Mỹ Nhân Kế - Chương 1
1
Mẫu thân của ta là một kỹ nữ, vì dung mạo tuyệt thế mà mê hoặc phụ thân ta, khi ấy vẫn là thế tử của Hầu phủ, khiến ông thần hồn điên đảo, quỳ ba ngày ba đêm giữa tuyết lạnh để mang mẫu thân ta về phủ.
Mẫu thân ta giỏi nhất là quyến rũ tranh thủ tình cảm, trong những năm tháng đắc sủng nhất của bà, đến chính thê cũng phải tránh né mũi nhọn.
Tiếc thay, hồng nhan bạc mệnh, năm ta tám tuổi, mẫu thân đổ bệnh không qua khỏi.
Chính thê của phụ thân mua về không ít nữ nhân mỹ miều, từ từ, phụ thân chậm rãi quên đi mẫu thân ta, nhưng lại luôn coi thường ta vì là con gái của kỹ nữ.
Ta quả thật không phụ sự kỳ vọng, lớn lên xinh đẹp quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt biết mê hoặc lòng người.
Để cuộc sống được tốt hơn, từ chất tử của nhà đích mẫu, đại tướng quân thắng trận trở về, đến thái phó đoan trang tự kiềm chế, hay Lục hoàng tử ngang ngược, ta đều đã từng thân cận.
Tất nhiên, dù bọn họ có bị ta làm cho say mê, ít nhất vẫn thương xót ta vài phần, không thực sự làm tổn hại đến ta.
Chỉ có Lục hoàng tử, dựa vào việc mình là đích tử của Hoàng hậu, mạnh bạo giữ chặt eo ta, lôi kéo ta ra sau giả sơn trong ngự hoa viên rồi chiếm đoạt ta ngay tại đó.
Sau đó, hắn càng ăn quen bén mùi, nhiều lần uy hiếp ta đến tửu lâu gặp mặt để hoan lạc.
Vài ngày trước, vùng Giang Nam xảy ra lũ lụt, hắn bị phái đi cứu trợ, trước khi đi còn bảo ta chờ hắn, khi hắn trở về sẽ cưới ta làm thiếp.
Đáng tiếc Thái tử và phụ thân ta không thể chờ được, cái bụng của ta cũng không chờ được.
Đều là làm thiếp, chẳng lẽ làm thiếp của Lục hoàng tử lại vinh hiển hơn thiếp của Thái tử điện hạ sao?
Lục hoàng tử vẫn có thể sinh con, nhưng Thái tử điện hạ thì không.
Từ nhỏ ta đã sinh tồn trong khe hẹp, cách nào để tối đa hóa lợi ích, ta tính toán rất rõ ràng.
Chỉ là gương mặt của phụ thân và đích mẫu trước khi ta xuất giá thực khiến người ta buồn nôn.
Đích mẫu giả nhân giả nghĩa, ôm ta vừa khóc vừa nói, sau này khi Thái tử đăng cơ, bà nhất định sẽ khiến con của ta trở thành Thái tử, kế vị ngôi báu.
Phụ thân thì chẳng buồn che giấu, nói rằng ta có thể hy sinh vì tỷ tỷ và Thái tử là phúc phận của ta.
Cuối cùng, ông còn nói như thể ban ơn, rằng con của ta có thể được Thái tử nuôi dưới gối, đó là phúc phần của đứa trẻ.
Phúc phần này, ông có muốn không?
Biết tin ta sắp xuất giá, chất tử của đích mẫu chạy tới ba lần một ngày, ấp a ấp úng nghẹn ra một câu vô nghĩa: “Tuế An, tỷ muội cùng hầu chung một phu quân, chi bằng nàng chết đi, như vậy còn có thể giữ được một thân trong sạch.”
Ta liền cầm chổi lớn đánh đuổi hắn ra ngoài.
Đại tướng quân và thái phó bận rộn, Lục hoàng tử thì đang ở Giang Nam, nhưng cũng không sao, sau này còn nhiều thời gian để ôn chuyện.
Mang theo cái bụng chưa rõ ràng, ta nở mày nở mặt gả vào phủ Thái tử làm thiếp.
Ngày đầu tiên bước vào phủ Thái tử, tỷ tỷ đã nắm lấy mặt ta, nhìn ngắm kỹ càng.
Móng tay dài của nàng khẽ lướt qua da mặt ta: “Đã gả vào phủ Thái tử, sau này chúng ta cùng chung một con thuyền, không nên nói điều không nên nói, không nên hỏi điều không nên hỏi, chỉ cần ngươi khỏe mạnh sinh ra đứa trẻ, ta chắc chắn sẽ coi nó như con ruột.”
Thái tử điện hạ chỉ lạnh lùng nhìn tỷ tỷ đặt ra quy củ cho ta, không nói với ta một lời, dường như ta chỉ là một món đồ, một vật sống bị họ tùy ý lợi dụng mà thôi.
Họ đều mặc định rằng ta sẽ trở thành bậc thang để Thái tử bước lên cao.
Mọi người đều nghĩ, ta chết đi, đổi lại con ruột của ta sau này được lên ngôi, đó là phúc phần của ta.
Phi!
Làm gì có chuyện đó!
Ta, Cố Tuế An, không chỉ muốn sống, mà còn phải sống thật tốt.
Con của ta ngồi lên ngai vàng, ta sẽ làm thái hậu, nắm quyền trong hậu cung.
Vì điều đó, ai cản ta, ta giết người đó.
2
Người được sắp xếp vào phòng ta là tử sĩ của Thái tử điện hạ.
Trầm mặc ít nói, nhưng có đến năm phần giống Thái tử điện hạ.
Thấy ta tò mò quan sát, gương mặt hắn lạnh lùng: “Cố thị thiếp xin mời phối hợp, đợi đến khi người có thai, thuộc hạ sẽ tự sát, tuyệt đối không để người phải khó xử.”
Ta chống cằm hỏi hắn: “Có người nào đang theo dõi chúng ta không?”
Gương mặt tử sĩ ửng đỏ: “Không, không có. Chuyện này liên quan đến thể diện của Thái tử điện hạ, người biết chuyện vô cùng ít.”
Vậy là nói, ta có thể trêu ghẹo hắn, tận hưởng thân thể mạnh mẽ này mà không ai phát hiện?
“Ngày mai Thái tử điện hạ hỏi đến thì sao?”
Tử sĩ mím môi: “Ngày Thái tử hỏi đến, chính là ngày thuộc hạ về trời.”
Ừm, không tệ, vẫn để lại chút không gian cho ta xoay xở.
Ta nhìn chăm chăm vào cái eo thon chắc của tử sĩ, khẽ cười và vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
“Ta rất sợ, ngươi nhẹ nhàng một chút.”
Chưa đợi tử sĩ kịp phản ứng, ta xoay người một vòng, ngã vào lòng hắn, ánh mắt ngập tràn mê hoặc.
Một đêm xuân sắc.
Hôm sau, khi ta với khuôn mặt mệt mỏi đến thỉnh an tỷ tỷ, đến ngay cả Thanh Liên, nha hoàn của tỷ tỷ, cũng nhìn ta với ánh mắt khinh miệt.
Tỷ tỷ đuổi nha hoàn ra ngoài, sau đó tát thẳng vào mặt ta: “Một đêm mà gọi nước bảy lần?”
Ta trợn mắt, đứng yên tại chỗ: “Tên thị vệ đó thân thể cường tráng, người ta không thể cưỡng lại được. Tỷ tỷ chưa từng có niềm vui gối chăn, làm sao có thể hiểu nỗi khổ của muội muội?”
Nước mắt của ta còn chưa kịp rơi, tỷ tỷ đã tức đến phát khóc.
“Cố Tuế An, ngươi đang cười nhạo ta sao?”
“Ngươi, một nữ nhân thấp hèn phóng túng, có tư cách gì mà cười nhạo ta?
“Ả mẫu thân kỹ nữ của ngươi, chẳng phải năm xưa cũng dùng cách tương tự để trèo lên giường của phụ thân, mới sinh ra con tiểu hồ ly như ngươi sao?”
Ta bĩu môi đáp: “Thôi đi, tỷ tỷ không hiểu được ưu điểm của thị vệ kia.
“Dù sao sinh xong đứa bé, các ngươi cũng sẽ xử lý ta. Vậy trước đó, để ta hưởng thụ chút niềm vui thì có gì sai?”
Sắc mặt tỷ tỷ đỏ bừng, giận đến mức chỉ tay ra cửa: “Cút mau! Không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt ta, cũng đừng lảng vảng trước Thái tử điện hạ.”
Ta mỉm cười cúi chào, rồi khập khiễng bước ra ngoài.
Không phải đối diện với những kẻ đáng ghét như bọn họ, mỗi ngày ta cùng tử sĩ nghiên cứu trò mới, cuộc sống trong phủ Thái tử rất vui vẻ.
Dù tử sĩ luôn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lén từ trong áo lấy ra một xiên kẹo hồ lô hoặc một miếng bánh hoa quế cho ta ăn.
Ta trêu chọc, cầm cằm hắn: “Sao? Thích ta rồi hả?”
Tử sĩ tránh ánh mắt của ta, im lặng đi vào tịnh thất tắm rửa.
Hừm, tính trốn ta sao?
Ta lập tức đuổi theo vào tịnh thất, kết quả là, tịnh thất trở thành một đống hỗn độn.
Ngày hôm sau, nha hoàn đến dọn dẹp mà mặt mũi đỏ bừng.
3
Khi tin tức Lục hoàng tử đã xử lý tốt vụ lũ lụt và thanh lọc các vấn đề muối được truyền về, cuộc sống yên tĩnh của ta lại bị phá vỡ.
Tỷ tỷ mỗi ngày đều giám sát ta uống thuốc hỗ trợ mang thai.
“Ngươi mau chóng mang thai đi. Lục hoàng tử lần này làm việc tốt, Hoàng hậu nương nương lại xúi giục Hoàng thượng. Nếu hắn trở về cưới chính thất và sinh con, ưu thế của Thái tử điện hạ sẽ không còn nữa.”
Thái tử điện hạ, người bình thường nhìn ta một cái cũng thấy bẩn, giờ đây lại phải hạ mình: “Nếu thập tam không thích hợp, đổi thành thập thất cũng cũng giống như nhau.”
Hóa ra, người chơi đùa cùng ta bấy lâu nay là thập tam.
Đêm đó, ta nũng nịu hỏi: “Nếu đổi thành thập thất, ngươi vẫn phải chết sao?”
Thập tam im lặng hồi lâu, lấy ra một bức tượng nhỏ bằng đất: “Đây là ta học được từ người bán hàng rong, nặn không đẹp, nhưng người xem, nụ cười của nàng ấy tươi sáng biết bao.”
Ta chỉ nhìn chằm chằm vào hắn: “Dù có đổi người hay không, ngươi vẫn sẽ chết?”
Thập tam mím môi, gật đầu.
Đêm đó, thập tam không còn là người bị động nữa, hắn ôm chặt ta và cùng ta quấn quýt mãnh liệt.
Sáng sớm hôm sau, hắn để lại một câu: “Nếu không công bố sớm, bụng của người sẽ không giấu nổi nữa.” Sau đó hắn quay lưng rời đi.
Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy thập tam.
Ta cũng không biết liệu thập tam có thực sự biết bí mật về cái bụng của ta hay không, nhưng ta cũng không muốn đào sâu.
Ngày hôm đó, tin tức ta mang thai lan khắp thượng kinh.
Tỷ tỷ dịu dàng hiền thục, trước mặt mọi người cầu xin thánh thượng ban chỉ, sắc phong ta làm Lương đệ.
Ai ai cũng khen Thái tử có phúc lớn, Thái tử phi hiền đức, Cố Lương Đệcó thể sinh con.
Đúng vậy, ta – Cố Tuế An, trong miệng những người có tiếng tăm này, chỉ có mỗi ưu điểm là có thể sinh con.
Trong cung yến, để làm tròn vai diễn, Thái tử ân cần ngồi giữa ta và tỷ tỷ.
“Kỷ Kỷ, lần này đã khiến nàng phải chịu nhiều ủy khuất. Sau này, ta nhất định sẽ trả lại cho nàng gấp mười gấp trăm lần.”
Tỷ tỷ, người thường ngày luôn chua ngoa trước mặt ta, giờ lại nước mắt lưng tròng: “Chỉ cần điện hạ bình an, thiếp thân làm gì cũng nguyện ý.”
Không phải, người tạo ra đứa trẻ với thập tam là ta cơ mà?
Thái tử điện hạ bị đả thương mệnh căn tử, đến cả đầu óc cũng hỏng luôn rồi sao?
Không thì tại sao lại không cảm ơn ta – ân nhân thực sự, mà cứ suốt ngày cảm ơn tỷ tỷ?
Khi còn đang hoang mang, ta cảm nhận thấy hai ánh mắt nóng rực từ đối diện đang nhìn chằm chằm vào ta.
Ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn, ô, đều là những món nợ phong lưu mà ta từng gây ra.
Đại tướng quân oai phong lẫm liệt trên chiến trường, giờ lại như con chó lớn bị bỏ rơi, vừa ủy khuất vừa buồn bã.
Tất nhiên, nếu tháng trước hắn không vừa tổ chức tiệc đầy tháng cho đích trưởng tử của mình, có lẽ ta sẽ thật sự cảm thấy lo lắng.
Dù sao thì, ta cũng từng không ít lần hưởng thụ bánh trôi, sủi cảo mà hắn mang đến, và cũng chẳng ít lần thu gom vàng bạc châu báu của hắn.
Còn Thái phó thì lại biết che giấu cảm xúc hơn.
Hắn nhìn ta mà không rõ buồn vui, chỉ chậm rãi thở dài.
Đúng là người đọc sách biết giấu mình thật khéo.
Ai mà không biết, nửa năm nữa hắn sẽ cưới công chúa Chiêu Hoa làm thê tử?
Thôi vậy, ai cũng vì tiền đồ của mình cả, ta đây chân đạp nhiều thuyền, cũng không trách họ.
Thái tử điện hạ cẩn thận đưa bát tổ yến đến trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
“Tuế An, đây là huyết yến vừa được đưa từ nhà bếp lên, mau uống khi còn nóng.”
Ta đưa tay định nhận lấy bát huyết yến, nhưng Thái tử lại dịu dàng chạm vào mũi ta: “Tuế An mang thai vất vả, vi phu cũng nên phục vụ nàng một lần.”
Không thèm để ý đến sắc mặt trắng bệch của tỷ tỷ, Thái tử bón từng muỗng huyết yến cho ta.
Thế mới nói, có tật giật mình.