kỳ tinh tế.
Thậm chí ngay cả cọng tóc cũng như đang phát sáng.
Lúc đó, tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng.
Nhưng đầu ngón tay thô ráp lại vô tình làm xước sợi chỉ trên chiếc váy của tôi.
“Cố Gia Thần.”
Mạnh Hàn đẩy mấy người bạn đang chắn trước mặt mình ra.
Cô ấy xách váy chạy đến trước mặt Cố Gia Thần.
“Em thua rồi.”
“Lần này em chủ động nhận thua trước.”
Miệng nói lời xin lỗi, nhưng cằm lại ngẩng cao đầy kiêu hãnh.
Cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Gian phòng im lặng hẳn.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Cố Gia Thần.
Gương mặt anh lạnh lùng, ngồi trên ghế sofa, thần sắc thờ ơ.
Anh từ đầu đến cuối không nhìn Mạnh Hàn lấy một lần.
Nhưng khóe môi lại mím chặt.
“Cố Gia Thần, em chỉ hỏi anh một lần thôi.”
“Có muốn quay lại với em không?”
Mạnh Hàn vừa dứt lời, Cố Gia Thần bỗng cười khẩy một tiếng.
“Cô nghĩ cô là ai, muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại à?”
Nói vậy, nhưng anh lại đưa tay ra, kéo tôi vào lòng.
Hành động hơi mạnh bạo, mũi tôi đập vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Đau đến mức cay xè, muốn rơi nước mắt.
“Mạnh Hàn, tôi có bạn gái rồi, không thấy à?”
Cố Gia Thần cúi đầu, môi anh hạ xuống, chạm vào khóe mắt tôi đang hơi ướt.
Mặt Mạnh Hàn lập tức trắng bệch.
“Được, anh điên rồi.”
Cô ấy chỉ vào Cố Gia Thần, nước mắt tuôn như mưa.
“Cố Gia Thần, đời này tôi sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa…”
Nói xong, cô lại quay qua trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
Rồi bất ngờ đẩy đổ chiếc bàn.
Tháp champagne đổ sụp, ly vỡ tan tành.
Chiếc bánh kem cũng bị hất tung, nát bấy.
Cả tôi và Mạnh Hàn đều bị những mảnh kính vỡ bắn trúng.
Cô ta bị thương ở cánh tay, còn tôi thì trên mặt.
Nhưng Cố Gia Thần lại buông tôi ra, theo phản xạ kéo cô ta lại.
“Đừng cử động, chảy máu rồi.” Mắt anh tràn đầy lo lắng.
“Không cần anh quan tâm, lo mà chăm sóc bạn gái anh đi.”
Mạnh Hàn vừa khóc vừa đẩy anh ra, chạy thẳng ra ngoài.
Cố Gia Thần như quên mất sự hiện diện của tôi.
Anh đứng yên một lúc, do dự chỉ hai giây.
Rồi vội vàng đuổi theo, không hề ngoảnh lại nhìn tôi một lần.
02.
Có lẽ là sợ tôi xấu hổ.
Cũng có lẽ bởi vì.
Bọn họ chỉ là bạn của Cố Gia Thần và Mạnh Hàn.
Không liên quan gì đến người như tôi.
Vì vậy, lần lượt từng người rời khỏi căn phòng.
Tôi mặc chiếc váy xinh đẹp.
Che vết thương trên mặt.
Nỗi buồn cứ âm ỉ như thủy triều, từng chút một nuốt chửng tôi.
Đây là buổi tiệc sinh nhật lớn nhất, xa hoa nhất trong đời tôi.
Chiếc bánh kem hai tầng đẹp đẽ này.
Tôi từng áp mặt vào kính tủ trưng bày của tiệm bánh lúc nhỏ.
Âm thầm ngắm không biết bao nhiêu lần.
Tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về hương vị của nó.
Tôi gần như đã có được nó.
Nhưng giờ chỉ còn lại một đống bừa bộn.
Tôi ngồi xổm người xuống.
Chọn một miếng bánh sạch sẽ, nếm thử một miếng.
Hương vị lại không hề ngon như tôi tưởng.
Thậm chí còn không bằng những chiếc bánh gatô rẻ tiền.
Nhưng tôi vẫn cố ăn hết miếng bánh đó.
Khi tôi vừa ăn xong, điện thoại của Cố Gia Thần vang lên.
“Chu Hề Vụ.”
Giọng anh vọng đến bên tai tôi, lẫn cả tiếng của Mạnh Hàn.
“Em đây.” Tôi cất giọng yếu ớt.
“Có chuyện này muốn nói với em, nhưng đầu tiên em không được khóc.”
Tôi đúng là hơi dễ khóc, trời sinh tuyến lệ đã mẫn cảm hơn người khác.
“Cố Gia Thần, anh không thấy phiền à?”
“Đã định chia tay rồi còn dỗ dành cô ta?”
Giọng Mạnh Hàn vang lên, có vẻ bực bội.
Giọng Cố Gia Thần lập tức gấp gáp.
“Chia tay đi, bọn hắn nói mặt em bị thương rồi, tôi sẽ bồi thường cho em một khoản tiền.”
“Em đừng gây chuyện, khoản đó nhiều bằng ba năm tiền đánh cá của ba em đấy.”
Tôi còn chưa kịp nói gì.
Điện thoại đã bị cúp vội vàng.
03.
Cố Gia Thần vốn là người rất hào phóng.
Nghe nói anh từng hẹn hò vài cô trước đây.
Khi còn yêu thì ra tay rất rộng rãi.
Ngay cả khi chia tay cũng bồi thường một khoản lớn.
Bạn thân Dung Nhan kéo tai tôi dặn dò.
“Không cho phép vờ ngớ ngẩn.”
“Cho tiền thì nhận, không nhận là kẻ ngốc đấy.”
“Sinh nhật mà bị đá, mặt bị rạch suýt thì hủy hoại dung nhan, không đòi tiền bồi thường tinh thần là chúng ta nhân từ lắm rồi.”
Vết rạch từ trán đến đuôi mắt bắt đầu lành lại chậm rãi.
Nhưng Cố Gia Thần vẫn chưa chuyển tiền cho tôi.
Tôi đã thử tìm anh và Mạnh Hàn để hỏi rõ.
Nhưng còn chưa kịp gặp Cố Gia Thần.
Lại bị Mạnh Hàn và đám bạn của cô ta cười nhạo thậm tệ.
Khi định báo cảnh sát.
Nhà tôi lại gặp rắc rối.
Ba tôi có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Mấy hôm trước ra khơi gặp sóng lớn, va vào du thuyền của người ta.
Phải đền tiền, một khoản rất lớn.
Không trả được thì đi tù.
Nếu Cố Gia Thần bồi thường cho tôi như lời đồn, thì vừa khéo có thể bù vào khoản đó.
Ba tôi lo đến mức tóc bạc đi một nửa.
Tôi chuyển toàn bộ tiền đi làm thêm và học bổng của mình cho ông.
Nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.
Dung Nhan giận tôi không có chí khí, giật điện thoại của tôi nhắn cho Cố Gia Thần.
Rất nhanh sau đó, điện thoại của anh gọi tới.
Nhưng khi tôi nghe máy, lại là giọng của Mạnh Hàn.
04.
“Chu Hề Vụ phải không?”
“Quả nhiên người nghèo thì lòng tham không đáy.”
“Chiếm được nhiều lợi lộc như vậy vẫn chưa đủ, còn mặt dày đòi bồi thường?”
“Phụ nữ từ làng chài các cô, đúng là giỏi chài kéo thật đấy nhỉ?”
Mặt tôi đỏ bừng lên, lúng túng muốn phản bác.
Nước mắt tôi lăn dài trước cả khi kịp phản bác.
Sao cô ta lại có thể nói tôi như thế chứ?
Tôi và Cố Gia Thần yêu nhau chưa đầy một năm.
Mỗi lần xảy ra cãi vã, đều là vì cô ta.
Lần đầu tiên vì cô ta, Cố Gia Thần bỏ tôi lại giữa đường, suýt chút nữa tôi đã gặp phải kẻ xấu.
Chúng tôi chiến tranh lạnh suốt nửa tháng, và tôi khóc suốt nửa tháng đó.
Lần thứ hai, cũng vì cô ta, Cố Gia Thần bay ra nước ngoài một tuần mà không liên lạc được.
Lúc ấy, tôi đã hạ quyết tâm chia tay.
Nhưng khi anh trở về, tinh thần sa sút đến mức xảy ra một tai nạn nhỏ.
Bạn bè của anh gọi cho tôi rất nhiều, nói rằng anh muốn gặp tôi.
Tôi đã đến gặp anh, và lại mềm lòng.
Lần thứ ba, chính là vào ngày sinh nhật tôi.
Suýt chút nữa mặt tôi đã bị hủy hoại.
Bác sĩ nói, chỉ cần lệch nửa centimet nữa là tổn thương đến mắt rồi.
Lẽ nào họ không nên bồi thường cho tôi?
“Tôi chỉ muốn những gì thuộc về mình.”
Tôi cố nén tiếng nghẹn ngào nói: “Là các người đã khiến mặt tôi bị thương.”
“Không phải cô cũng không bị hủy dung sao?”
Mạnh Hàn bật cười khinh miệt, rồi cúp máy cái rụp.
Sau đó, cô ta dùng tài khoản của Cố Gia Thần chuyển cho tôi năm nghìn tệ.
Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.
Cuối cùng, tôi vẫn bướng bỉnh không nhận số tiền đó.
Nhận số tiền này, tức là chấp nhận hòa giải ngoài tòa.
Tôi là người nghèo đến từ làng chài, chẳng thể đấu lại đám thiếu gia tiểu thư như bọn họ.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ bắt Mạnh Hàn phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.
05.
Đến ngày hẹn nhưng tiền vẫn chưa gom đủ.
Chủ nhân chiếc du thuyền đã tìm đến nhà tôi.
Thực ra tôi rất thắc mắc, người giàu như họ cũng có thời gian rảnh vậy sao?
Vì chuyện nhỏ nhặt này mà tự mình đến tận nhà tìm tôi.
Hay sợ chúng tôi bỏ thuyền chạy trốn, không đền tiền?
Tôi len lén quan sát người đàn ông ấy.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, tôi từng nghe Cố Gia Thần nhắc đến, rất có tiếng.
Ít nhất là con số tám chữ số.
Không nghĩ ra được, tôi cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Chỉ biết cùng ba và anh trai cúi đầu rất thấp.
Hy vọng anh ta sẽ rộng lượng mà bỏ qua.
Và người đàn ông tên Mạnh Thiệu Nam ấy quả thật đã rộng lượng.
Ba tôi ngẩn người: “Ngài nói, sẽ tặng tôi một chiếc thuyền đánh cá mới sao?”
Anh trai tôi kích động đến nỗi run cả người: “Ngài nói, tôi có thể lên bờ mở cửa tiệm làm ăn sao?”