Mỹ Nhân Mưu - Chương 5
22.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Ly đến nói với ta: “Đêm qua Liễu phu nhân vội vã hồi phủ.”
Ta cười cười: “Vậy cùng xem kịch đi, phụ thân ta sẽ đưa ra một lựa chọn sáng suốt.”
Ngày thứ ba Liễu phủ truyền ra tin tức, Liễu phu nhân bị nhiễm bệnh cấp tính, qua đời.
Tin tức truyền ra, Liễu Khanh Khanh lập tức mang theo người trùng trùng điệp điệp đi tới Cảnh Phúc cung của ta, hai mắt nàng ta đỏ bừng, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Nàng ta thấy ta lập tức muốn nhào tới, Mạc Ly trực tiếp tiến lên ngăn nàng ta lại: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã phân phó, người không thể tới Cảnh Phúc cung.”
Liễu Khanh Khanh hoàn toàn không nghe lời khuyên, trực tiếp hét lên: “Chu Thuần Nhi, ngươi thật ác độc, hại chết mẫu thân bổn cung, bổn cung quyết không buông tha ngươi.”
Ta cười nhìn Liễu Khanh Khanh: “Hoàng hậu nương nương có phải nhớ lầm hay không, mẫu thân người là bị bệnh cấp tính chết bất đắc kỳ tử, tin tức vẫn là Liễu Thủ Phụ truyền tới, chẳng lẽ người hoài nghi Liễu Thủ Phụ giept vợ sao?”
“Cái này cũng không thể nói lung tung, nếu không Liễu Thủ Phụ bên kia tức giận, với Hoàng hậu nương nương ngươi cũng không tốt!”
Ta chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Khanh Khanh, thấp giọng nói bên tai nàng ta: “Liễu Khanh Khanh ngươi hoàn toàn không có tác dụng, vị trí của ngươi không giữ được, hôm nay là mẫu thân ngươi chept, ngày mai có lẽ chính là ngươi.”
Sắc mặt Liễu Khanh Khanh trắng bệch, sau đó lảo đảo rời đi.
Chờ Liễu Khanh Khanh rời đi, ta nhìn về phía Mạc Ly: “Ngươi là người của Hoàng thượng, hẳn là biết Vị Ương cung có người của Hoàng thượng hay không, an bài một chút, để người nọ châm ngòi thổi gió với Liễu Khanh Khanh vài câu…”
Mạc Ly thấp giọng hỏi: “Nói cái gì?”
“Nói cho Hoàng hậu nương nương của chúng ta biết, nàng không chỉ có Liễu Nguyên thủ phụ này, còn có một ngoại tổ tiền thủ phụ.”
“Nếu như ta và Liễu Nguyên đều không còn, vị trí Hoàng hậu nương nương của nàng vẫn rất vững chắc……”
Ta chậm rãi ngồi xuống.
Mạc Ly hơi biến sắc, nhìn ta thật sâu.
23.
Nửa tháng sau, Liễu Khanh Khanh thiết yến ở Vị Ương cung mời ta và Liễu Nguyên.
Ta cười khẽ, lúc này đây ta mới thật sự nở nụ cười, rốt cục cũng đợi được đến lúc này.
Đi cùng ta chỉ có Mạc Ly, hắn là tai mắt của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn lo lắng cho ta, Mạc Ly cũng vẫn đi theo ta.
Vào Vị Ương cung, Liễu Khanh Khanh và Liễu Nguyên đã ở trên bàn, thấy ta tiến vào, Liễu Khanh Khanh đứng dậy cười nói: “Muội muội ngươi đến rồi, bổn cung và phụ thân chờ đã lâu……”
Ta nhướng mày, Liễu Khanh Khanh diễn kịch cũng thật vụng về.
Ta cười đi tới, Liễu Nguyên hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên bụng ta, nhưng chỉ trong nháy mắt đã dời đi.
Liễu Khanh Khanh kéo ta ngồi xuống, sau đó mới nói: “Hôm nay là gia yến, bổn cung vừa mới nói với phụ thân, về sau người một nhà chúng ta đoàn kết một lòng, chờ muội muội ngươi sinh hạ Thái tử, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng!”
Liễu Nguyên gật đầu: “Đương nhiên phải như thế!”
Liễu Khanh Khanh bưng chén rượu đưa cho ta, ý bảo mọi người cùng nhau uống một chén.
Ta không nhận, Liễu Khanh Khanh nhìn Liễu Nguyên: “Phụ thân, muội muội còn giận bổn cung trước kia quá lỗ mãng……”
Liễu Nguyên nhìn ta, mặt không vui nói: “Tỷ tỷ ngươi đã nhận sai, không cần níu lấy chuyện nhỏ trước kia, vô duyên vô cớ làm cho người ta chê cười.”
Chuyện nhỏ? Mẹ ta chết, ta và mẹ ta chịu cực khổ mười sáu năm, giờ ông ta lại nói cho ta biết đây là việc nhỏ?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Liễu Nguyên trong mắt chỉ có bản thân mình, chuyện của người khác đối với ông ta đương nhiên là chuyện nhỏ.
Ta tiếp nhận chén rượu trong tay Liễu Khanh Khanh, sau đó trực tiếp uống trước mặt hai người.
Nhìn ta uống xong chén rượu, Liễu Khanh Khanh lộ ra nụ cười hài lòng.
24.
Liễu Khanh Khanh ngồi xuống, nhìn ta cùng Liễu Nguyên, sau đó chậm rãi nói: “Phụ thân, kỳ thật nữ nhi vẫn rất kính trọng người, người cũng dạy nữ nhi rất nhiều, nữ nhi ở chỗ này kính phụ thân một chén.”
Liễu Nguyên chậm rãi gật đầu, uống rượu trong chén, sau đó mới nói: “Hãy làm tốt vị trí Hoàng hậu này của ngươi, cùng muội muội ngươi liên thủ, về sau triều đình và hậu cung đều là do Liễu gia chúng ta định đoạt.”
Liễu Khanh Khanh nở nụ cười: “Phụ thân nói đúng, con sẽ làm tốt cái danh Hoàng hậu này, cho nên thỉnh người thành toàn……”
Liễu Nguyên lúc này cảm thấy không thích hợp, hắn nhìn Liễu Khanh Khanh thật sâu, trong mắt mang theo ý dò xét: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Ta nở nụ cười: “Phụ thân thân yêu, ông còn chưa biết Liễu Khanh Khanh muốn giet ông sao…”
Sắc mặt Liễu Nguyên đại biến, bụng lập tức truyền đến cơn đau dữ dội, ông ta không dám tin nhìn về phía Liễu Khanh Khanh.
Liễu Khanh Khanh ngay khi ta nói ra câu nói kia, trên mặt cũng hiện lên vẻ kỳ lạ, nhưng lập tức khôi phục lại, nàng ta nhìn ta nói: “Ngươi đoán ra thì như thế nào? Chúng ta chỉ có ba người, bổn cung và phụ thân đều trúng độc, chỉ có ngươi không sao, ngươi hết đường chối cãi.”
Lúc này Liễu Nguyên đã bắt đầu phun máu tươi, khóe miệng Liễu Khanh Khanh cũng chảy ra vết máu nhàn nhạt.
Kế hoạch của Liễu Khanh Khanh rất tốt, nàng ta hạ cho mình một ít độc, như vậy Liễu Nguyên trúng độc mà chết, nàng cũng trúng độc, vậy người duy nhất không trúng độc chính là hung thủ, bằng chứng như núi.
Ta cười nhìn Liễu Nguyên: “Phụ thân, bị nữ nhi ngàn sủng vạn ái lớn lên đầu độc, có cảm tưởng gì?”
Liễu Nguyên sẽ đề phòng tất cả mọi người trong cung, nhưng sẽ không đề phòng Liễu Khanh Khanh, cho nên Liễu Khanh Khanh hạ độc là thích hợp nhất.
25.
Liễu Nguyên phẫn hận nhìn Liễu Khanh Khanh, giãy dụa muốn đứng dậy, thế nhưng hoàn toàn không có sức lực: “Nghiệt nữ……”
Liễu Khanh Khanh nở nụ cười: “Phụ thân, đây là người dạy bổn cung, vì mình mà có thể không từ thủ đoạn, người hiện tại lựa chọn tiện nhân này, vậy bổn cung làm sao bây giờ? Bổn cung hiểu rõ người, kẻ vô dụng đối với người mà nói chính là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.”
“Bổn cung không thể thua, người chết, tiện nhân này cũng sẽ bị định tội, bổn cung còn có ngoại tổ trông coi, bổn cung vẫn có thể là Hoàng hậu, vị trí này ai cũng không đoạt được.”
Sắc mặt Liễu Nguyên trở nên xanh tím, ông ta đã hoàn toàn không nói nên lời.
Ta đứng dậy đi tới trước mặt Liễu Nguyên, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Đây là báo ứng của ông, tính kế nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn thua…”
Liễu Nguyên phun ra một ngụm máu, xụi lơ nằm trên mặt đất.
Liễu Khanh Khanh nhìn về phía ta, muốn nhìn ra sự bối rối trong mắt ta, nhưng ta lại cười nhìn nàng ta.
“Vì sao ngươi không sợ?”
Nàng ta phát hiện ra điều không thích hợp.
Ta tiếp tục cười, nhưng khóe miệng bắt đầu chảy máu đen.
Sắc mặt nàng ta thay đổi rõ rệt: “Sao ngươi lại trúng độc? Ta không hề đầu độc ngươi kia mà?”
“Tỷ tỷ tốt, ngươi muốn giá họa cho ta cũng phải xem ta có vui hay không, hiện giờ ba người đã chết hai người, chỉ một mình ngươi còn sống, ngươi nói ai mới là hung thủ đây?”
Lúc này Lương phi dẫn theo Hoàng thượng xuất hiện ở cửa Vị Ương cung.
26.
Hoàng thượng chạy đến bên cạnh ta, nhìn ta miệng phun máu tươi, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ: “Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trúng độc?”
Lương phi giận dữ quát: “Người đâu, Hoàng hậu đầu độc Liễu đại nhân cùng Nhu phi, mau bắt Hoàng hậu xuống…”
Thị vệ lao vào muốn bắt Liễu Khanh Khanh.
Liễu Khanh Khanh vội vàng giải thích: “Bổn cung cũng trúng độc, bổn cung cũng trúng độc, không phải bổn cung hạ độc……”
Hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Khanh Khanh: “Giao thuốc giải ra!”
Liễu Khanh Khanh bị dọa choáng váng, nàng ta lắc đầu: “Không phải ta hạ độc, ta không có thuốc giải ……”
Hoàng thượng đạp nàng ta một cái, Liễu Khanh Khanh bay thẳng ra ngoài.
“Nếu không có thuốc giải, ta sẽ giet ngươi!”
Sắc mặt Liễu Khanh Khanh trắng bệch, vội vàng giải thích: “Không phải ta hạ độc, thật không phải ta hạ độc, là chính nàng ta hạ độc chính mình…”
Lương phi giận dữ: “Liễu Khanh Khanh, lời này của ngươi để lừa tiểu hài tử ba tuổi sao? Nhu phi tự mình độc chết mình?”
Liễu Khanh Khanh hoàn toàn không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể liều mạng nói: “Thật sự không phải ta, ta không hạ độc, không phải ta…”
Hoàng thượng gầm lên: “Truyền ngự y!”
Mấy tên tiểu thái giám loạng choạng chạy đi gọi ngự y.
Hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Khanh Khanh: “Người đâu, thẩm vấn Liễu Khanh Khanh cho trẫm, bảo nàng ta giao thuốc giải ra, nếu không…”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng.
Mấy thị vệ tiến lên áp giải Liễu Khanh Khanh xuống.
Hoàng thượng đến bế ta lên, ta cảm thấy khó thở nên cười khổ nói: “Bệ hạ, thần thiếp phải rời đi rồi.”
Hoàng thượng hét lớn: “Trẫm không cho nàng chết, nàng không thể chết…”
Nói xong ta chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng đang mắng chửi Lục La, khách quý Tây Vực kia tại sao không nói cho nàng biết, viên thuốc này nuốt vào sẽ rất đau.
Hoàng thượng hoảng sợ hét lên: “Đừng ngủ, trẫm không cho phép nàng ngủ…”
Nghe Hoàng thượng hét lên, ta thật sự thấy vui vẻ.
Hắn lừa ta một lần, ta đây cũng lừa hắn một lần, lúc này mới công bằng.
27.
Hoàng hậu Liễu Khanh Khanh đầu độc phi tần, mưu hại hoàng tự, đầu độc thủ phụ Liễu Nguyên, phán tử hình.
Nhu phi chết thảm, Hoàng thượng vì trấn an huyện lệnh Tùng Giang Chu đại nhân, thăng Chu đại nhân làm phủ doãn Lâm Đông phủ, lệnh muội muội song sinh của Nhu phi vào cung làm bạn giá.
Nửa tháng sau, ta lại lần nữa vào ở Cảnh Phúc cung, vừa mới vào ta đã nhìn thấy Hoàng thượng đứng ở trong viện.
Hắn thấy ta thì bước nhanh tới, ôm lấy ta: “Nàng không thoát được đâu.”
Ta cười rúc vào trong ngực Hoàng thượng: “Thần thiếp cũng chỉ có thể dựa vào người, người lúc trước nói muốn cho thiếp vị trí tôn quý nhất, giờ còn giữ lời không?”
Hoàng thượng cười buông ta ra, phất tay với Mạc Ly phía sau ta.
Mạc Ly đi tới, lấy thánh chỉ ra: “Quý nhân Chu thị, con gái phủ doãn Lâm Đông phủ Chu Thuận, xưa thừa minh mệnh, thành kính trung cấp, ôn nhu thục đức, nhã nhặn đoan trang, nay phong làm Hoàng hậu…”
Ta tiến lên lĩnh chỉ.
Mẫu thân, người đã nói nhất định phải leo lên cao mới không bị người khác xem thường, hôm nay con đã đi tới vị trí cao nhất này, người có thể an tâm nhắm mắt rồi.
-HẾT-