Mưu Toan Tính Kế - Chương 1
1
“Ninh Ninh!”
“Em đừng sợ, không phải là ung thư sao? Chúng ta chữa trị thật tốt, nhất định sẽ có kỳ tích…”
Lục Châu ôm chặt lấy tôi, hết lần này đến lần khác an ủi tôi.
Tôi đột nhiên hoàn hồn, nhìn hành lang bệnh viện quen thuộc cùng với đồng hồ trên tường.
Tôi không dám tin mà trợn trừng mắt.
Thế này là… tôi sống lại rồi?
Sống lại vào ngày tôi nhận được chẩn đoán ung thư.
Kiếp trước.
Sau khi xác định bị ung thư, có một khoảng thời gian tôi từ bỏ trị liệu, mất hết sức sống.
Nhưng bạn trai Lục Châu không rời không bỏ tôi!
Vì tôi, anh ta từ bỏ cơ hội công việc khó khăn lắm mới có được.
Anh ta đưa tôi đi tìm thầy hỏi thuốc, du lịch giải khuây.
Còn không quan tâm đến phản đối của mọi người, kiên quyết kết hôn với tôi.
Tôi là một cô nhi.
Cả một đời cô độc không chỗ nương tựa.
Là Lục Châu cho tôi một gia đình vào giây phút cuộc của cuộc đời tôi.
Sau đó tôi nghe đề nghị ở chỗ bạn bè, bắt đầu livestream, quay video suốt ngày đêm.
Hết lần này đến lần khác tôi thể hiện vết sẹo và sự bất kham của bản thân trước ống kính.
Chỉ vì kiếm tiền giúp Lục Châu giảm bớt áp lực.
Tôi biết tôi sống không được lâu nữa, đến sau cùng thậm chí tôi còn âm thầm từ bỏ điều trị.
Để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm được ho Lục Châu.
Bởi vì tôi, anh ta mất đi tiền đồ sự nghiệp.
Đây là thứ tôi nên bù đắp cho anh ta.
Sau đó tôi qua đời vì bệnh nặng, trước khi kinh hồn hoàn toàn tan biến, tôi lại có thể nhìn thấy Lục Châu và bác sĩ điều trị chính của tôi chia tiền với nhau!
Bọn họ cầm số tiền tôi dùng mạng để kiếm được, cười to và buông thả một cách trắng trợn!
Tôi nghe thấy Lục Châu nói:
“Người phụ nữ này đúng là ngu xuẩn! Thế mà kiếm được cho chúng ta nhiều tiền như vậy…”
“Bác sĩ Vương, thật sự cảm ơn anh nhé.”
“Những năm qua may mà có anh!”
“Ả đàn bà ngu xuẩn này đến chết cũng không biết, cô ta hoàn toàn không hề bị bệnh, cô ta chính là công cụ kiếm tiền cho chúng ta ha ha ha…”
2
Tôi hoàn toàn bị lừa gạt rồi.
Không dám tin mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Rõ ràng là tôi có bệnh mà!
Tôi bị ung thư vú thời kỳ cuối, hơn nữa tế bào ung thư đã di căn rồi.
Vì để sống, tôi cắt mất toàn bộ tuyến vú!
Tiếp sau đó lại là tử cung, buồng trứng.
Tôi mất đi tự tôn và mọi thứ của một người phụ nữ.
Sau đó tôi livestream kiếm tiền.
Mỗi ngày đều sẽ có người cực đoan mắng tôi, mắng tôi không phải nam không phải nữ, là nhân yêu là quái vật!
Tôi gánh chịu vô số ác ý và bệnh tật hành hạ.
Cả ngày cả đêm tôi ngủ không yên giấc, tóc tai rụng như lá mùa thu, cơ thể tàn tạ đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra máu.
Nhưng bây giờ.
Tôi lại nghe thấy được bệnh tình của tôi là giả?
Hết thảy mọi thứ tôi gặp phải đều là tính toán của Lục Châu!
Gì mà tình sâu nghĩ nặng, không rời không bỏ, từ đầu đến cuối toàn bộ đều là âm mưu!
Tôi giống như bị điên muốn bóp chết bọn họ.
Nhưng linh hồn của tôi lại nhanh chóng biến mất, cảm giác rơi xuống vô tận hoàn toàn cuốn lấy tôi.
Tôi tưởng rằng bản thân chết rồi.
Nhưng lại không ngờ còn có ngày tôi mở mắt một lần nữa!
Sống lại kiếp này, tôi phải khiến người ác gặp được báo ứng thích đáng!
“…”
Nghe thấy giọng nói quan tâm căng thẳng của Lục Châu, cùng với lời hứa cho dù ra sao cũng không rời bỏ tôi.
Tôi gần như sắp bị buồn nôn chết rồi!
Tôi gắng hết sức đè nén cơn tức giận trong lòng.
Mặc cho Lục Châu dẫn tôi vào phòng khám của bác sĩ.
Vị bác sĩ này, tôi rất quen mắt.
— Vương Kiến Quốc.
Kiếp trước.
Chính một tay ông ta phụ trách bệnh tình và kế hoạch điều trị của tôi.
Ông ta là chuyên gia tài năng xuất chúng trong nước, y thuật cao siêu.
Lại hết sức hết lòng với bệnh tình của tôi.
Có một dạo tôi coi ông ta là cọng rơm cứu mạng và hy vọng để tôi sống tiếp.
Nhưng chính là ông ta!
Vậy mà lại cấu kết với Lục Châu, hoàn toàn hủy hoại cuộc đời của tôi!
“Châu Ninh đúng không?”
“Căn bệnh này của cô rất nghiêm trọng, ung thư vú giai đoạn cuối rồi, xác suất sống tiếp rất nhỏ.”
“Cố gắng nhập viện điều trị đi.”
Giống như kiếp trước, vẻ mặt Vương Kiến Quốc nghiêm trọng đưa ra thông báo tử vong cho tôi.
Mà Lục Châu.
Còn kích động hơn đương sự là tôi đây, sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác, vậy mà anh ta trực tiếp quỳ xuống khấu đầu,
“Bác sĩ Vương, bác sĩ nhất định phải cứu bạn gái tôi.”
“Cô ấy vừa tốt nghiệp, còn rất trẻ, không thể chết như vậy được!”
3
Rất nhanh.
Một đám người bệnh và người nhà nghe thấy âm thanh đã tụ tập ở quanh cửa.
Sau khi biết nguyên do, hốc mắt của ai nấy đều đỏ lên, không nhịn được mà cảm khái, nói:
“Đúng là một đứa trẻ tốt.”
“Có lương tâm! Không rời không bỏ bạn gái mà…”
“Thời buổi này, chưa chắc cha mẹ ruột có thể làm đến mức độ này!”
Còn tôi.
Khi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy vô cùng khiếp sợ và nực cười.
Kiếp trước.
Tôi kéo cơ thể bệnh tật liều mạng livestream kiếm tiền, bán hàng, nhưng người thực sự được toàn mạng khen ngợi quan tâm là Lục Châu.
Bởi vì anh ta không rời bỏ tôi, một lòng quan tâm đến tôi.
Mà thứ khiến anh ta thật sự nổi tiếng hơn người.
–Chính là cái quỳ ngày hôm nay!
Khi đó, tôi livestream bước đầu có hiệu quả, có người đăng video Lục Châu quỳ xuống lên mạng.
Còn có người chứng kiến tận mắt ra mặt khen ngợi!
Lục Châu hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Diện mạo anh tuấn và tính cách si tình dịu dàng, khiến anh ta thu được không ít người hâm mộ.
Thậm chí đến cuối cùng.
Có một dạo số lượng người hâm mộ và quảng cáo của Lục Châu vượt xa tôi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy.
Ủng hộ Lục Châu đồng nghĩa với việc ủng hộ tôi.
Mà tôi đối với mọi thứ, rất vui mừng và phấn khởi.
Tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cho dù tôi chết rồi, Lục Châu cũng có cách thức và con đường để sống tiếp.
Nhưng bây giờ.
Sao tôi có thể khiến anh ta được như ý nguyện thêm một lần nữa!
Sao có thể khiến anh ta lại một lần nữa đạp lên thi thể của tôi mà trèo lên trên!
“…”
Tôi quay mặt ra ngoài.
Quả nhiên phát hiện có người đang quay lại toàn bộ và chụp trộm.
Còn Lục Châu và Vương Kiến Quốc.
Trong lúc hai người lô kéo, cũng sẽ cố tình để lộ góc mặt chính diện vào máy quay.
Cứ như sợ người khác không nhận ra họ vậy!
Chính vào lúc bầu không khí hoàn toàn đạt đến cao trào, một tiếng hét chói tai phá tan mọi thứ.
Chỉ thấy tôi như phát điên kéo đầu kéo tóc.
Chỉ vào Lục Châu và Vương Kiến Quốc, tôi chửi rủa thậm tệ:
“Tôi không có bệnh!”
“Tôi chết không nổi!”
“Tôi chết rồi để hai người ngọt ngào với nhau phải không??”
4
Trong nháy mắt.
Hiện trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ rồi.
Mọi người nhao nhao hướng ánh mắt đến Lục Châu và Vương Kiến Quốc còn đang lôi lôi kéo kéo.
Hai người vội vàng giữ khoảng cách, Lục Châu nóng ruột ôm lấy tôi, an ủi nói:
“Ninh Ninh, anh với bác sĩ Vương trong sạch mà…”
“Anh là đàn ông, anh chỉ thích em!”
“Có phải em bị bệnh tình kích thích, thế nên nói năng lung tung có đúng không?”
Vương Kiến Quốc cũng giải thích theo:
“Đúng thế, quả thực có một số bệnh nhân sẽ bởi vì không chịu được kích thích mà sinh ra rối loạn thần kinh.”
Lời này nói ra, mọi người vây xem đều gật gật đầu.
Dù sao với dáng vẻ hiện tại của tôi, quả thực cũng không quá bình thường.
Tôi cười lạnh, xông lên trước như một người đàn bà đanh đá, trực tiếp tát cho Vương Kiến Quốc mấy cái bạt tai, gào to”
“Mày là tiện nhân, người thứ ba!”
“Rất nhiều lần tao bắt gặp mày vào người yêu tao vụng trộm trong nhà rồi!”
“Mày dám nói hai chúng mày không có gì với nhau?”
“Bây giờ thì tốt rồi, tao sắp chết rồi, không ai cản đường của hai chúng mày nữa rồi…”
Lời này vừa nói ra.
Toàn hiện trường náo động!
Đến cả Vương Kiến Quốc và Lục Châu cũng sững sờ rồi.
Bọn họ hoàn toàn chưa từng làm những việc này!
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người càng ngày càng không ổn và mờ mịt.
Lục Châu và Vương Kiến Quốc vội vàng giải thích làm sáng tỏ, đến cuối cùng nhất chí cho rằng là tinh thần của tôi có vấn đề.
Tôi trực tiếp cười lạnh:
“Được lắm, vậy thì đưa tôi đi kiểm tra, kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt!”
“Còn nữa, tôi không tin tưởng kẻ thứ ba này, tôi muốn đổi bệnh viện!”
Tiếp theo đó là tiếng phản đối đột ngột vang lên:
“Không được, tuyệt đối không được!”
Lục Châu trực tiếp nắm chặt tôi, cứng rắn từ chối nói.
Tôi âm thầm cười nhạo.
Đương nhiên là anh ta nóng ruột rồi, tôi hoàn toàn không có bệnh, đến bệnh viện khác kiểm tra không phải là lộ tẩy rồi sao?
Kế hoạch này của anh ta làm sao tiếp tục được nữa?
“Ninh Ninh, đúng là hai bọn anh từng gặp mặt, nhưng không phải là như em nghĩ!”
“Bọn anh chỉ là, chỉ là bạn bè bình thường…”
Thấy thái độ của tôi kiên quốc, Lục Châu cắn răng, thế mà nhắm mắt nhắm mũi thừa nhận rồi.
“Đồ đểu!”
Tôi nghe vậy, cho Lục Châu một cái tát lên mặt, che miệng khóc lóc chạy ra ngoài.