Mỹ Nhân Kế - Chương 4
Thái phó thì dũng cảm đứng ra tố cáo tướng quân đã hại tiên hoàng.
Thái phó này là người nếu không ra tay thì thôi, đã ra tay thì quyết đánh tới cùng.
Từ chuyện tướng quân liên lạc với thương nhân Tây Vực để mua thuốc độc, đến chuyện hắn dùng nội gián trong phủ tướng quân để chuyển thuốc vào cung Hoàng quý phi.
Khi đã đào lên một thứ, thì những thứ khác cũng bị lôi ra theo. Cả việc Hoàng quý phi là thiên kim thất lạc năm xưa của phủ tướng quân cũng bị phanh phui.
Ai cũng nghĩ phủ tướng quân là gia tộc khiêm nhường, không ngờ từ lâu đã đưa con gái ruột vào cung.
Trong lúc mọi người đều hoang mang lo sợ, ta đã nhờ di mẫu gửi một bức thư cho tướng quân. Sau khi tướng quân đọc xong, di mẫu lập tức tiêu hủy bức thư ngay tại chỗ.
Đêm đó, tướng quân mang binh lính tiến vào cung, nhưng lại bị đội Cấm vệ quân do Thái phó sắp đặt từ trước chém chết tại chỗ.
Đêm ấy, ta lặng lẽ lẻn vào hoa phòng, và quả nhiên thấy Thái phó ngồi bên trong.
Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn lập tức bóp chặt cổ ta: “Là ngươi!”
Ta nhìn hắn với vẻ uất ức, mắt đầy nước nhưng cố nén không để nó rơi xuống.
Vị Thái phó ngày xưa ôn hòa, giờ đây cười lạnh: “Một thứ nữ cẩn trọng?
“Để ta xem nào, Lục hoàng tử, tướng quân, và bây giờ là ta nữa.
“Cố Tuế An, ngươi quả thật bản lĩnh, có thể xoay cả ba người chúng ta trong lòng bàn tay.”
Chân đạp mấy cái thuyền, bây giờ lại bị khổ chủ phát hiện.
Ta khẽ cắn môi: “Ta chỉ ứng phó với bọn họ, chỉ khi ở bên cạnh huynh ta mới thật sự cảm thấy vui vẻ.”
Thái phó lấy ra một chiếc túi thơm dính máu: “Ta tìm thấy cái này trên người tướng quân.”
Ngón tay hắn lướt qua hình bông lúa và đôi uyên ương chưa thêu xong trên túi thơm: “Ngươi nói đi, ở Thượng Kinh còn ai khác thêu uyên ương trông như vịt, mà còn thêu bông lúa trên túi thơm?”
Thôi rồi, chỉ sơ suất nhỏ, những chiếc túi thơm làm hàng loạt đã bán đứng ta.
“Ta chỉ phạm phải lỗi lầm mà bất cứ nữ nhân nào trên đời này cũng sẽ phạm. Ta tin rằng không chỉ riêng ta mà rất nhiều nữ nhân khác cũng sẽ động lòng với nhiều nam nhân.
“Trạch ca ca, trong tất cả bọn họ, người ta yêu nhất, tin tưởng nhất, và khiến ta rung động nhiều nhất, chỉ có mình huynh.”
Ngày xưa, chỉ cần vài câu mật ngọt, vài giọt nước mắt, vài cử chỉ nũng nịu là Thái phó đã mủi lòng, nhưng bây giờ hắn lại bật cười đến rơi nước mắt.
“Ta đã xem thường ngươi rồi. Từ khi Cố gia bị diệt môn, Hoàng thượng, Lục hoàng tử, tướng quân, Hoàng hậu… kẻ tiếp theo ngươi định mượn tay ai để ra tay?
“Cô bé nhút nhát trốn sau lưng ta, đến khóc cũng không dám khóc ngày xưa đâu rồi?”
Vậy thì Thái phó yêu thích ta – Cố Tuế An, hay là yêu cô thỏ trắng nhút nhát mà ta tạo ra?
Giờ bàn về những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa.
“Mục tiêu của ta từ trước đến giờ rất đơn giản, là sống sót, và sống thật tốt.
Những người mà huynh vừa kể, ai ai cũng đe dọa đến sự sống còn của ta.”
Thái phó luống cuống lau nước mắt cho ta: “Ta biết quá nhiều bí mật của ngươi, vậy kẻ tiếp theo có phải là ta không?
“Ngươi dự định xử lý ta như thế nào đây?”
Ta tính toán thời gian, người của ta hẳn sắp dẫn Công chúa Chiêu Hoa đến rồi.
Ta chỉ cố chấp nhìn Thái phó: “Trạch ca ca, huynh có thể trả lời một câu hỏi của ta được không?
“Hôm đó huynh nói muốn cưới ta làm thê tử, nhưng tại sao hôm sau lại xin chỉ cưới Công chúa Chiêu Hoa?”
Nhìn vào bóng tối đổ trên bệ cửa sổ hoa phòng, ta tiến gần đến Thái phó: “Chẳng lẽ những lời thề non hẹn biển trước đây đều là giả sao?”
Có lẽ là ánh nắng buổi chiều quá dịu dàng, hoặc có lẽ ta đã mệt mỏi vì những mưu mô toan tính suốt bao ngày qua.
Trong khoảnh khắc nào đó, ta dường như trở về mùa đông năm ta mười tuổi.
Đích mẫu để tỏ ra nhân từ đã dẫn ta tham gia cung yến đêm giao thừa.
Nhưng cả gia đình bận rộn vào cung, đích mẫu chỉ lo tìm cho ta một bộ y phục không quá tệ, quên mất rằng mùa đông lạnh giá, cung yến lại tổ chức tại ngự hoa viên.
Đến khi ta gắng gượng đến cuối yến tiệc, ngón tay đã tê cứng vì lạnh.
Bộ áo khoác lông cáo của tỷ tỷ thật ấm áp, nhưng ta không xứng đáng để chạm vào.
Khi ta chịu không nổi nữa thì đã phát hiện ra hoa phòng này.
Khi đó, hoa phòng chưa bị bỏ hoang, bên ngoài gió rét căm căm, bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Ta không chịu được mà lẻn vào trong.
Ai ngờ sau khi bị rét cả buổi chiều, ta lên cơn sốt, ngất xỉu trong hoa phòng.
Hôm đó, nếu không phải Thái phó, người được Hoàng thượng kéo đến để ngắm hoa lan nở trái mùa, giúp ta che giấu, có lẽ ta đã bị Hoàng thượng tưởng là thích khách mà giết chết rồi.
Biết hoàn cảnh khó khăn của ta, Thái phó đã tặng ta sách, tặng ta áo bông, còn viết những lời động viên trên mấy chiếc thẻ đánh dấu trang.
Nhưng lúc đó, Thái phó vẫn chưa có quyền thế như bây giờ, mới chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, bị điều ra ngoài liền đi ba năm liền.
Người bảo vệ ta không còn, đích mẫu lại càng gia tăng áp bức.
Không còn cách nào khác, ta phải tìm đến đại tướng quân.
Khi đại ca định dâng ta cho thượng cấp, ta đã quyến rũ Lục hoàng tử, rồi mang thai.
Đến bây giờ, ánh sáng nhỏ bé trong những ngày đen tối đó cũng đã trở thành công cụ ta có thể lợi dụng.
10
“Hoàng hậu nương nương đã dùng tính mạng cả gia tộc ta để đe dọa ta.”
Thái phó trưởng thành điềm đạm, cuối cùng cũng nói ra sự thật năm xưa.
Thấy bóng người thấp thoáng ngoài bệ cửa sổ, ta nhanh chóng giật lấy hai chiếc túi thơm giống hệt nhau trong tay Thái phó, rồi cúi người chui qua lỗ chó nhỏ hẹp ở một góc trong hoa phòng.
Hoàng hậu nương nương đã dệt nên một giấc mơ đẹp cho con gái mình.
Vậy thì ta sẽ đập nát nó.
Ngày hôm sau, Thái phó lại vào cung như thường lệ.
Nghe tin, ta cố ý đến hoa phòng đợi hắn.
“Ngươi nghĩ Công chúa Chiêu Hoa thích ta sao?”
Thấy ta chỉ cảnh giác nhìn hắn, hắn liền cười.
“Công chúa Chiêu Hoa có một người mà nàng yêu sâu đậm, Hoàng hậu nương nương vì thương con nên đã hỏi ta có sẵn sàng giả vờ cưới không.
“Ta nghĩ rằng địa vị của ngươi khó xử, nếu làm như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng ở bên nhau hơn, nhưng không ngờ…”
Hóa ra chuyện mà ta tưởng là phụ bạc, sự thật lại như vậy?
“Vậy công chúa?”
“Công chúa và người yêu đã ẩn cư ở Giang Nam, không quay về Thượng Kinh nữa.”
Ta vốn định lợi dụng lòng đố kỵ của công chúa để kiềm chế Thái phó, rồi bí mật kết liễu Hoàng thượng.
Giờ thì, sau lưng Thái phó không còn vướng bận gì, liệu hắn – một kẻ chính trực ngay thẳng – có thể trở thành con át chủ bài của ta không?
Thấy ta im lặng, Thái phó bật cười: “Ta đã điều tra rồi, trong ba năm ta rời đi, ngươi không chỉ qua lại với tướng quân và Lục hoàng tử.”
A… bây giờ mà còn so đo chuyện này sao?
“Hoàng thượng vốn định đi mẫu lưu tử, ta đã bày kế để sinh trong cung mới giữ được mạng. Bây giờ Hoàng thượng còn bận việc triều chính, chưa có thời gian xử lý ta, nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, chính là ngày ta bị giết.”
Sắc mặt Thái phó xanh mét.
“Đứa bé là của Lục hoàng tử?”
“Khụ khụ, sao huynh biết?”
Ta nhớ là ta chỉ nói chuyện này với tướng quân và Lục hoàng tử, chưa từng nói với Thái phó mà?
Thái phó đưa nắm tay lên môi, khẽ ho: “Ta đã điều tra ba năm trước, khi ngươi và Lục hoàng tử ở trong tửu lâu…”
“Ngừng lại!”
“Trạch ca ca, huynh thật nhẫn tâm nhìn ta đi vào chỗ chết sao?
“Con ta từ khi chào đời, ta cũng chỉ được gặp nó một lần. Trạch ca ca, mong rằng sau này huynh nói với đứa bé rằng, mẫu phi của nó từng rất yêu nó, nhưng không thể làm gì hơn.”
Thái phó tức giận, bịt miệng ta lại.
Hàng mi dài như chiếc quạt phóng đại trước mắt ta, làn da trắng nõn trên gương mặt thanh tú, càng nhìn ta càng đỏ mặt.
Rất lâu sau, Thái phó mới nghiến răng nói: “Ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng, tất cả những gì ta làm đều không liên quan đến ngươi.”
Ta liếm môi, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Thái phó, rồi khẽ gật đầu.
Ta chờ Thái phó dâng giang sơn này lên đôi tay ta.
11
Năm Thuấn Hy thứ nhất, vào ngày thứ ba mươi sau khi tân đế đăng cơ, giống như tiên hoàng, hắn thổ huyết ngay trên triều đình.
Thái phó tiến cung điều tra, từ từ làm sáng tỏ sự thật, phát hiện kẻ chủ mưu là tàn dư của tướng quân.
May mắn thay, phu nhân của tướng quân đã có tầm nhìn xa, lấy ra thư hòa ly ngay khi tướng quân gặp chuyện, nếu không, nàng cũng khó mà yên ổn.
Cả triều đình chấn động, nhưng không thể làm gì được.
Tân hoàng là vị hoàng đế có thời gian trị vì ngắn nhất trong lịch sử, chỉ vỏn vẹn ba mươi ngày.
Để ổn định triều chính, dưới sự dẫn dắt của Thái phó, một đứa trẻ còn chưa đầy trăm ngày tuổi đã được đưa lên ngai vàng.
Thái phó nhiếp chính.
Còn ta, Cố Tuế An, nắm quyền với tư cách là Hoàng thái hậu.
Suốt mười lăm năm sau đó, dưới sự cai trị của chúng ta, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp.
Ban ngày, Thái phó bận rộn lo liệu chính sự, đêm về lại phụng sự tại Khôn Ninh cung.
Đứa con ruột của ta, khi lớn lên, việc đầu tiên hắn làm lại là chỉ trích ta không an phận, còn có quan hệ bẩn thỉu với Thái phó, làm ô uế hậu cung.
Hình dáng cau mày khi hắn trách móc ta chẳng khác gì gương mặt cha ruột hắn năm xưa đã chà đạp ta.
Ngày hôm sau, ta lập tức sắp xếp cho cung nữ đắc lực nhất bên cạnh hắn, cùng hắn động phòng.
Mỗi ngày đều chuẩn bị thuốc thúc đẩy mang thai, trông chừng cung nữ uống cho bằng hết.
Cho đến khi tin mừng đến, cung nữ có thai.
Ta vui mừng liền phong nàng làm phi.
Khi đứa cháu trai đầu tiên của ta chào đời, ta trực tiếp ban tên cho nó là Diệp.
Vị Thái phó chính trực của ta không đồng tình: “Dù sao đó cũng là con ruột của ngươi.”
Xem kìa. Trên đời này, chỉ có hắn là hiểu ta nhất.
Ta chỉ đặt tên cho tôn tử thôi, vậy mà hắn đã nhìn thấu mọi toan tính của ta.
Ta mỉm cười, đổ một ngụm rượu trái cây vào miệng hắn, ngồi xuống bên cạnh, dùng tay vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
“Sao hôm nay lại dính người đến vậy?”
Thái phó nắm lấy tay ta, dịu dàng nói.
Ta kéo tay hắn, mười ngón đan xen: “Trạch ca ca, chẳng phải huynh yêu ta nhất sao?”
Hắn cau mày, miệng phun ra một ngụm máu tươi: “Ngươi…”
Ta cẩn thận lau máu trên môi hắn bằng chiếc khăn tay: “Huynh yêu ta nhiều năm như vậy, tại sao giờ lại không yêu nữa?”
Máu bắt đầu chảy ra từ miệng, mũi, mắt và cả tai của Thái phó.
“Ngươi… rượu có độc!”
Cuối cùng, hắn vẫn là người tinh tường mọi chuyện.
“Đúng vậy, ta đã uống thuốc giải trước rồi.”
Thái phó lại cười: “Tuế An, ngươi làm thế này, sau khi ta chết, sẽ không còn ai dám ức hiếp ngươi nữa.”
Chiếc khăn tay của ta đã bị thấm đẫm máu, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xanh xao của Thái phó: “Chúng ta sống tốt bên nhau không được sao? Vì sao nữ tử không được phép tham gia khoa cử? Quyền lực thiên hạ tại sao chỉ có nam nhân được nắm giữ? Nữ tử tại sao không được học hành đọc sách?”
Ta đã thúc đẩy việc cho nữ tử vào triều làm quan, tranh đấu cho quyền được học của nữ tử. Trên đời này có rất nhiều nữ nhân tài giỏi, ta sai chỗ nào?
Nữ nhân nắm giữ quyền hành, rốt cuộc đã động chạm đến lợi ích của ai?
Vì sao Thái phó lại cố tình tỏ ra thân mật với ta trước mặt hoàng nhi, phá hoại tình mẫu tử của chúng ta?
Tại sao đứa con trai do chính tay ta nuôi nấng, lại không chống chọi nổi trước lời nói của Thái phó, lén bỏ thuốc độc hại ta?
Ta đã vươn sâu trong hậu cung bao nhiêu năm nay, lại để bị một đứa trẻ đánh bại sao?
12
Thái phó bị bắt tại cung khi đang ám sát Hoàng thượng, ta đã hạ lệnh ban rượu độc ngay tại chỗ để làm gương.
Nhưng vết thương trên người Hoàng thượng quá nặng, dù Thái y viện đã dốc hết sức, nhưng vẫn không cứu nổi.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, ta đã tiễn đưa ba vị hoàng đế.
Khi ta đang đau buồn cầm một búp bê đất có đôi mắt cong cong, một cung nữ bế tôn nhi của ta đến.
“Nương nương, quốc gia không thể một ngày không có vua, người phải kiên cường vì tiểu hoàng thượng.”
Ta ôm đứa trẻ sơ sinh, từng bước từng bước ngồi lên ngai vàng.
Giang sơn này, nằm dưới chân ta.
Hết.