Mưu Toan Tính Kế - Chương 2
5
Cuối cùng câu chuyện này dùng trò cười để kết thúc.
Kế hoạch muốn xây dựng hình tượng si tình của Lục Châu coi như là thất bại hoàn toàn rồi.
Thứ mà tất cả mọi người có mặt ghi nhớ, chỉ có quan hệ không chính đáng của anh ta và Vương Kiến Quốc.
Hai người này cũng không dám gặp mặt nữa.
Sợ rằng lại bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Còn tôi.
Sau khi được Lục Châu đuổi theo, lại tiếp tục giả điên giả dại mấy ngày liền, không phải nói Lục Châu và Vương Kiến Quốc có gian tình.
Chính là nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đến đón đôi.
Lục Châu cho tôi ăn ngon uống ngon, vỗ về an ủi một tuần, mới khiến cho tinh thần của tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi trực tiếp ôm lấy anh ta gào khóc xin lỗi, nói bản thân bị bệnh tình dọa cho ngu người, khi đó đầu óc bị co rút rồi.
Làm cái gì bản thân cũng không biết.
Bởi vì tôi quá sợ hãi, sợ mất đi Lục Châu, sợ không ai cần bản thân nữa.
Lục Châu nói không nói nhiều liền tin tưởng rồi.
Dù sao số người tự sát, phát điên sau khi biết bản thân mắc bệnh ung thư quá nhiều rồi.
Anh ta lập tức đưa tôi đến bệnh viện xin lỗi Vương Kiến Quốc.
“…”
“Bác sĩ Vương, bác sĩ nhất định phải tha thứ cho tôi nhé!”
“Tôi thực sự là sợ choáng váng rồi, nói không lựa lời..”
Tôi khóc đến mức không thở nổi, mắt thấy lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Vương Kiến Quốc vác theo khuôn mặt bị tôi tát sưng, kết quả là vẫn phải cuống cuồng, vội vàng an ủi tôi.
Cuối cùng còn không tính toán hiềm khích trước kia kê cho tôi rất nhiều thuốc đặc hiệu.
Bảo tôi uống thuốc đúng giờ.
Đợi đến khi điều kiện sức khỏe cho phép thì lập tức làm phẫu thuật.
Tôi liên tục nói cảm ơn, nhìn những bình thuốc quen thuộc này trong lòng không ngừng cười lạnh.
Thuốc đặc hiệu cái gì?
Tám phần là thuốc độc dùng để hủy hoại cơ thể tôi!
Kiếp trước.
Chính là bởi sau khi tôi tiếp nhận điều trị và uống thuốc của Vương Kiến Quốc, cơ thể tôi mới càng ngày càng suy yếu và đau ốm liên miên.
Lúc đó tôi luôn cho rằng là bệnh ung thư phát tác rồi.
Nhưng bây giờ xem ra.
Rõ ràng là tôi bị hạ độc!
“…”
Sau khi về đến nhà.
Lục Châu bận trước bận sau, hết lòng chăm sóc tôi.
Giống y như kiếp trước.
Lục Châu từ chức rồi, hơn nữa còn chính thức cầu hôn tôi.
“Ninh Ninh, anh không thể ý đến bệnh tình của em, anh yêu em, để anh chăm sóc nửa đời sau của em nhé!”
Tối hôm đó, Lục Châu liền đưa tôi về nhà gặp bố mẹ.
Thứ nghênh đón chúng tôi đương nhiên là cơn giận dữ tím mặt và sự phản đối của bố Lục Châu!
Gần như hai bố con họ đánh nhau ở trong phòng sách.
Còn tôi.
Đối với việc này chỉ có một câu, diễn xuất không tệ.
Đúng vậy.
Bố của Lục Châu, cũng là một phần trong âm mưu này.
6
Bố Lục là một thầy thuốc Trung y đã về hưu, trong phòng sách treo đầy cờ thưởng và giấy khen lớn nhỏ.
Một người như vậy.
Kiếp trước, sau khi ông ta hạ mình bắt mạch cho tội, vậy mà lại nói lời giống y hệt Vương Kiến Quốc.
— Tôi bị ung thư giai đoạn cuối, sống không được lâu.
Khi đó tôi cảm thấy bầu trời sắp sụp xuống rồi.
Cả Trung y, Tây y đều đưa ra thông báo tử vong cho tôi.
Ngay lúc đó, bố Lục đề nghị tôi lập tức phẫu thuật điều trị, còn đề cử Vương Kiến Quốc cho tôi.
Nói ông ta từng nghe nói đến người này, là tài năng xuất chúng của phương diện này.
Từ đó về sau, tôi hoàn toàn ký thác hy vọng lên người Vương Kiến Quốc.
Nhưng bây giờ xem ra.
Tất cả mọi thứ đều là âm mưu, là xấu xa!
Hôm nay tôi đến đây là để gặp một người.
—- Mẹ Lục.
Một người phụ nữ đáng thương hai chân bị cụt hơn hai mươi năm.
Kiếp trước.
Mẹ Lục là một trong số ít những người thật lòng đối xử tốt với tôi.
Có lẽ là bởi vì chung cảnh ngộ, đều mắc bệnh hiểm nghèo vào lúc trẻ tuổi nhất.
Hai người chúng tôi rất có tiếng nói chung.
Mẹ Lục thương xót tôi, luôn cổ vũ tôi phải xuống tiếp thật tốt, không được từ bỏ.
Chính vì năm đó bà ấy mắc bệnh ung thư xương, bị buộc phải từ bỏ đôi chân.
Những năm qua cắn răng cũng sống tiếp được rồi.
Khi biết tôi vì kiếm tiền mà liều mạng livestream, chỉ có bà ấy luôn khuyên tôi phải đặt sức khỏe lên hàng đầu.
Đừng đòi hỏi thành công tức thì.
Sau khi sống lại.
Tôi liền sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Lục Châu và bố Lục đều điên cuồng, tàn nhẫn như vậy.
Vậy thì đôi chân bị cắt cụt của mẹ Lục.
—Phải chăng cũng là một âm mưu?
“…”
Giống như kiếp trước.
Vì để an ủi tôi, mẹ Lục chủ động nhắc đến trải nghiệm của bản thân.
Mà lần này, tôi không còn vô tri vô giác.
Tôi dựng tai lắng nghe tỉ mỉ, nhớ kỹ mỗi một chi tiết ở trong đầu.
Càng nghe tôi càng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Bởi vì trải nghiệm của mẹ Lục, giống y hệt với tôi!
Đều là vừa tốt nghiệp liền mắc bệnh nặng.
Đều có một người bạn trai không rời không bỏ.
Bạn trai đều dựa vào chung tình mà có được cả danh lẫn lợi, bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Tôi không cho rằng những điều này là trùng hợp.
7
Sau khi đưa tôi về nhà.
Lục Châu liền rời đi rồi.
Anh ta nói tiếp theo anh ta chống lại bố mình, phải quỳ không đứng lên!
Thà chết cũng phải kết hôn với tôi.
Đợi sau khi anh ta đi.
Tôi vặn chốt cửa, quả nhiên, giống hệt như kiếp trước, bị người ta khóa chặt từ bên ngoài rồi.
Lý do Lục Châu đưa ra là sợ tôi chạy ra ngoài làm chuyện ngốc nghếch.
Bây giờ sức khỏe của tôi không rời khỏi người được, muốn đi đâu thì đợi anh ta quay về đi cùng tôi.
Một lý do vụng về như vậy.
Kiếp trước tôi còn tin là thật.
Khi đó tôi uống thuốc đặc hiệu của Vương Kiến quốc, mỗi ngày hoa mắt chóng mặt, chân tay không có sức, trên cơ bản là không có năng lực suy nghĩ độc lập.
Nhưng bây giờ xem ra.
Lục Châu làm như vậy, rất rõ ràng là sợ tôi chạy đến bệnh viện khác kiểm tra nhỉ!
Tôi cười lạnh.
Trực tiếp tìm thợ mở khóa, sau khi ra ngoài tôi trực tiếp đi đến một bệnh viện hạng ba.
Kiểm tra toàn bộ cơ thể, trước sau một lượt.
Kết quả nằm trong dự đoán.
—- Tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh nào hết.
Nhìn tờ đơn kiểm tra sức khỏe trong tay, hốc mắt tôi bỗng đỏ ửng lên.
Ngón tay cũng bắt đầu không tự chủ được mà trở nên run rẩy.
Kiếp trước, tôi cứ như vậy mà mang theo cơ thể khỏe mạnh, bị Lục Châu và Vương Kiến Quốc từng bước hại chết!
Điều nực cười là.
Cho đến tận lúc chết, tôi còn vô cùng biết ơn hai tên hung thủ giết người này!
“…”
Sau khi rời khỏi bệnh viện.
Tôi hẹn bạn gặp mặt.
Cậu ấy tên là Trương Phong, tiến sĩ y học.
Tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên trong một cô nhi viện, quen biết từ nhỏ.
Kiếp trước, sau khi tôi được chẩn đoán ung thư, tôi cũng từng nghĩ đến việc nhờ cậu ấy kiểm tra lại.
Nhưng lại bị Lục Châu ngăn cản rồi.
Lấy lí do Trương Phong vẫn chưa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm, không tiện làm phiền người ta để ngăn cản tôi.
Lại nói, đến Vương Kiến Quốc nhân tài xuất chúng trong ngành tôi cũng không tin, chạy đi tìm một sinh viên.
Như vậy không phải là vả vào mặt bác sĩ Vương người ta hay sao, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.
Tôi bị thuyết phục rồi.
Sau đó, tôi hoàn toàn bệnh nặng đến mức không xuống được giường, Lục Châu thay tôi từ chối mọi cuộc thăm hỏi của bạn bè thân thiết.
Bao gồm của Trương Phong.
Mỹ danh là tôi phải tĩnh dưỡng, mỗi ngày livestream kiếm tiền là vì hết cách, thực sự không còn tinh lực để gặp mặt nói chuyện phiếm với người ngoài.
Tôi đưa thuốc Vương Kiến Quốc cho Trương Phong xem.
Nhờ cậu ấy giúp tôi tìm hiểu thành phần và công dụng trong đó.
Những thứ khác tôi không nói nhiều, trước khi không năm chắc mọi thứ, tôi không thể kéo Trương Phong xuống nước.
8
Sau khi về đến nhà.
Tôi không đi vào.
Trực tiếp chạy lên sân thượng.
Đợi đến khi Lục Châu tìm được tôi, một chân tôi đã dẫm ra bên ngoài bờ hiên, dáng vẻ chuẩn bị nhảy xuống tự vẫn bất cứ lúc nào.
Lục Châu bị dọa cho ngu người rồi, giọng nói của anh ta run rẩy an ủi tôi.
Còn tôi nhắm mắt làm ngơ, thâm tình khóc lóc, trăn trối:
“Lục Châu, anh đi đi.”
“Bệnh này của em chữa không khỏi đâu, anh có cuộc đời của anh, em không thể trì hoãn anh.”
“Em sống quá đau khổ rồi, quá không có cảm giác an toàn rồi!”
“Tạm biệt nhé, Lục Châu…”
Nói xong tôi quả quyết quay người lại, nhưng không cẩn thận vào một hòn đá xoay người một cái.
Lục Châu nắm được cơ hội này, tức khắc xông lên ôm chặt lấy tôi, vì để giữ vững tôi, gần như Lục Châu nói hết lời hay ý đẹp.
Thậm chí vì cho tôi cảm giác an toàn.
Anh ta còn nói lập tức kết hôn, còn đưa hết tiền tiết kiệm cho tôi.
Hơn nữa đảm bảo chắc chắn bố mẹ anh ta sẽ chấp nhận tôi.
Bảo tôi nhất định đừng làm chuyện ngốc nghếch!
Tôi khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, cuối cùng còn là miễn cưỡng gật đầu.
Tối hôm đó, Lục Châu liền gửi hết toàn bộ số tiền tiết kiệm vào thẻ tôi.
Ngoài mặt tôi cảm động đến rơi lệ.
Nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh, Lục Châu là muốn giết tôi, đợi đến khi tôi chết rồi, số tiền này không phải là của anh ta sao?
Loại giả bộ thâm tình này, ai mà không biết làm?
“…”
Đêm hôm đó.
Tôi giả bộ ngủ chưa lâu, Lục Châu liền chạy ra ban công gọi điện thoại, toàn bộ đều là chê trách tôi tác oai tác quái!
Sau khi biết mình mắc bệnh cứ như biến thành một người khác vậy.
Không còn một chút dịu dàng, ngoan ngoãn nào của trước kia!
Sớm biết tôi là người như vậy, khi xưa nên đổi một người gài bẫy, cấu kết.
Anh ta còn giục đối phương nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật, chỉ cần tôi bên bàn phẫu thuật, mọi thứ liền nước chảy thành sông rồi.
Giọng nói của Lục Châu không tính là nhỏ, thậm chí còn có hơi chói ta.
Không hề tránh né người chỉ cách một cánh cửa là tôi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Mỗi một buổi tối anh ta đều cho tôi uống thuốc an thần, chỉ đáng tiếc, thuốc ở trong đó đã bị tôi đổi từ lâu rồi.
Trong mấy ngày sau đó.
Tôi dựa vào quỹ đạo của kiếp trước.
Thể hiện tình trạng của bản thân dần dần suy yếu, đau khổ, khó chịu một cách đúng lúc.
Điều này khiến cho cuối cùng Lục Châu cũng an tâm hơn phần nào.
Anh ta tưởng rằng cuối cùng thuốc của Vương Kiến Quốc kê có tác dụng rồi.
Trong khoảng thời gian này tôi cũng đến bệnh viện mấy lần, đều là do một tay Vương Kiến Quốc điều trị.
Theo như ông ta nói, bệnh tình của tôi đã rất nghiêm trọng rồi, nhất định phải làm phẫu thuật ngay.
Không đợi tôi mở miệng.
Lục Châu đã thay tôi quyết định thời gian nằm viện và phẫu thuật.
Chính vào thứ sáu tuần sau.