Mưu Toan Tính Kế - Chương 4
12
Đến sau này.
Lục Châu và Vương Kiến Quốc lại cãi nhau to một trận!
Vương Kiến Quốc chỉ trích Lục Châu chỉ vì cái lợi trước mắt, tại sao không đợi sau khi phẫu thuật rồi nhận phỏng vấn?
Một mực nóng lòng nổi tiếng!
Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Còn Lục Châu, trực tiếp mắng Vương Kiến Quốc làm việc không sạch sẽ, những năm qua làm ra quá nhiều chuyện dơ bẩn.
bằng không sao lại bị người ta moi ra được nhiều tư liệu đen tối như vậy.
Đáng đời bị mọi người dậu đổ bìm leo!
Hai người bọn họ chó cắn chó mấy ngày liền.
Cuối cùng coi như bàn bạc ra kết quả.
“Ninh Ninh, bệnh của em không thể kéo dài được nữa.”
“Tuy rằng bây giờ bác sĩ Vương bị đuổi việc rồi, nhưng ông ấy rất quan tâm em, nghĩ rằng vẫn là để ông ấy địch thân phẫu thuật cho em sẽ tốt hơn.”
“Hay là thế này, chúng ta tìm một bệnh viện tư nhân nhỏ, làm xong phẫu thuật cho em trước đã.”
“Tóm lại bây giờ chúng ta cũng có độ nổi tiếng nhất định rồi, sao khi làm phẫu thuật em lại livestream kiếm tiền.”
“Anh và bác sĩ Vương lui về phía sau, chuyên tâm chăm sóc sức khỏe cho em.”
Tôi cười rồi.
Hai người này dự tính ăn không ngồi rồi, triệt để nằm hút máu trên người tôi à!
Còn lui về phía sau?
Nói thì hay.
Với tình hình người gặp người đánh, mất hết danh tiếng của hai người bọn họ, ngoại trừ trốn trong bóng tối còn có thể làm cái gì?
Đối với ánh mắt nóng ruột của Lục Châu, tôi trực tiếp từ chối rồi.
“Em không đến bệnh viện nhỏ, em sợ!”
“Với lại, bây giờ bác sĩ Vương không có tư cách hành nghề, thế này không phải là hành nghề trái phép à…”
“Lỡ như trong lúc phẫu thuật xảy ra sơ xuất, ai gánh trách nhiệm?”
“Vẫn là bệnh viện lớn tốt, có đảm bảo…”
Coi như là tôi cứng rắn, mặc cho Lục Châu có khuyên nhỏ thế nào tôi đều không nghe, một lòng khẳng định phải đến bệnh viện lớn.
Bằng không thì không chữa nữa, thà rằng đợi chết!
Tóm lại là một câu.
Tôi không tin bệnh viện nhỏ và Vương Kiến Quốc.
Ngộ nhỡ trong lúc phẫu thuật xảy ra bất ngờ gì, ông ta chạy mất thì phải làm sao?
Bây giờ Vương Kiến Quốc là một tên du dân không nghề nghiệp, ai có thể đảm bảo giúp ông ta?
13
Mắt thấy không giữ được tôi rồi.
Lục Châu và Vương Kiến quốc cắn răng, vậy mà lại nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc.
Đưa tiền tiết kiệm của Vương Kiến Quốc, tròn trĩnh một trăm vạn chuyển hết cho tôi.
Nói là phí đảm bảo phẫu thuật.
Số tiền phấn đấu hơn nửa đời người tiết kiệm được đều nằm trong tay tôi, cho dù thế nào Vương Kiến Quốc cũng sẽ đều cố gắng hết sức.
Bảo tôi cứ việc yên tâm.
Cuối cùng, tôi vẫn bị thuyết phục rồi.
Tiếp theo đó.
Vương Kiến Quốc liền đưa ra phương án phẫu thuật của ông ta.
Giống y hệt kiếp trước.
Đầu tiên là cắt vú và tất cả mô vú, sau này nhìn phát triển của bệnh tình mà tiếp tục quyết định.
Thời gian phẫu thuật cũng định xong rồi.
Chính vào ba ngày sau.
Trong thời gian này.
Mẹ Lục và bố Lục cũng đến thăm tôi, đặc biệt là bố Lục, thái độ đối xử với tôi trực tiếp thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nói rằng trước kia ông ta chưa suy nghĩ xong.
Bây giờ ông ta nghĩ thông rồi.
Chỉ cần tôi phẫu thuật xong, liền để tôi và Lục Châu đăng kí kết hôn.
Còn nói đàn ông nhà ông ta toàn là người si tình, từ ông ta đến Lục Châu, không một ai là người bội bạc.
Bảo tôi cứ yên tâm mà gả đến nhà ông ta.
Tôi cảm động đến mức khóc lóc tại chỗ, không ngừng gật đầu phụ họa.
Còn mẹ Lục.
Quan tâm nắm lấy tay rồi, nhắn nhủ một số việc phải chú ý trước khi làm phẫu thuật.
Bảo tôi đừng căng thẳng, ngủ một giấc là xong rồi.
“…”
Hôm làm phẫu thuật.
Tôi bị lén lút đưa đến bệnh viện tư nhân nhỏ kia.
Nói là bệnh viện.
Thực chất là một phòng khám bệnh nhỏ rất đổ nát.
Trông có phần cũ kỹ.
Trong đó chỉ có mấy bệnh nhân rời rạc, cộng cả y tác lẫn bác sĩ còn chưa đến năm người.
Lúc đó tôi có hơi sợ.
Nhưng lại bị Lục Châu ôm lấy vai tôi, an ủi.
“Ninh Ninh, em sợ cái gì?”
“Rượu thơm không sợ con ngõ sâu mà…”
“Làm phẫu thuật quan trọng nhất là bác sĩ, hoàn cảnh, thiết bị đều là thứ yếu!”
“Khi động đất, ở trong khu vực hỗn loạn như vậy cũng có thể làm phẫu thuật, điều kiện ở nơi này đã là rất tốt rồi!”
Lục Châu cũng không cần thể diện nữa rồi.
Dứt khoát liền bắt đầu bịa chuyện lung tung.
14
Vào giây phút tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật.
Cửa lớn của phòng khám bệnh bị đá tung.
Cảnh sát trực tiếp xông đến.
Vương Kiến Quốc và Lục Châu bị dọa cho ngu người rồi, ý thức được có lẽ là âm mưu đã bị bại lộ.
Bọn họ sợ đến mức trực tiếp vắt chân lên cổ mà chạy.
Chỉ đáng tiếc cửa sau đã bị cảnh sát khống chế từ lâu rồi.
Hai người bị còng tay, áp giải thẳng lên xe cảnh sát.
Chuyện này gây ra động tĩnh không nhỏ.
Rất nhanh liền có người đăng video ở hiện trường lên mạng.
Cư dân mạng mồm năm miệng mười, suy đoán các kiểu.
Đến cuối cùng đã phát triển thành đôi cẩu nam nam Vương Kiến Quốc và Lục Châu này.
Muốn phẫu thuật phân xác tôi.
“…”
Rất nhanh.
Phía cảnh sát đã phát hiện rất nhiều xa bệnh xưa cũ ở phòng khám nhỏ này.
Các nhân vật chính có điểm khác nhau.
Nhưng đều có chung một đặc điểm.
Đều là những cô gái trẻ tuổi, trẻ mồ côi, quan hệ xã hội cực kỳ đơn giản.
Những người đó giống như tôi, đều mắc “bệnh nặng”, bị người ta đưa ra thông báo tử vong.
Bên cạnh còn có một người bạn trai không rời không bỏ.
Cuối cùng đều bị dẫn đến phòng khám bệnh nhỏ này.
Ở đây, bọn họ bị cắt đi cơ quan ban đầu vốn vô cùng khỏe mạnh.
Bị buộc chịu đựng cơn đau và giày vò không nên tồn tại.
Sau khi ra viện.
Dựa vào thân thế thê thảm và bệnh tật giày vò mà nhận được đồng tình, tiếp tế của các tổ chức xã hội.
Số tiền này.
Cuối cùng đều chảy vào trong tay của bạn trai bọn họ.
Dựa theo manh mối này, rất nhanh phía cảnh sát đã tìm ra được số người bạn trai này.
Thông qua thẩm vấn bọn họ cùng với lời khai của Vương Kiến Quốc và Lục Châu.
Một âm mưu ẩn giấu nhiều năm dần nổi lên mặt nước.
Mà người đứng sau xúi giục của tất cả mọi việc.
—-Chính là bố của Lục Châu.
Cái kẻ đức cao vọng trọng, đạo đức y học cao quý có cả danh lẫn lợi.
15
Sau khi bố Lục bị bắt, rất nhanh ông ta đã khai ra mọi việc.
Nắm đó ông ta và mẹ Lục yêu nhau.
Hoàn cảnh gia đình của mẹ Lục giàu có, nhiều đời làm y, người trong nhà hoàn toàn không coi trọng một thằng nghèo như ông ta.
Sau đó mẹ Lục bị chẩn đoán chính xác mắc ung thư xương.
Thái độ không rời bỏ của ông ta, trực tiếp khiến cho cả nhà mẹ Lục nhìn bằng con mắt khác.
Không chỉ như vậy.
Bố ruột của mẹ Lục còn nhận ông ta làm đệ tử cuối cùng, truyền thụ hết thảy y thuật cho ông ta.
Trước khi phẫu thuật.
Bác sĩ điều trị chính cũng chính là Vương Kiến Quốc, tra ra được chẩn đoán khi đó là nhầm lẫn, mẹ Lục không hề có bệnh.
Nhưng bố Lục sợ mọi thứ đã bỏ ra đổ sông đổ biển, liền giấu giếm tin tức này.
Ông ta dùng số tiền lớn mua chuộc Vương Kiến Quốc, hơn nữa còn làm cả phẫu thuật rồi.
Từ đó về sau, hai chân lành lặn của bị Lục hoàn toàn mất rồi.
Sau đó người nhà của mẹ Lục lần lượt qua đời, bố Lục kế thừa tất cả tài sản của bố vợ.
Nhưng từ đó bố Lục lại nhìn thấy cơ hội kinh doanh lớn hơn.
Người bệnh nặng là người đáng thương, là người mềm yếu và dễ dàng tin tưởng người khác nhất, còn xã hội thì có lòng yêu thương.
Từ đó về sau.
Ông ta bắt đầu tìm người sao chép lại trải nghiệm của bản thân ông ta.
Mua chuộc bác sĩ, tìm kiếm cừu non, đóng giả bạn trai si tình, làm phẫu thuật, thu tiền quyên góp của nhà hảo tâm.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Trên cơ bản, những cô gái bị bọn họ lừa làm phẫu thuật đều không sống được bao lâu.
Có người bởi vì phẫu thuật không hợp tiêu chuẩn, có người bởi vì uống thuốc kê đơn linh tinh, còn có người không đủ dinh dưỡng, trầm cảm tự sát.
Bọn họ đều là cô nhi không nơi nương tựa.
Cho dù là chết rồi cũng chẳng có mấy người quan tâm.
Thông qua việc này, bố Lục thu được tiền tài một cách trắng trợn.
Còn những người đóng vai bạn trai si tình, không chỉ được chia tiền, còn nhận được tiếng thơm, có công việc tốt.
Bố Lục không ngốc.
Sau khi vơ vét đủ tiền liền dừng tay.
Nhưng sau khi Lục Châu trưởng thành, anh ta biết được mọi thứ lại thấy không cam lòng, anh ta mơ mộng hão huyền, không muốn làm công việc lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Anh ta muốn giống như bố Lục, một bước lên trời.
Thế nên anh ta giấu bố Lục, tìm đến Vương Kiến Quốc.
Dùng chuyện năm xưa uy hiếp ông ta, bảo Vương Kiến Quốc phối hợp với kế hoạch của bản thân.
Mục đích của Lục Châu rất rõ ràng, anh ta muốn đi đường tắt, kiếm bộn tiền.
Còn tôi, chỉ là một hòn đá lót đường để anh ta xây dựng hình tượng, để anh ta leo lên.
Khi bố Lục biết được việc này thì đã muộn rồi.
Nay không như xưa, trước khi y học không phát triển, chế độ của bệnh viện cũng không hoàn thiện, thế nên ông ta có thể lợi dụng sơ hở này.
Bây giờ làm loại chuyện này, rất dễ dàng bị phát hiện manh mối.
Nhưng mọi thứ lúc này đã muộn, ông ta chỉ có thể phối hợp với Lục Châu.
Cố gắng hết sức giúp Lục Châu lấp đầy sơ hở và lừa dối tôi.
Quả thật bọn họ của kiếp trước thành công rồi.