Mỹ Nhân Cổ - Chương 4
Xa lạ đến mức khiến ta cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ.
Nam nhân dịu dàng, thích cười, ngày nào cũng nghĩ cách chọc ta vui, dường như chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của ta.
“Nghe lời, ăn cơm đi.”
“Còn nữa, mấy món trang sức vàng bạc này hãy cất đi, đừng ăn mặc như thế nữa, ta không thích.”
18.
Tạ Thời An bảo ta phải ăn cơm cho tốt.
Nhưng hắn lại không mang cơm đến cho ta.
Hắn an ủi ta một hồi, lại yêu cầu ba ngày sau phải tiếp tục đến kính trà Diệp Uyển Thanh.
Hắn nói, hy vọng ta có thể chịu chút ấm ức vì hắn.
Hắn còn nói, Diệp Uyển Thanh dù gì cũng là tiểu thư khuê các, xuất thân danh môn, chắc chắn sẽ không thực sự khắc nghiệt với ta.
Cùng lắm chỉ nổi chút tính khí trẻ con.
Ta nhìn nam nhân trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy Thực Tâm cổ dường như còn chưa đủ ác.
Trước khi Tạ Thời An rời đi, ta giữ tay áo hắn lại:
“Ngày mai, ta có thể về nhà một chuyến được không?”
“Ta có làm cho chàng một chiếc túi thơm, muốn thêu nốt cho xong.”
“Chờ sau khi về, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn kính trà Tam phu nhân.”
Đối với Tạ Thời An, đây thực sự chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Hắn lập tức đồng ý ngay.
Tạ Thời An rời đi với tâm trạng rất tốt.
Còn tâm trạng của Đậu Khấu thì không như vậy.
Nàng ta nắm chặt chiếc khăn tay, ánh mắt đầy âm u:
“Di nương quả thực là có bản lĩnh.”
“Đã bị cấm túc mà còn có thể khiến Tam gia đến thăm ngươi.”
“Người ta nói Di nương xuất thân từ thôn quê, nhưng ta thấy, Di nương giống như được đào tạo từ thanh lâu thì đúng hơn.”
“Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của ngươi, e rằng ngay cả các cô nương ở lầu xanh cũng phải kém xa!”
Ta đói đến mức chẳng còn sức mà cãi nhau với Đậu Khấu.
Nàng trút hết bực dọc, thấy ta không phản ứng thì xụ mặt, quay người rời khỏi viện.
Nhìn dáng vẻ, chắc nàng đi cáo trạng với Diệp Uyển Thanh rồi.
Tùy họ vậy, dù sao ngày mai ta cũng có thể về nhà.
19.
Người tiễn ta về nhà là Lưu ma ma, chính là bà tử từng áp giải ta đến Tạ phủ.
Bà liếc ta một cái, hừ lạnh từ lỗ mũi:
“Di nương, đừng trách lão nô lắm lời.”
“Từ đây về Tạ phủ đường xá xa xôi, người mà còn rề rà nữa, e rằng cửa phủ đóng thì đừng mong vào!”
Ta tháo chiếc vòng bạc trên tay, nhét thẳng vào tay bà ta.
Chiếc vòng này tuy chỉ bằng bạc, nhưng chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Trên đó là từng chùm hoa ngọc lan, sống động như thật, trông rất thanh nhã.
Đây là vòng tay định tình mà Tạ Thời An từng tặng ta.
Hắn từng nói ta giống như hoa ngọc lan, thanh khiết thoát tục, không vương bụi trần.
Lưu ma ma cân nhắc trọng lượng của chiếc vòng, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng:
“Di nương, người nên nhanh chân một chút.”
Bà ta không phải người Miêu, chẳng biết rằng đồ mà cổ nữ đưa đi, tuyệt đối không thể nhận bừa.
Ta mang theo hết thảy những cổ trùng có thể mang, sau đó đun nước, tự nấu cho mình một bát mì trứng.
Sau khi ăn hết cả bát mì lẫn nước, ta hài lòng xoa bụng.
No đủ rồi, mới có sức làm việc.
Sau khi trở lại Tạ phủ, thái độ của Đậu Khấu rất kỳ lạ.
Nàng không còn trợn mắt khinh khỉnh nhìn ta, cũng chẳng buông lời mỉa mai như thường lệ.
Thay vào đó, thỉnh thoảng lại nhìn ta đến ngẩn ngơ.
Ánh mắt ấy cực kỳ lạ lùng: ba phần vui mừng trên nỗi đau của kẻ khác, ba phần ganh ghét, ba phần hả hê, thậm chí còn có một phần thương hại.
Bị nàng nhìn đến dựng cả tóc gáy, ta cảm thấy toàn thân không tự nhiên chút nào.
Nhưng chẳng bao lâu, ta đã hiểu nguyên nhân khiến nàng nhìn ta như thế.
Đêm đến, ngoài phòng truyền đến tiếng động.
Một bóng người mò mẫm trong bóng tối, leo qua cửa sổ, trên người mang theo hương thơm kỳ lạ.
20.
“Tiểu mỹ nhân, đừng trốn nữa!”
Nam nhân thân hình cực kỳ cường tráng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Hắn đè ta xuống giường, ta gần như không có sức phản kháng.
May thay, trên người ta giấu không ít cổ trùng.
Khi hắn bắt đầu xé rách y phục của ta, ta tranh thủ cơ hội thả Hồng Đậu cổ lên cánh tay hắn.
Hồng Đậu cổ là một loại cổ trùng ta mới nghiên cứu gần đây.
Chúng nhỏ bằng hạt đậu đỏ, thích ẩn mình dưới da người.
Những nơi Hồng Đậu cổ bò qua sẽ để lại dịch nhờn.
Dịch này khiến người ta ngứa ngáy đến mức muốn lột cả lớp da mình ra.
Nam nhân nhìn thấy bờ vai ta lộ ra, mắt hắn sáng rực lên, đang định cúi xuống cắn, thì đột nhiên cả người cứng đờ.
Hắn hít một hơi lạnh, cắn chặt môi, gân xanh trên trán nổi lên.
“Đồ chết tiệt!”
Mắng xong, hắn bật dậy, điên cuồng gãi cánh tay mình.
Vì trước đó đã vội cởi áo, giờ hắn để trần nửa thân trên đứng giữa phòng, trông chẳng khác gì người mắc bệnh điên.
Làn da ngăm ngăm sạm của hắn nhanh chóng bị cào xước chằng chịt, máu rỉ ra từng vệt.
Hồng Đậu cổ hiếu động nhất vào ban đêm, thích di chuyển khắp cơ thể.
Chỉ khi chuẩn bị đẻ trứng, chúng mới dừng lại ở một chỗ.
Lúc đó, dưới da sẽ sờ thấy một khối u nhỏ.
“Ngứa quá! Ngứa chết mất!”
Nam nhân càng gãi càng phát cuồng, chỉ trong chốc lát, tay và ngực hắn không còn chỗ nào lành lặn.
“Di nương, người gọi nô tỳ sao?”
“Người đâu! Di nương trong phòng giấu một nam nhân!”
21.
Bên ngoài phòng từ lâu đã có không ít nha hoàn, bà tử chờ sẵn.
Nghe tiếng Đậu Khấu la lớn, mọi người lập tức ùa vào.
Có người vội vàng châm nến, có người chạy đi gọi thêm người đến.
“Ôi trời, Di nương, người làm vậy sao có thể đối mặt với Tam gia!”
“Mặt mũi Tạ phủ bị người làm mất sạch rồi!”
Đậu Khấu bận rộn buộc tội, đổ hết tội danh lên đầu ta.
Đợi đến khi nói xong, nàng mới nhận ra có gì đó không đúng.
Những nha hoàn, bà tử xung quanh đều nhìn nhau khó hiểu, ánh mắt dán chặt vào nam nhân đang điên cuồng gãi ngứa, không ai hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lưu ma ma bước lên trước, đột nhiên lớn tiếng hét lên:
“Trời đất ơi, đây chẳng phải là Trương Tam, người đánh xe sao!”
“Trước đó Di nương chính là do Trương Tam đánh xe đưa về phủ, trên đường đi còn nhìn chằm chằm vào Trương Tam mãi.”
“Không ngờ, mới vài ngày mà đã…”
Phải nói, làm việc vẫn nên dựa vào người lớn tuổi, mới đáng tin cậy.
Những nha hoàn trẻ xung quanh đều sững sờ, ngay cả Đậu Khấu cũng đứng đờ người ra.
Đến thời khắc mấu chốt, chỉ có Lưu ma ma là vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình.
Chỉ là những lời bà ta vừa nói lúc này lại có phần không đúng thời điểm.
Vì bộ dạng của Trương Tam lúc này thật sự quá kinh khủng, chẳng giống người đang lén lút vụng trộm, mà giống kẻ bị trúng tà hơn.
Hắn vừa hét thảm vừa điên cuồng cào cấu khuôn mặt mình, như thể muốn xé toạc một mảng thịt.
“Ma ma, cứu mạng! Ngứa! Ngứa chết mất!”
Lưu ma ma giậm chân, túm lấy tay áo Đậu Khấu:
“Phải làm sao đây? Phu nhân và Tam gia sắp tới rồi!”
Đậu Khấu đảo mắt, nhanh chóng ra lệnh cho hai bà tử khác giữ chặt Trương Tam:
“Đánh hắn bất tỉnh cho ta!”
22.
Khi Tạ Thời An đen mặt bước vào, Trương Tam đã bị trói chặt như bánh chưng và ném xuống đất.
Còn ta, bị ép quỳ bên cạnh hắn.
Trên sàn, chiếc váy của ta bị xé rách vứt bừa bãi, trông hết sức mờ ám.
Tạ Thời An nghiến răng nghiến lợi nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới run giọng hỏi Đậu Khấu:
“Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
“Khai báo rõ ràng từng chữ một, không được giấu diếm bất kỳ điều gì!”
Diệp Uyển Thanh đứng cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Phu quân, chớ để tức giận hại thân mình.”
Thủ đoạn của nữ nhân trong hậu viện, quả thật quanh đi quẩn lại chỉ có vài chiêu như thế.
Còn nam nhân, lúc nào cũng bị lừa gạt, đúng là khó hiểu.
Trương Tam có tướng mạo tầm thường, dung nhan bình thường, vì cớ gì ta lại phải vụng trộm với hắn?
Tạ Thời An ngày thường thông minh như vậy, lẽ nào cũng tin vào chuyện này?
“Ư… Ư ư ư!”
Đậu Khấu vừa định lên tiếng, nhưng bất chợt phát hiện mình không thể nói được.
Đầu lưỡi của nàng sưng phồng lên nhanh chóng, đến mức miệng không thể khép lại.
Nhìn vào, chẳng khác nào nàng đang ngậm một miếng thịt lớn màu hồng.
Diệp Uyển Thanh nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ, chân mày nhíu chặt lại.
“Tránh qua một bên đi, đừng làm người ta kinh tởm thêm nữa!”
“Ngươi đấy, Lưu ma ma, ngươi luôn canh giữ ngoài viện, nói xem mọi chuyện thế nào.”
Đậu Khấu hoảng loạn bò dậy, rụt về một góc, ánh mắt đầy kinh hãi.
Nàng đã trúng Phấn Thiệt cổ của ta.
Đầu lưỡi của nàng sẽ ngày càng sưng, đến mức không còn nhét nổi trong miệng, ngay cả nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.
Loại cổ này không đau không ngứa, nhưng khiến người trúng không thể ăn, cũng chẳng thể uống.
Cứ như miệng đã bị người ta chặn kín.
23.
Lưu ma ma dường như nhận ra điều gì, ánh mắt bất an liếc nhìn ta.
“Bẩm, bẩm phu nhân, nô tỳ khi vào phòng thì thấy Trương Tam và Di nương đang quấn lấy nhau trên giường.”
“Á!”
Diệp Uyển Thanh kinh ngạc lấy tay che miệng, ngay sau đó vỗ bàn đứng phắt dậy:
“Trương Tam to gan lớn mật, dám mưu đồ bất chính với Giang Di nương!”
“Người đâu, lôi xuống đánh chết cho ta!”
“Về phần Giang Di nương…”
Nàng quay sang Tạ Thời An, vẻ mặt đầy vẻ bao dung:
“Phu quân, tất cả đều là Trương Tam thấy sắc nổi lòng tham, Giang Di nương chắc chắn vô tội…”
Tạ Thời An không nói lời nào, ánh mắt tối sầm, dừng lại thật lâu trên mảnh trung y trắng bị xé rách dưới đất.
Ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao Diệp Uyển Thanh lại dùng chiêu này để vu oan cho ta.
Cho dù Tạ Thời An tin hay không, thì trong mắt hắn, ta đã không còn trong sạch.
Dù là bị ép buộc, nhưng rốt cuộc, thân thể này đã bị một kẻ thấp hèn như phu xe nhìn thấy, thậm chí chạm vào.
Việc này giống như một cái gai cắm sâu trong lòng Tạ Thời An.
Cái gai ấy không thể rút ra, mà theo thời gian, sẽ ngày càng đâm sâu hơn.
Quả nhiên, Tạ Thời An hít sâu một hơi, bảo nha hoàn và bà tử đang quỳ trong phòng lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, ngay cả Trương Tam cũng bị lôi đi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Hắn chăm chú nhìn ta, giọng khàn đặc: “Vân Khê, tại sao Trương Tam lại nhắm vào nàng?”
“Phải chăng nàng đã nói gì với hắn?”
“Ta đã từng nói với nàng, đừng cười với nam nhân khác, đúng không?”
Ta lấy khăn tay trong miệng ra, nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực.
Vậy nên, trong mắt Tạ Thời An, là ta chủ động quyến rũ Trương Tam?
Tạ Thời An nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt đau khổ:
“Tại sao nàng không thể an phận một chút?”
“Ta đã nâng niu nàng như vàng như ngọc, tại sao nàng không thể biết điều hơn?”
24.
Trước đây khi đọc thoại bản, ta ghét nhất là những kẻ không chịu mở miệng nói rõ ràng.
Những tiểu thư, công tử trong đó, rõ ràng chỉ là hiểu lầm nhỏ, vậy mà cứ giữ kín không nói, khiến đôi bên nghi kỵ lẫn nhau.
Nhưng giờ đây, ta bỗng nhiên hiểu tại sao họ lại không nói.
Thực sự là không biết nên nói gì.
Tạ phủ này, quả thực buồn chán đến cực điểm.
Trường An cũng chẳng có gì thú vị.
Ta bắt đầu nhớ nhà rồi.
Tạ Thời An lại một lần nữa cấm túc ta, lần này là tròn một tháng.
Nhưng lần này, những ngày tháng của ta dễ chịu hơn nhiều.
Bởi vì Đậu Khấu, Lưu ma ma và Diệp Uyển Thanh đều bị bệnh.
Đậu Khấu lưỡi sưng phồng, nằm liệt trên giường ba ngày không ăn không uống, hơi thở yếu dần.
Mời không biết bao nhiêu đại phu đến, nhưng chẳng ai hiểu được nàng mắc bệnh gì.
Lưu ma ma thì mỗi ngày đều bị tiêu chảy, mỗi lần ngồi trong nhà xí là mấy canh giờ.