Mưu Toan Tính Kế - Chương 5
16
Sau khi lấy xong lời khai.
Tôi giao cho cảnh sát tất cả số tiền Lục Châu và Vương Kiến Quốc chuyển cho tôi.
Mới đầu tôi nhận số tiền này.
Chính là vì đề phòng Lục Châu và Vương Kiến Quốc cảm thấy không đúng mà chạy mất.
Rất nhanh.
Phía cảnh sát công bố kết quả điều tra cho công chúng, hơn nữa lấy đó làm gương, kêu gọi mọi người cảnh giác nhiều hơn, bảo vệ an toàn của bản thân.
Trên mạng hoàn toàn bùng nổ rồi!
Không một ai ngờ được vậy mà phía sau ẩn giấu một âm mưu sâu xa như vậy
[Châu Ninh may mắn quá đi mất, cô ấy tránh được kiếp nạn này!]
[Cô ấy rất thông minh, nhưng mà mẹ của Lục Châu cũng thảm quá đi mất.]
Mẹ Lục không chỉ là người bị hại đầu tiên, lại là người sống sót duy nhất bị lừa dối cả một đời, sinh con đẻ cái cho kẻ ác, phải thảm kịch đau đớn bệnh tật giày vò nửa đời.
Mà mẹ Lục, vào giây phút biết được chân tướng.
Bà ấy liền tức đến mức trực tiếp ngất xỉu.
Bà ấy nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều mơ mơ màng vàng, trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy hơn mười cần.
Rất nhiều người hảo tâm và tổ chức đến thăm hỏi.
Khích lệ mẹ Lục kiên cường sống tiếp, đừng mất đánh mất ý chí cầu sinh.
Còn mẹ Lục.
Cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, rất nhanh đã phấn chấn tinh thần.
Bà ấy bắt đầu quay video, livestream kể về kinh nghiệm của bản thân, để cảnh tỉnh mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Bằng vào tinh thần kiên cường bền vĩ, dũng cảm phấn chấn.
Mẹ Lục nhận được chú ý của rất nhiều người.
Thậm chí đến phía chính phủ cũng nhấn like ủng hộ mẹ Lục.
Thậm chí còn có một số tổ chức và đơn vị đặc biệt mời mẹ Lục đến diễn giảng, trong lúc nhất thời, danh tiếng của mẹ Lục bùng nổ.
17
Còn tôi.
Tôi ủy thác cho tổ chức từ thiện ban đầu, sau khi trả lại tất cả số tiền nhận được. Tôi cũng không còn xuất hiện trong tầm mắt của công chúng nữa.
Trong khoảng thời gian đó mẹ Lục có liên lạc với tôi mấy lần, muốn tôi livestream cùng với bà ấy, kể về trải nghiệm bị lừa, cảnh báo cho càng nhiều cư dân mạng hơn.
Tôi đều từ chối rồi.
Cho đến khi vụ án của bố Lục, Lục Châu và Vương Kiến Quốc mở phiên tòa.
Chúng tôi mới lại gặp mặt nhau.
Bố Lục và Vương Kiến Quốc bị phán tử hình, còn Lục Châu và đám đàn ông được gọi là bạn trai kia, toàn bộ bị phạt tù.
Ở hiện trường.
Tất cả mọi người đều vui mừng, hả giận vì kết quả này.
Đặc biệt là mẹ Lục, bà ấy ngồi trên xe lăn, khóc không thành tiếng mà che lấy mặt, mắt tiễn chồng và con trai mình đoạn đường cuối cùng.
Mẹ Lục là một người bất hạnh.
Chồng là một con sói ác giấu đi răng nanh, mà con trai ruột luôn lớn lên người, sau khi biết chân tướng vậy mà cũng không hề thương xót, giúp đỡ bà ấy.
Trái lại còn nảy sinh ác ý, đi lên con đường tội ác tương đồng.
Còn tôi.
Ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ.
Dường như mây mù che kín đỉnh đầu hoàn toàn tan biến.
Kiếp này.
Cuối cùng tôi cũng thành công cứu lấy bản thân.
Không chỉ có tôi.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai bị âm mưu này lừa dối và hủy hoại nữa rồi.
18
Sau khi phiên tòa kết thúc.
Tôi tiễn mẹ Lục về nhà.
Bây giờ mẹ Lục niết bàn trùng sinh, chuyển đến nhà mới, còn mời bảo mẫu chuyên nghiệp đến chăm sóc bản thân, ra ngoài đều có tài xế đi cùng.
“Ninh Ninh, khoảng thời gian này cháu làm gì rồi?”
“Dì cũng không tìm được cháu.”
Mẹ Lục cười rót trà cho tôi.
“Cháu đi làm thủ tục đi học lại, cháu thi được nghiên cứu sinh, bởi vì chuyện của Lục Châu mà không kịp đến trường báo danh.”
“Trường học cũng ưu tiên cho cháu, tuần sau có thể đi học chính thức rồi.”
Kiếp trước.
Vì cái gọi là chữa bệnh, tôi chỉ có thể nhẫn tâm cắn răng, hoàn toàn từ bỏ việc học.
Còn hiện tại.
Mọi thứ đều còn kịp.
“Vậy thì khá tốt.”
“Học vấn cao, có năng lực, sau này dễ tìm công việc.”
“Chỉ là đáng tiếc rồi, dì vẫn muốn quay video, livestream với cháu, vừa có thể kiếm tiền lại có thể cảnh báo cư dân mạng, nâng cao cảnh giác….”
Mẹ Lục nắm tay tôi, không ngừng lải nhải nói rất nhiều.
Lúc sắp đi.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, hỏi:
“Dì ơi, từ lâu dì đã biết chuyện bố Lục và Vương Kiến Quốc âm thầm làm rồi nhỉ?”
“Vương Kiến Quốc bị đuổi việc, còn có một phần công lao của dì?”
Khi xưa Lục Châu và Vương Kiến Quốc bị cư dân mạng mạnh mẽ lên án, là do tôi mua thủy quân và dư luận.
Nhưng những chuyện ác Vương Kiến Quốc làm trong những năm qua, gì mà tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, tham ô, nhận hối lộ.
Tôi chỉ điều tra được bề ngoài, không có chứng cứ xác thực.
Nhưng có người lại âm thầm giúp đỡ tôi, gần như hai tay đưa chứng cứ đến trước mặt tôi.
Có được số chứng cứ này, Vương Kiến Quốc triệt để bị đuổi việc, lại còn bị người người kêu đánh.
Lúc đó tôi đã nghi ngờ rồi.
Là ai đứng ở sau lưng giúp tôi.
Mà mẹ Lục.
—- Là đối tượng duy nhất tôi nghi ngờ.
Sau khi sống lại, vào lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
Mẹ Lục vẫn giống như kiếp trước, kể lại trải nghiệm của bản thân.
Nhưng điều khác đó là.
Kiếp trước tôi bị bệnh tình dạo cho ngu ngốc, mơ mơ màng màng hoàn toàn không để vào trong lòng.
Từ đó về sau.
Mẹ Lục cũng không nhắc đến chuyện của bà ấy nữa, chỉ là bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị phẫu thuật.
Còn kiếp này.
Rõ ràng là mẹ Lục đối với tôi có thay đổi, bà ấy bắt đầu thường xuyên nói với tôi chi tiết trải nghiệm.
Lời trong lời ngoài đều có chút nhắc nhở, ám thị.
Dường như sợ tôi không nhìn ra manh mối vậy.
Lúc đó tôi đã đang nghi ngờ, liệu có phải mẹ Lục biết gì đó rồi hay không?
Tôi từng thử dò xét, hoàn toàn bị mẹ Lục đánh trống lảng cho qua.
Cho đến khi nhóm bố Lục bị bắt hết, một loạt hành động của mẹ Lục càng khiến tôi kiên định hơn vào suy đoán của bản thân.
Biểu hiện của mẹ Lục…
—- Quá lý trí và bình tĩnh rồi.
19
Cho dù bà ấy cũng từng có cuồng loạn, từng có bi thương tuyệt vọng, nhưng tất cả mọi thứ chỉ ở trong giây lát.
Người bình thường biết bản thân bị lừa cả một đời, hại cả một đời, đều không thể bước ra khỏi ám ảnh nhanh như vậy.
Giống như tôi của kiếp trước.
Điên cuồng, tức giận, muốn bóp chết bọn họ để báo thù rửa hận!
Nhưng mẹ Lục không như vậy, không những bà ấy bước ra khỏi ám ảnh, còn hết lần này đến lần khác xé vết thương, nỗi đau của bản thân mình cho người ngoài thấy.
Thậm chí còn kiếm sống từ việc này.
Năng lực tự điều tiết của bản thân mẹ Lục quá mạnh rồi.
Mạnh đến mức tôi càng thêm nghi ngờ.
“…”
“Đúng, dì đã biết từ lâu rồi.”
“Năm Lục Châu mới chào đời dì đã biết rồi.”
Mẹ Lục ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên, cười vô cùng dịu dàng.
“Nhưng dì có thể có cách gì được chứ?”
“Báo cảnh sát? Dì đã là một người tàn tật, ăn, mặc, ở, đi lại đều bị người khác nắm giữa, dì không có cách nào mà!”
“Không sai, dì có thể liều chết cược một ván, nhưng lỡ như thất bại thì sao? Dì bị phát hiện thì sao?
“Nhưng cháu không giống vậy, Châu Ninh, cháu có bản lĩnh, gan dạ, cũng rất thông minh.”
“Dì tin cháu có thể báo thù rửa hận cho dì, thế nên dì giúp cháu.”
Lời nói của mẹ Lục giống như một con dao mạnh mẽ đâm vào trong tim tôi.
Tôi của kiếp này thông minh.
Thế nên bà ấy tình nguyện giúp tôi.
Tôi của kiếp trước nhát gan, sợ hãi, không biết phải làm thế nào.
Thế nên bà ấy từ bỏ tôi.
Bà ấy làm người đứng ngoài cuộc không quan tâm đến, lạnh lùng nhìn tôi bị hãm hại, bị lợi dụng đến chết.
Tôi có oán hận, nhưng lại không có cách nào nói thành lời.
Mẹ Lục làm sai rồi sao?
Bà ấy không sai.
Chỉ là bà ấy lựa chọn một con đường có lợi nhất, an toàn nhất đối với bà ấy mà thôi.
Mọi người đều phải tự bảo vệ mình, đều phải sinh tồn.
Điều này rất bình thường.
Tôi chẳng trách được người khác.
Từ đầu đến cuối tôi và mẹ Lục đều đứng chung một vị trí.
Chỉ là chúng tôi lựa chọn những con đường khác nhau mà thôi.
“Dì ơi, cảm ơn dì đã nói những điều này cho cháu nghe.”
“Chúc cuộc sống sau này của dì vui vẻ.”
Tôi cười cười, không nói nhiều với mẹ Lục, quay người rời đi.
20
Sau đó.
Tôi thuận lợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Đi làm, tập thể hình, mua nhà mua xe.
Hoàn thành mọi điều mơ ước trong cuộc đời.
Đối với tôi mà nói, mỗi ngày đều là sống lại.
Đều là sự trân quý đổi lấy từ mạng sống.
Tất cả mọi người nghe thấy trải nghiệm của tôi đều sẽ nói tôi mạng lớn, nói tôi may mắn, có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Mà tôi chỉ có cười.
Thực ra tôi không hề may mắn một chút nào, bằng không sao có thể từng chết một lần.
Nhưng vận may của tôi lại tốt đến kỳ lạ.
Bằng sao không tôi lại có cơ hội sống lại một lần?