Nam Chính Bất Tài! - Chương 2
3.
Chúng ta hành động như kế hoạch. Ta và đích tỷ vội vã đi đến ngôi đền đổ nát cùng với một vài ám vệ.
Chẳng mấy chốc ta đã nhìn thấy tên ăn mày đang bất tỉnh.
Đích tỷ : Chuẩn bị hành động.
Tôi: Mài d ao đi.
Lúc này, một cô nương mặc bộ trang phục màu đỏ xuất hiện, đi về phía chúng ta. Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, lông mày lá liễu và đôi môi đỏ mọng, đôi mắt nhướn lên, xung quanh toát ra khí chất cao quý và lạnh lùng.
Nhưng đôi mắt đẹp như sao đó lại xen lẫn quá nhiều thứ. Dưới vực sâu chet chóc tưởng chừng như tê liệt, ẩn chứa hận thù còn lớn hơn cả biển sâu nguy hiểm.
Khi nhìn thấy chúng ta, nàng ấy cụp mắt xuống và kiềm chế lại ánh sáng lạnh lẽo, sắc bén trong mắt.
Đó chính là… người sẽ gả cho tên ăn mày đó ở kiếp thứ ba… À không, Tần Hi Nguyệt, thê tử của Cửu hoàng tử, đích nữ Tần phủ!
Nhưng nhìn biểu cảm này kìa, trời ơi, hình như…nàng ấy cũng được trọng sinh?!
Như vậy , Cửu hoàng tử cũng có khả năng lớn là sẽ có được ký ức kiếp trước!
Trong mắt ta hiện lên vẻ hung ác, bất kể hắn là tên ăn mày hay là Cửu hoàng tử, nhất định phải thành công!
Nếu không, chúng ta đành phải dùng d ao c ắt cổ tên ăn mày này.
Ta nhã nhặn gật đầu: “Tần tiểu thư , rất vui được gặp nàng.”
Đích tỷ có chút lo lắng, gượng cười: “Tần tiểu thư.”
Tần Hi Nguyệt mỉm cười: “Thẩm đại tiểu thư, Thẩm ngũ tiểu thư.”
Ta nhìn nàng ấy, thăm dò cẩn thận.
Đồng tử Tần Hi Nguyệt đột nhiên co rút, thanh âm run rẩy: “Các người…”
Ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Hắn phải chet.”
Tần Hi Nguyệt không hỏi chúng ta chuyện gì xảy ra, nàng cười đến chảy nước mắt: “Đúng vậy, hắn nhất định phải chet!”
Ngay khi chúng ta chuẩn bị ra tay, tên ăn mày cử động ngón tay và đột nhiên mở mắt ra! Khuôn mặt của hắn bẩn thỉu, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét tinh tế trên khuôn mặt mịn màng, lông mày trông cũng không tệ.
Tất nhiên, ngoại hình thực sự thì chỉ có rửa mặt mới biết, đẹp trai, trong trẻo, có một không hai——————
Đáng tiếc đời này hắn không có cơ hội này.
Tên ăn mày vừa mở mắt ra đã thấy rất nhiều người vây quanh mình, hắn lập tức đứng dậy ôm cột và ho mấy tiếng, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng biến mất. Hắn do dự một lát, vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi… ngươi là ai?”
Ta rút d ao g ăm ra: “Ha ha, ngươi nghĩ thế nào?”
Đích tỷ lấy k éo ra: “Hehe, ngươi nghĩ thế nào?”
Tần Hi Nguyệt nhìn trạng thái phấn khích của chúng ta nhất thời không nói nên lời, sau đó rút chiếc trâm cài trên đầu ra, mái tóc đen xõa ra, gương mặt quyến rũ, bộ váy đỏ rực rỡ như lửa, nhưng giọng điệu lại rất cao ngạo, lạnh như băng: “…Gửi…Ngươi xuống địa ngục.”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ đầu chiếc trâm cài đập vào mắt tên ăn mày, hắn như bị s ét đ ánh, dường như nhớ ra điều gì đó, cơ thể không khỏi run lên, hét lớn: “Các ngươi có biết ta là ai không! !”
Đích tỷ kỳ quái nói: “Biết chứ, nếu không sao phải giet ngươi?”
Ta trợn mắt nói: “Gặp tỷ muội bọn ta là ngươi xui xẻo rồi.”
Tên ăn mày đáng thương nhìn Tần Hi Nguyệt: “Nguyệt nhi, nàng…”
Tần Hi Nguyệt nghe được cái tên này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ngươi quả nhiên cũng trọng sinh!”
Tên ăn mày nhìn Tần Hi Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng, tràn đầy áy náy và tình cảm: “Nguyệt nhi, kiếp trước ta không còn lựa chọn nào khác, nàng tin ta đi… A! Hỗn xược! Nha đầu to gan, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ờ-huh!”
Ta mỉm cười rồi đ á hắn ngã ra đất, dùng dây gai tr ói hắn, sau đó nhét chiếc khăn tay vào miệng hắn: “Đừng nói nhảm với hắn nữa, kẻ ác thì phải chet.”
“Nhanh, hãy giet hắn càng sớm càng tốt để tránh rắc rối không cần thiết. Trong mấy người chúng ta ai sẽ ra tay?”
Một tia tránh né loé lên trong mắt đích tỷ.
Đích tỷ được cha mẹ nuông chiều nên tính tình kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng kiếp trước tỷ ấy chưa bao giờ trực tiếp giet ai, nhiều nhất là tỷ ấy đ ánh tên ăn mày một đòn nhẹ, hắn chet đơn giản là vì hắn đang bị thương nặng mà thôi.
Nếu để tỷ ấy làm chuyện này, có lẽ không ổn lắm.
Nhưng so với khả năng bị xử tử cả nhà thì thà giet người bây giờ còn hơn.
“Để ta.”
Tần Hi Nguyệt tiến lên một bước, nàng nhìn chằm chằm vào tên ăn mày, đôi mắt tối sầm, sự hận thù bốc lên gần như muốn th iêu rụi tất cả. Nàng mặc một bộ trang phục màu đỏ, giống như một ác quỷ gợi cảm đang từng bước bò ra khỏi địa ngục.
Ta hưng phấn nói: “Nếu hai người cảm thấy chỉ dùng trâm cài đ âm chet hắn là quá dễ dàng thì đây còn có d ao g ăm và k éo, đ âm hắn vài phát để xả giận, ôi~.”
“Nhân tiện, ta còn đem theo lụa trắng và thạch tín. Thật đáng tiếc, biết thế mang chiếc r ìu với cái c ưa theo nữa. Ai bảo hắn đã làm tổn thương nàng một cách ghê tởm như vậy chứ?”
Đích tỷ sửng sốt: “Tần tiểu thư, ngươi làm như nào để t iêu h uỷ th i th ể và xoá sạch dấu viết?”
Tần Hi Nguyệt cười khổ: “Không cần.”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Hắn ta chet dưới trâm cài của ta là xứng đáng, cũng coi như kết thúc mọi chuyện, thì mới có khởi đầu mới như bây giờ.”
Tên ăn mày bật khóc, không ngừng vặn vẹo thân thể, bò trở lại, giọng nói nhỏ như thú bị mắc bẫy, nghẹn ngào trong cổ họng nhìn Tần Hi Nguyệt.
Tuyệt vọng làm sao.
Tần Hi Nguyệt bất động, không nói nhiều về tội ác của tên ăn mày ở kiếp trước, nàng bình tĩnh nói: “Vĩnh biệt điện hạ.”
Ta: “Phiiii!!”
Tôi hét lên: “Tại sao ngươi lại khách sáo như vậy? Ngươi nên nói, xuống địa ngục đi! Đồ cặn bã!”
Tần Hi Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, như thể đã luyện tập hàng nghìn lần, nàng dứt khoát đ âm chiếc trâm cài bằng bạc sắc bén vào cổ họng của tên ăn mày, m áu trong phút chốc phun ra!
Khuôn mặt của hắn méo mó, đôi mắt mở to, cổ họng như ống bễ bị gãy, phát ra nhiều tiếng động, co giật vài cái rồi bất động.
Cửu hoàng tử kiếp này chưa được hoàng thất tìm thấy, vừa mới có được ký ức kiếp trước, chưa kịp làm gì đã đi chầu diêm vương.
Nhưng đây lại là may mắn của chúng ta.
Vài giọt máu bắn lên mặt Tần Hi Nguyệt, nhưng nàng không quan tâm, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, vẻ mặt vừa tức giận vừa lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ như đang nhẹ nhõm buông bỏ tất cả. Nàng đứng lặng một lúc.
Sau đó nàng ấy dùng khăn lau tay một cách chậm rãi và làm động tác ra hiệu, một người đàn ông mặc đồ đen liền xuất hiện sau lưng nàng.
Người đàn ông mặc đồ đen không hề kiêng dè chúng ta, hắn lấy ra một cái chai nhỏ, mở nút và đổ chất lỏng bên trong lên th i th ể.
Sau đó chúng tôi nhìn thấy x ác chet “xèo xèo” bốc khói và tan chảy, cuối cùng biến thành một vũng m áu.
Đích tỷ có chút sợ hãi, lùi lại một bước: “Hắn ta cứ… đi như vậy à?”
Ta thản nhiên nói: “Chứ còn gì nữa? Nhắc đến chuyện này, sau khi tỷ đ ánh chet hắn ở kiếp thứ hai, chính muội đã “chăm sóc” cho hắn đó. Khi ấy, muội cũng sử dụng chất lỏng như trong chai nhỏ này nè.”
Dù ở kiếp đầu tiên ta đã xử lý đủ cẩn thận nhưng ở kiếp thứ hai, sau nhiều lần suy nghĩ, để th i th ể biến mất trong thời gian rất ngắn thì ta phải thử cái đáng sợ hơn.
Tần Hi Nguyệt giật mình khi nghe được “Kiếp thứ hai? Hai người…?”
Dù sao mọi người đã cùng nhau hợp lực giet chet Cửu hoàng tử, hơn nữa Tần Hi Nguyệt lại là một người tính tình ngọt ngào, dám yêu dám hận, cho nên không có gì đáng lo ngại để phải giấu giếm.
Ta mỉm cười: “Ta đã trọng sinh ba lần, đây là kiếp thứ tư của ta.”
Tần Hi Nguyệt vẻ mặt trầm ngâm, xen lẫn kinh ngạc cùng phẫn nộ: “Chẳng lẽ Thẩm gia bị hắn giet het cả tộc tới ba lần?!”
Nàng cho rằng những kiếp trước của chúng ta cũng giống như kiếp thứ ba của nàng ấy, thấy người, cứu người, mù quáng yêu người, bị hiểu lầm, bị sỉ nhục, bị xử tử cả tộc, giet người để trả thù,….
Ta: “…Chúng ta không xui xẻo đến thế đâu.”
Vì vậy, ta kể cho nàng ấy nghe mọi chuyện về hai kiếp đầu của mình, do dự một lúc rồi nói tiếp: “Về phần kiếp thứ ba, ta và đích tỷ không cứu hắn, ta không ngờ lại có ngươi.”
Tần Hi Nguyệt cười khổ nói: “Không nghĩ tới ta sẽ cứu hắn, ngược lại còn hại chính mình cùng Tần gia đúng không?”
Ta thở dài: “Đều là quá khứ, ngươi cũng không cần phải tự trách mình quá nhiều. Dù sao cuộc đời này là một khởi đầu mới, người thân của ngươi vẫn còn ở đó…”
Tần Hi Nguyệt lau nước mắt, kiên định nói: “Đúng vậy, bọn họ vẫn còn ở đó, kiếp này ta sẽ ở bên cạnh bọn họ làm tròn đạo hiếu, cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì khiến bọn họ phải lo lắng nữa…”
Đích tỷ bỗng dưng hỏi: “Nói đến đây, ngươi có trách chúng ta không?”
Tần Hi Nguyệt sửng sốt một lát.
Đích tỷ: “Nếu chúng ta b ắt hắn đi và giet hắn như cách chúng ta đã làm ở hai kiếp trước, thì kiếp thứ ba ngươi cũng sẽ không gặp chuyện như vậy, để rồi cả nhà đều chet.”
Ta giơ tay đỡ trán.
Muội nói này tỷ tỷ, tỷ phải giữ thể diện cho chúng ta chứ.
Tần Hi Nguyệt không mấy bận tâm,thậm chí còn hơi muốn cười: “Nói như vậy thì thật vô lý. Biết đâu hai kiếp đầu tiên vốn dĩ phải đi theo quỹ đạo như kiếp thứ ba nhưng các người đã đi trước một bước và gánh lấy tai hoạ thay cho ta. Chỉ là các người nhanh chóng giải quyết mối nguy thôi, vậy may mắn của hai kiếp đầu chẳng phải là do ta lấy của hai người sao?”
Ta không nói nên lời.
Đích tỷ ngạc nhiên, hình như không ngờ Tần Hi Nguyệt lại nghĩ như vậy.
Tỷ ấy lại nghĩ tới điều gì đó, chua chát nói: “Nói ra thì muội muội vẫn là người may mắn nhất, từ kiếp đầu tiên đến kiếp này đều giữ lại được toàn bộ ký ức…”
Ta: “Ồ, sao lại thế? Ta khác hai người.”
Đích tỷ: “Có gì khác nhau?”
Ta bình tĩnh nói: “Hai người đều là trưởng nữ, ta là thứ nữ, với lại ta cũng còn nhỏ.”
Đích tỷ: “…Muội tự hào cái gì vậy?!”
Tần Hi Nguyệt: “…À cái này.”
Trải qua chuyện này, mối quan hệ của ta với đích tỷ trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết. Vì cả hai đều có chung một bí mật nên chúng ta thường xuyên tụ tập cùng nhau.
Ta thực sự khác với họ.
Sự khác biệt này không phải do thứ bậc.