Mưu Kế Hậu Cung - Chương 3
Trong khoảnh khắc ánh mắt Hoàng thượng dừng trên khuôn mặt ta, ta cảm thấy sau khi hắn nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt ta, hô hấp nặng hơn mấy phần, đây là chuyện ta cẩn thận quan sát được sau thời gian dài hầu hạ hắn.
“Phương Mỹ nhân làm hỏng vật phẩm ngự ban, biếm thành cung nữ!”
Hoàng thượng kéo ta rời đi, sức lực trên tay hơi lớn.
Để lại đám người Phương Mỹ nhân sợ hãi.
Đi vào Ngự Thư phòng, ngự y đã chờ ở cửa ra vào, Hoàng thượng ngồi ở một bên không nói chuyện nhưng khí thế to lớn, trong lòng ngự y run sợ bôi thuốc cho ta.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Hoàng thượng đi đến trước mặt ta.
“Nàng không tranh không đoạt sẽ chịu thiệt trong cung!”
Ta vươn tay đấm bóp đầu gối cho hắn: “Vừa rồi đi rất nhanh, đau đúng không?”
Hắn không nói chuyện, tùy ý để ta đấm bóp.
13.
Đến khi ta quay về Phù Phong uyển, sân viện đã rực rỡ hẳn lên, tất cả đồ trưng bày đều được đổi mới rồi, ngay sau đó còn có thêm mấy cung nữ hầu hạ.
Sau đó tiểu thái giám truyền chỉ tới tuyên chỉ, phong ta làm Mỹ nhân.
Toàn bộ Hoàng cung đều rơi vào an tĩnh quỷ dị, ta tựa như một tồn tại đặc thù trong cung, Hoàng hậu không chào đón ta, Hoàng thượng lại sủng ái ta, những phi tần kia không dám đắc tội với Hoàng thượng cũng không dám đắc tội với Hoàng hậu, cho nên không có ai đến chúc mừng, cũng không có ai đến đập phá.
Ta biết ta đã đi một bước dài về phía trước trên con đường đối phó với Thẩm gia, bởi vì ta đã có địa vị nhất định trong suy nghĩ của Hoàng thượng, đáng để hắn phế đi một Mỹ nhân vì ta, lần thăm dò thử này một công đôi việc.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, ta vuốt ve bụng, chỉ có sinh ra một đứa bé thì ta mới có thể thật sự có át chủ bài.
Liên tiếp ba tháng, mỗi tháng ta đều thị tẩm hai lần, chuyện này đã sánh vai với Thẩm Tự Cẩm, nhưng mà suốt ba tháng ta vẫn không mang thai, đương nhiên Thẩm Tự Cẩm cũng không.
Nói ra cũng thật kỳ quái, lúc Hoàng thượng thân là Thái tử, còn có thị thiếp, sinh ra hai tiểu quận chúa, ngược lại sau khi trở thành Hoàng thượng, hậu cung không còn ai mang thai.
Thẩm Tự Cẩm gả cho Hoàng thượng ba năm, vẫn luôn không mang thai, không có dòng dõi, cho dù nàng là nữ nhi của Thẩm Ngọc, vị trí Hoàng hậu cũng không ổn như vậy, chắc hẳn nàng còn gấp gáp hơn ta.
Nhưng mà ta cũng gấp gáp, cảm giác mới mẻ của nam nhân rất khó duy trì được nửa năm, nhất là vị kia còn là Hoàng thượng, thời gian của ta cũng không còn nhiều.
Ta cần một cơ hội, để Hoàng thượng thật sự cảm thấy ta không giống với những nữ nhân khác trong hậu cung.
14.
Một tháng sau, tiệc Vạn Thọ, Hoàng thượng mừng thọ, cả nước cùng chúc mừng, hậu cung cũng cực kỳ náo nhiệt.
Đêm đó, Hoàng thượng bày tiệc tại Ngự Hoa viên, quan viên tam phẩm có thể vào cung chúc thọ, tần vị trở lên mới có thể tham dự.
Ta là một người duy nhất ngồi trên ghế với phi vị Mỹ nhân, mặc dù ngồi ở cuối cùng nhưng cũng đủ để thấy sự sủng ái của Hoàng thượng.
Ta ngồi trên bữa tiệc, nhìn triều thần chúc thọ Hoàng thượng, nhìn phi tử hậu cung oanh oanh yến yến, chỉ cảm thấy vô cùng không thú vị.
Ánh mắt rơi vào vị trí đứng đầu bách quan, Thẩm Ngọc ngồi ngay thẳng, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, sắc mặt không chút thay đổi đối với quan viên đến mời rượu.
Ánh mắt ông ta thỉnh thoảng rơi vào trên người Đế hậu, ta nhìn thấy khóe miệng của ông ta nhếch lên đường con nhàn nhạt, hiển nhiên là đang nhìn Thẩm Tự Cẩm.
Thẩm Tự Cẩm đột nhiên đứng dậy, đi đến chính giữa thướt tha cúi đầu với Hoàng thượng: “Hoàng thượng! Hôm nay thân thể thần thiếp không thoải mái, đã gọi ngự y xem, thần thiếp đã mang thai nửa tháng!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người yên tĩnh, sau đó lập tức bộc phát ra tiếng nghị luận mãnh liệt.
Ta nhìn thấy độ cong bên khóe môi Thẩm Ngọc tăng lên không ít, thì ra ông ta đã sớm biết.
Ta nhìn thấy Thẩm Tự Cẩm quay đầu, nhìn về phía ta một chút, trong ánh mắt tràn ngập xem thường.
Chúng thần chúc mừng, phi tần hậu cung cũng vây quanh Thẩm Tự Cẩm chúc mừng.
Ta cười, thì ra Hoàng thượng cho ta tham gia yến hội, Thẩm Tự Cẩm không động tay động chân là vì muốn cho ta xem vở kịch vui này.
Đáng tiếc là ta không giống các phi tử khác trong hậu cung.
Ta đứng dậy đi ra Ngự Hoa viên, lúc này, đám người vây quanh Đế hậu, hoàn toàn không có ai chú ý tới Mỹ nhân nho nhỏ như ta.
Tiểu Liên đỡ ta đi tới bên cạnh núi giả.
Đợi không tới nửa khắc, một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng ta:
“Kêu ngươi an phận thủ thường, ngươi lại mơ tưởng xa vời!”
15.
Thẩm Ngọc đi ra từ sau núi giả, ta không ngạc nhiên chút nào, khẽ khom người: “Thái Phó đại nhân tìm ta có chuyện gì?”
Trước khi nhập tiệc, một tiểu thái giám trong nội viện của ta lén nhét cho ra một tờ giấy, kêu ta gặp nhau một lần ở Ngự Hoa viên, lạc khoản là tên của mẹ ta.
Ta biết là Thẩm Ngọc muốn gặp ta, dùng tên mẹ ta chỉ vì sợ để lại điểm yếu mà thôi.
Ta không hề giật mình với việc trong viện mình có tai mắt của Thẩm Ngọc, ông ta luồn cúi nhiều năm như thế, sao có thể không có chút chuẩn bị ở phía sau chứ, nói không chừng ngay cả người hầu hạ ở Ngự Thư phòng cũng có tai mắt của ông ta.
Thẩm Ngọc tiến lên vươn tay muốn tát ta một cái, ta lui lại một bước né tránh.
Thẩm Ngọc biến sắc: “Làm càn!”
Ta né tránh cái tát này khiến ông ta cực kì tức giận.
Ta cười nói: “Thái Phó đại nhân đánh phi tử của Hoàng thượng ở hậu cung, rốt cuộc là ai làm càn?”
“Bản quan giáo huấn ngươi, là phúc phận của ngươi, đừng quên ngươi có thân phận gì, vào hậu cung lại dám khiến Tự Cẩm ngột ngạt, nếu không phải nể mặt mẹ ngươi thì bản quan đã sớm phế bỏ ngươi!”
Giọng Thẩm Ngọc lạnh lẽo, trong giọng nói vô cùng tự tin, dường như không hề thấy khó khăn với việc phế bỏ một sủng phi của Hoàng thượng.
Ta nhìn về phía Thẩm Ngọc không chút yếu thế: “Mẹ ta? Ông có tư cách gì nhắc đến bà ấy? Còn ta có thân phận gì thì không nhọc Thái Phó đại nhân quan tâm!
“Thái Phó đại nhân gọi ta ra ngoài là muốn xả giận cho Thẩm Tự Cẩm, vậy thứ cho ta không thể theo được!”
Nói xong, ta quay người muốn đi.
“Đứng lại!”
Thẩm Ngọc lạnh lùng nói.
Ta cũng không dừng bước.
Giọng Thẩm Ngọc truyền đến từ phía sau lưng: “Trông coi Tự Cẩm sinh hạ Thái Tử cho tốt, đừng xuất hiện trước mặt Hoàng thượng nữa, đừng mơ ước thứ không thuộc về ngươi, bản quan còn có thể cho nương ngươi nhập vào mộ tổ Thẩm gia ta, nếu không thì đừng trách bản quan không nể chút tình cha con cuối cùng!”
Bước chân của ta không thay đổi, nhếch miệng lên, thật sự buồn cười, mẹ ta không thèm mộ tổ Thẩm gia, chôn vào cũng ngại bẩn.
Thẩm Tự Cẩm cho rằng mang thai là có thể giữ được Hoàng thượng sao? Ta lại cứ hết lần này tới lần khác không để cho nàng ta được như ý đấy.
16.
Hoàng thượng mừng thọ, Hoàng hậu có thai, không cần nhiều lời cũng biết chắc chắn tối hôm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ở Diên Xuân cung của Hoàng hậu, phủ Nội Vụ cũng biết điều không xin chỉ thị của Hoàng thượng về vấn đề thị tẩm.
Yến hội kết thúc, triều thần phấn chấn, bởi vì Hoàng thượng sắp có con trai trưởng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là Thái tử, nền tảng lập quốc đã vững chắc.
Trong hậu cung, mỗi người đều có tâm tư riêng, Hoàng hậu có thai, vị trí Hoàng hậu cũng vững chắc, những phi tử nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu kia chỉ có thể lặng lẽ rút lui.
Trong Diên Xuân cung, Hoàng thượng mới vừa đi vào không lâu thì có người phát hiện có cung nữ ở Phù Phong uyển đến mời Hoàng thượng.
Có người hiểu chuyện nghe ngóng thêm chút, biết là nhà hoàn thiếp thân Tiểu Liên của Nguyệt Mỹ nhân đến mời Hoàng thượng, nói là tim Nguyệt Mỹ nhân quặn đau, muốn Hoàng thượng đi xem một chút.
Đám người ở hậu cung nghị luận ầm ĩ, có người khịt mũi coi thường, cảm thấy Nguyệt Mỹ nhân được chiều quá sinh kiêu, lại dám đến cung Hoàng hậu cướp người vào ngày tháng như hôm nay, thật sự là vô tri lỗ mãng.
Có người lại đang xem kịch vui, Nguyệt Mỹ nhân đã vào cung lâu như thế, đây là lần đầu tiên trắng trợn đối nghịch với Hoàng hậu, muốn xem Hoàng thượng sẽ có phản ứng gì.
Ta biết hậu cung lúc này chắc chắn đã bắt đầu nghị luận, hậu cung nhìn như rất lớn nhưng mà loại tin tức này cũng lan truyền nhanh, ta nhào cục bột trong tay, lò than bên cạnh đã đỏ rực, nước nóng đã sôi.
17.
Ta tính toán thời gian, Hoàng thượng chắc cũng gần tới rồi, ta thả sợi mì trong ta xuống, tùy ý bỏ thêm mấy cọng rau xanh.
Nghe thấy tiếng truyền Hoàng thượng giá lâm vang lên trong sân, ta đổ mì sợi vào trong canh gà, thả mấy cọng rau xanh tô điểm.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sắc mặt Hoàng thượng khó chịu đi vào, trong khoảnh khắc nhìn thấy ta, sắc mặt hắn rõ ràng khẽ giật mình.
Ta biết ta đã đạt được hiệu quả mình muốn, lúc này, ta kéo tay áo, bột mì đầy tay, trên mặt cũng dính bột mì, bên cạnh còn có bàn dài nhào bột.
“Hoàng thượng! Ta vừa làm mì trường thọ! Mẹ ta kể, ngày mừng thọ phải ăn mì trường thọ, vậy thì năm nay mới có thể bình an tròn một năm!”
Ta cười đơn thuần, nói lời bình thường nhất, hoàn toàn không thể sánh được với những lời chúc phúc khéo léo, trôi chảy trên tiệc Vạn Thọ vừa rồi, nhưng ta nhìn thấy trong ánh mắt Hoàng thượng có thêm một chút cảm xúc khác thường, ta biết mình thành công rồi.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, vươn tay lau đi bột mì trên chóp mũi ta, ta hơi ảo não cúi đầu xuống: “Có phải thần thiếp rất chật vật không?”
Nữ nhân ở hậu cung đều từng nấu ăn cho Hoàng thượng, ngay cả Thẩm Tự Cẩm kiêu ngạo cũng tự mình hầm thuốc bổ cho Hoàng thượng mỗi ngày, nhưng các nàng đều ăn mặc chỉnh tề, nở mày nở mặt đưa đi.
Làm vậy sao có thể khiến Hoàng thượng cảm động, đương nhiên phải để hắn nhìn thấy cảnh tượng tự mình chế biến, mặt thớt, bếp lửa, còn có chật vật như ta.
“Nguyệt Nhi! Nàng rất đẹp! Đẹp như mẫu hậu!”
Giọng Hoàng thượng trầm thấp, hắn nhận mì trường thọ, nghiêm túc bắt đầu ăn.
Tất cả mọi người chúc mừng trên tiệc Vạn Thọ nhưng đều đặt hắn ở vị trí cao cao tại thượng, chỉ có ta coi hắn là người nhà, nhớ kỹ đây là một ngày sinh nhật phải ăn mì trường thọ, chứ không phải ngày lễ Vạn Thọ mà văn võ cả triều qua lại cùng một chỗ.