Mỹ Nhân Kế - Chương 3
7
Tỷ tỷ mắc bệnh nặng, phủ Thái tử chao đảo trong gió bão, ta đứng ra gánh vác mọi việc.
Những bức thư của Thái tử gửi cho mưu sĩ thông qua bồ câu, ta lặng lẽ sao ra ba bản, rồi tặng cho ba người tình của mình.
Khi mưu sĩ hồi âm, ta cũng viết thêm lá thư bày tỏ nỗi nhớ nhung gửi đi cùng.
Thái tử có cảm nhận được tình cảm chân thành của ta hay không thì không quan trọng, quan trọng là ta đang diễn cho Hoàng thượng xem.
Nếu còn có thể làm Thái tử khó chịu thì càng hoàn hảo.
Đích tỷ lâm bệnh trên giường suốt bảy tháng, cuối cùng Thái tử cũng khải hoàn trở về.
Ta với cái bụng lớn, xuất hiện tại cung yến để đón chào Thái tử.
Suốt một năm ròng sắp đặt và diễn kịch, toàn bộ người trong kinh thành đều tin chắc vào tình cảm chân thành của ta dành cho Thái tử.
Hoàng thượng cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa cháu đầu tiên trong bụng ta.
Sắc mặt Thái tử tuy hốc hác nhưng tinh thần vẫn còn tốt.
Ta thầm thở dài, Lục hoàng tử vẫn còn non nớt, ba nhóm tử sĩ hắn phái đi cùng với những bức thư ta gửi, vậy mà vẫn không thể làm tổn thương Thái tử.
Trên mặt ta lại là vẻ thương xót: “Gia gầy đi nhiều rồi.”
Thái tử nhìn vào cái bụng to của ta, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Tuế An mang thai thật vất vả, cô lại không thể ở bên cạnh nàng.”
Trong tiếng khen ngợi xung quanh, ta cảm thấy bụng mình thắt lại, từng cơn đau ập đến.
Hoàng hậu cười nói: “Đứa trẻ này thật hiểu chuyện, biết phụ thân về nên nóng lòng muốn gặp đây mà.”
Hoàng thượng luống cuống, vội vàng bảo thái y và bà đỡ dẫn ta đi sinh nở.
Ta nắm chặt chiếc bình sứ trong tay áo, khẽ liếc mắt nhìn bà đỡ.
Thấy ánh mắt bà đầy vẻ quan tâm và ấm áp, ta mới yên tâm hạ cảnh giác, tập trung vào việc sinh nở.
Đứa trẻ này, giống như phụ thân nó, khiến ta vất vả suốt cả đêm mới chào đời.
Bà đỡ bế đứa bé tới gần ta: “Tuế An, là một bé trai, là một bé trai.”
Ta nhắm mắt, để mặc nước mắt rơi trên gối, đôi tay đang nắm chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, tiếng chúc mừng, tiếng khen ngợi, còn tiếng Hoàng thượng vui mừng ban thưởng: “Lương đệ Cố thị đã sinh con, công lao không nhỏ. Sau này khi Thái tử đăng cơ, Cố thị sẽ được phong làm Quý phi.”
Ta ngước nhìn những hoa văn tinh xảo trên xà nhà, không nhịn được mà cười.
Hoàng thượng, ngài nóng lòng nhường ngôi rồi sao?
Âm thanh vui mừng xung quanh suýt chút nữa át đi giọng nói lo lắng của bà đỡ.
“Lương đệ tuy sinh nở thuận lợi nhưng cơ thể bị tổn thương, trong vòng ba tháng không thể di chuyển.”
Hoàng thượng phẩy tay: “Trẫm cứ tưởng chuyện lớn gì. Bế đứa trẻ về phủ Thái tử, giao cho Thái tử phi nuôi dưỡng, Lương đệ ở lại đây tĩnh dưỡng cho tốt.
“Ngươi đã đỡ đẻ cho Lương đệ thì hãy chăm sóc cho nàng thật chu đáo.”
Nói xong, một đám người vui mừng bế đứa bé đi.
Các cung nữ, thái giám đều ra ngoài đi lấy phong thưởng.
Sau khi xác nhận không còn ai, ta khó nhọc đưa chiếc bình sứ cho bà đỡ.
“Phiền di mẫu hãy tìm nơi không có ai chôn chiếc bình này đi, không thể để ai phát hiện ra ta đã uống thuốc thúc sinh.”
Bà đỡ cẩn thận nhét chiếc bình vào trong tay áo: “Ngươi làm ta sợ chết khiếp, may mà sinh nở thuận lợi. Nếu để thái y bắt mạch…”
Cổ họng ta đã khản đặc sau khi kêu gào lúc sinh, giọng nói rất khó nghe: “Thì cứ nói rằng ngài đã cho ta uống thuốc thúc sinh. Uống trước hay uống trong lúc sinh, khác nhau nhiều lắm.”
Bà đỡ thở dài: “Thôi được rồi. Ngươi giống hệt người mẹ đã mất của mình, hồi nhỏ ta đã khuyên nó không nên đi vào con đường đó, nó lại cứ nói trời ban nhan sắc, tại sao lại không phấn đấu.
“Ngươi còn tham vọng hơn cả nó. Năm đó nó chết, ta không thể giúp đỡ gì được. Giờ đây, ta chỉ có thể giúp ngươi một chút.”
Ta khẽ kéo tay bà đỡ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà, cuối cùng cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
8
Thời gian ta dưỡng thân trong cung, dường như mọi người xung quanh đều quên mất ta mới chính là mẹ ruột của đứa trẻ.
Lễ tắm rửa ba ngày, Thái tử phi bế đứa trẻ, hiên ngang nhận những phần thưởng lớn từ Hoàng thượng.
Yến tiệc đầy tháng, Thái tử phi cũng không nỡ rời tay khỏi đứa bé.
Bà đỡ cao hứng đến mức liên tục niệm Phật: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng cũng bảo vệ được một mạng sống.”
Di mẫu vẫn vui mừng quá sớm. Ta đã đội cho Thái tử một cái mũ xanh to như vậy, ngày ta rời khỏi cung, chính là ngày ta phải chết.
Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ là, trước khi Thái tử ban chết cho ta, ta phải giải quyết hết những kẻ muốn ta chết.
Nghĩ thì dễ, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn.
Ngày nào ta cũng chờ đợi trên con đường mà Thái phó nhất định sẽ đi qua sau giờ bãi triều.
Ban đầu hắn tránh né, từ chối ta.
Nhưng sau đó, hắn cùng ta trốn vào hoa phòng bị bỏ hoang trong hoa viên.
“Nàng không lo tĩnh dưỡng, lại ra ngoài làm gì?”
Ta bấm mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt rơi như mưa.
“Ta sợ lắm, mấy đêm nay ta không thể chợp mắt.”
Những giọt nước mắt đã được luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần, luôn có thể chạm vào trái tim của những tên đàn ông hèn hạ này.
Hắn nâng ta dậy, ngón tay ta khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn: “Trạch ca ca, huynh có thể cứu ta không?”
Vị Thái phó nghiêm trang, chính trực, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt ta.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta xẹp xẹp miệng: “Sau khi ta sinh con, Thái tử phi muốn đi mẫu lưu tử. Ta sợ lắm.”
Ánh mắt dò xét của Thái phó lướt qua người ta: “Đó là lý do mà nàng sắp xếp để được sinh trong hoàng cung sao? Nàng có biết, nếu hôm đó không phải ta cùng công chúa vào cung, Hoàng hậu đã đặc biệt chuẩn bị bà đỡ cho nàng, thì nàng đã sớm một thi hai mệnh rồi không?”
Ta lập tức lao vào vòng tay Thái phó: “Trạch ca ca, hu hu hu, huynh biết mà, đời này ta như đi trên băng mỏng, nhưng số phận luôn đẩy ta đi. Ta thật ngưỡng mộ công chúa, vì có huynh hết lòng yêu thương.”
Nhân lúc Thái phó còn chưa kịp phản ứng, ta đã vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên tai hắn.
Ta nhìn thấy đôi tai trắng trẻo của hắn dần dần đỏ bừng lên.
Ta khẽ cắn một cái, mơ hồ nói: “Tai của Trạch ca ca vẫn dễ bị lạnh như ngày nào.”
Ngày xưa, mỗi khi bị ta chọc đến đỏ mặt, hắn đều kiếm cớ nói rằng trời gió to, tai bị lạnh.
Giờ nhắc lại chuyện xưa, hắn vẫn giữ dáng vẻ cứng đơ, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
“Nàng hãy trở về tĩnh dưỡng cho tốt đi, Tuế An. Năm xưa ta không thể bảo vệ nàng, lần này, nàng hãy tin ta.”
Ta chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, bước đi từng bước chậm rãi, không ngừng ngoảnh lại.
Khi bóng dáng Thái phó biến mất khỏi hoa phòng, ta chỉnh lại y phục, rồi lập tức đến khu vườn Bách Điểu, nơi đã hẹn trước với tướng quân.
Có lẽ đã đợi lâu, vừa thấy, tướng quân liền bóp chặt má ta.
“Ngay cả ở cữ cũng không yên phận?”
Ta khéo léo thoát khỏi bàn tay hắn, rồi quỳ thẳng xuống trước mặt.
“A Dã, ta đã phạm phải tội lớn tày trời. Chàng có thể cứu ta được không?”
Tướng quân cười nhẹ, đỡ ta đứng dậy: “Các ngươi, những nữ nhân này, chuyện bé như hạt đậu cũng nói thành nghiêm trọng.
“Nói đi, nàng trộm bức bình phong của ai, hay là…”
Chưa nói hết câu, ta đã ngắt lời hắn, từng chữ từng câu rõ ràng.
“Đứa——con——ta——sinh——là——của——Lục——hoàng——tử!”
Bàn tay hờ hững của tướng quân đang đỡ ta bỗng siết chặt, ánh mắt hắn nhìn ta đầy lạnh lẽo và dò xét.
Hắn kéo ta đứng dậy: “Chuyện từ khi nào? Từ trước khi nàng gả vào phủ Thái tử?
“Nàng ở trước mặt ta thì rơi nước mắt cầu xin ta tôn trọng nàng, vậy mà sau lưng lại…”
Bàn tay hắn nắm thành quyền: “Tuế An, nàng, nàng chẳng phải nói nàng thích ta nhất sao?”
Ta ôm chặt lấy eo hắn: “Tướng quân mang ta đi đi, Thái tử, Hoàng tử, ta đều không cần. Ta chỉ muốn ở bên tướng quân, dù có phải ăn cám uống nước lã, làm tì nữ rửa chân cho tướng quân suốt đời, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Tướng quân đứng yên bất động: “Lục hoàng tử ép buộc nàng?”
Nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi ướt áo hắn: “Lục hoàng tử nói nếu ta không nghe lời, hắn sẽ giết chàng.
“Nhưng ai ngờ sau đó, đích mẫu lại vì giúp đích tỷ cố sủng mà gả ta vào phủ Thái tử.
“Bây giờ ta phải làm sao đây? Đứa con của Lục hoàng tử lại bị coi là trưởng tử của Thái tử, sau này…”
Tướng quân thô bạo lau nước mắt ta: “Chuyện này có gì mà lớn? Nếu Hoàng thượng, Thái tử và Lục hoàng tử đều chết, thì ai còn quan tâm đến lai lịch của đứa trẻ?
“Đến lúc đó, nàng và ta sẽ cùng nhau nắm giữ thiên hạ, chúng ta sẽ sinh năm đứa, mười đứa.”
Ta ôm chặt lấy eo hắn: “A Dã, ta nghe theo chàng.”
9
Hoàng thượng bỗng nhiên thổ huyết trên triều.
Sau khi các thái y hội chẩn, họ nói rằng Hoàng thượng đã trúng phải một loại kỳ độc của Tây Vực.
Do đây là loại độc được luyện từ hàng trăm loại thuốc độc khác nhau, không ai có thể điều chế ra thuốc giải.
Thái tử phụng mệnh vào cung chăm sóc Hoàng thượng, điều tra ra rằng nguồn gốc của chất độc đến từ Hoàng quý phi.
Nhưng dù Hoàng quý phi đã bị ban chết, Hoàng thượng vẫn không thể cứu chữa được.
Dưới sự ủng hộ của Lục hoàng tử, Thái phó và tướng quân, Thái tử thuận lợi kế vị.
Ngay khi vừa lên ngôi, tướng quân đã vào cung cùng bàn mưu với Thái tử, nay đã là Hoàng thượng.
Không ai biết hai người đã nói gì, chỉ vài ngày sau, Hoàng hậu năm xưa, nay là Thái hậu, đã qua đời tại Từ Ninh cung.
Lục hoàng tử đau buồn quá độ, trong tang lễ của Thái hậu đã vô tình mạo phạm Hoàng thượng.
Hắn bị áp giải về phủ, nhưng các thị vệ khi đến phủ của Lục hoàng tử lại phát hiện ra long bào và ngọc tỷ.
Tướng quân xuất hiện đúng lúc, khi Lục hoàng tử kháng cự quyết liệt, đã một đao kết liễu hắn.
Tội nghiệp cho Hoàng thượng, vừa mới lên ngôi đã mất đi cả Thái hậu và Lục hoàng tử.
Khâm Thiên Giám liều mình dâng sớ: “Hoàng hậu Cố thị là sao Thiên Sát Cô Tinh, việc Thái hậu và Lục hoàng tử gặp nạn đều là do Hoàng hậu khắc mệnh.”
Ta không chắc Hoàng thượng ban chết cho đích tỷ là vì lời tấu của Khâm Thiên Giám, hay là vì tỷ tỷ biết quá nhiều bí mật không mấy vẻ vang của hắn.
Còn cả chuyện hắn không thể sinh con.
Tóm lại, ba ngày sau khi Khâm Thiên Giám dâng tấu, tỷ tỷ đã tự sát trong Khôn Ninh cung.
Hoàng thượng cảm kích những năm tháng tỷ tỷ đồng cam cộng khổ với mình, truy phong tỷ tỷ làm Hiếu Hiền Hoàng hậu.
Một lúc mất đi nhiều người quyền cao chức trọng như vậy, cả hoàng cung ai nấy đều lo sợ.