Nam Chính Bất Tài! - Chương 6
11.
Một tháng sau.
Người đã được tìm thấy.
Chà, có chút kỳ lạ nha.
Thân phận của Dung Yến lần này là thế tử giả của phủ Kinh Vương. Khi thế tử thật sự trở lại, anh ta đã lật đổ Dung Yến và đuổi hắn ra khỏi phủ.
Người của Tần Hi Nguyệt đã đánh ngất hắn ta, trói hắn lại thành một cục và ném vào ngôi đền đổ nát nơi ba người chúng tôi gặp hắn ta lần đầu tiên.
Thế tử thật thậm chí còn không thèm cho hắn chút mặt mũi, bộ trang phục đẹp đẽ đã bị lột sạch, trên người hắn chỉ còn một bộ quần áo vải thô.
Dung Yến khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt bốn người đã giet hắn ở các kiếp trước.
Tôi: “Hihi chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đích tỷ: “Hehe, hắn lại nằm trong tay chúng ta rồi.”
Tần Hi Nguyệt: “Haha, chúng ta lại chuẩn bị giet ngươi.”
Anh trai tôi: “Cổ rất sạch sẽ đó.”
Dung Yến: “…”
Tần Hi Nguyệt cười khinh bỉ: “Nếu không phải ngươi liên tục xúi giục người của mình hãm hại Thẩm gia và Tần gia, chúng ta cũng không tìm ra ngươi nhanh như vậy. Cảm ơn vì ngươi đã khiến Kinh Vương chán ghét và càng cảm ơn những hành động ngu xuẩn của ngươi.”
Dung Yến mở to mắt nhìn chúng tôi: “Sao các ngươi biết ta còn sống?”
Tôi mỉm cười và nói: “Bí mật.”
Dung Yến: “…”
Anh ta oán hận nhìn anh trai tôi: “Lần thứ hai ta trọng sinh, là ngươi giet ta…”
Anh trai khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy tức giận: “Vậy thì sao?”
Tần Hi Nguyệt lười nghe hắn nói: “Ngươi còn trăn trối gì không, nhanh nói đi.”
Dung Yến giãy giụa, gay gắt nói: “Thử giet ta đi, phụ hoàng và mẫu phi sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Tôi: “Được rồi, hắn đã trăn trối xong, ai trong chúng ta sẽ ra tay?”
Dung Yến: “…”
Tần Hi Nguyệt xắn tay áo lên: “Tất nhiên là người bị tổn thương nhiều nhất, để ta.”
Dung Yến khóc lóc, cố gắng làm vẻ mặt dịu dàng trìu mến: “Tần Hi Nguyệt, nàng đã từng yêu ta chưa?”
Tôi: “Ờ!”
Đích tỷ: “Ừm!”
Tôi: “Ngươi còn dám hỏi câu này sao? Ngươi chà đạp, sỉ nhục, còn giet cả tộc nhà người ta, bây giờ ngươi lại hỏi người ta có yêu không?”
Đích tỷ: “Chắc là vì hắn là một kẻ cực kì vô liêm sỉ.”
Tần Hi Nguyệt cười nham hiểm, lần này nàng không dùng trâm cài, mà dùng d ao g ăm đ âm vào ngực hắn, thậm chí còn đ âm d ao vào thật sâu rồi đảo mạnh trong ngực hắn, thay cho câu trả lời.
Dung Yến không ngừng chảy máu, hắn phẫn nộ: “Lần sau, ta nhất định sẽ ch ém ngươi thành từng mảnh!”
Nhưng hắn không hề biết rằng sẽ không bao giờ có lần sau.
Hắn nghĩ mình sẽ tiếp tục được trọng sinh.
Tần Hi Nguyệt đập tan hi vọng của Dung Yến, liên tục cười khiêu khích: “Ngươi còn chưa biết đây là lần cuối cùng ngươi được trọng sinh đúng không?”
“Sau khi ngươi chet lần này, ngươi sẽ thực sự biến mất khỏi thế giới này.”
Dung Yến trợn tròn mắt, không biết hắn có tin hay không, dù sao hắn cũng sắp chet.
Lúc này, cảm giác định mệnh luân hồi đọng lại trong lòng Hi Nguyệt biến mất. Nàng mỉm cười rạng rỡ chạm vào ngực mình, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng.
Không biết có phải là hệ thống của Dung Yến hay không, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng một quả cầu ánh sáng trắng bay ra khỏi cơ thể hắn, rồi đột nhiên biến mất.
Trong đầu tôi vang lên giọng nói hưng phấn của hệ thống: [Lấy được rồi!]
[Nếu nam chính đi theo cốt truyện gốc, tuổi thọ của hắn ta sẽ là sáu mươi năm. Kiếp trước trừ đi hai mươi năm do Tần Hi Nguyệt kéo hắn chet chung, hắn vẫn còn bốn mươi năm tuổi thọ, trung bình mỗi người các chị có thể cộng thêm mười ba năm…]
Tôi: “Sống đến tuổi ba mươi cũng không tệ đâu.”
Hệ thống nói: [Không sao, chị còn có anh trai, anh trai của chị đã trải qua rất nhiều gian khổ thăng trầm, ý chí của anh ấy là vô song. Vận may hiện tại của anh ấy thực sự là siêu lớn. Nếu ở lại bên cạnh anh trai, chị sẽ sống sót an toàn suốt phần đời còn lại.]
Tôi hỏi anh tôi: “Anh ơi, dự định của anh là gì?”
Trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh tôi hiện lên một nụ cười: “Hoàng tử không muốn làm Hoàng đế không phải là một hoàng tử tốt, còn em thì sao?”
Tôi mỉm cười nói: “Nếu anh trở thành hoàng đế và phong em làm công chúa, em sẽ rất hài lòng!”
Anh trai xoa đầu tôi và nói: “Như em mong muốn”.
Tôi liền ngân nga một câu: “Hôm nay mọi người vui quá…”
Đích tỷ và Tần Hi Nguyệt không khỏi bật cười, tiếng cười của họ vang đi thật xa.
Nước biển đè cành trúc thấp rồi lại cao, gió thổi góc núi tối rồi lại sáng*. Con đường của chúng ta vẫn còn dài.
{Câu này sử dụng hình ảnh ẩn dụ để nói về những thăng trầm trong cuộc sống. Cũng như cành trúc bị gập xuống bởi nước biển rồi lại được nâng lên, góc núi bị che khuất bởi gió rồi lại sáng tỏ, con đường của chúng ta cũng sẽ có những lúc khó khăn, thử thách xen kẽ với những lúc vui vẻ, hạnh phúc.}
[HẾT]