Mưu Kế Hậu Cung - Chương 2
Ta ngăn tay Tiểu Liên định bôi thuốc cho ta: “Mang theo vết thương, Hoàng thượng mới có thể càng thêm trìu mến!”
Giờ Dậu, tiểu thái giám ở Kính Sự phòng vẫn tới đón ta, cả cung xôn xao, nghe nói ở Diên Xuân cung vỡ nát mấy bình hoa sứ men xanh thượng hạng.
Ta cười khẽ, xem ra Thẩm Tự Cẩm không hiểu rõ đương kim Hoàng thượng.
Ta thừa nhận ta hèn hạ, ta lợi dụng mẹ ta, hôm nay là đầu thất của bà ấy, cho nên ta viết trên con diều giấy kia: Buồn rầu chia tay, bước đi loạng choạng, quyến luyến tiễn đưa, giờ đây cô đơn lẻ bóng, không còn mẹ nắm tay.
Đương kim Hoàng thượng mất mẹ từ nhỏ, có thể cảm động lây nhất, trông thấy ta nhớ mẹ như thế, sao có thể thờ ơ?
Nhất là khi nữ nhân này còn vì cứu hắn mà chết, đồng thời hôm nay là thất đầu của bà ấy, chỉ để lại một bé gái mồ côi như ta.
Cho dù Thái y viện nói ta bị bệnh thì Hoàng thượng cũng sẽ chỉ cho rằng ta nhớ mẹ nên mới vậy, sẽ càng tới dỗ dành ta một phen, sao có thể không gặp ta chứ?
Ta được cung nữ mang đi tắm rửa, sau đó không mảnh vải che thân được quấn trong chăn mền đưa đến Dưỡng Tâm điện.
Lúc đến, ma ma ở Kính Sự phòng đã nói với ta trình tự thị tẩm.
Ta không mảnh vải che thân được đưa vào trong phòng, dưới ánh đèn mông lung, ta thấy được người đàn ông tốt nhất đương thời mà mẹ ta tìm cho ta.
6.
Cao quý, uy nghiêm, diện mạo phi phàm, chỉ nửa dựa trên giường đã có một loại uy nghiêm không thuộc về độ tuổi của hắn.
Ta nhìn hắn, đây chính là đương kim Hoàng thượng, người đàn ông tốt nhất mà mẹ ta tìm cho ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ta sau này.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ta đến gần giường, hắn bắt đầu giống như làm theo thông lệ.
Ma ma ở Kính Sự phòng nói không thể làm Hoàng thượng bị thương, sẽ mất đầu, nhưng móng tay của ta cắm vào làm da phía sau lưng hắn, dù chưa làm bị thương nhưng tất nhiên cũng rất đau đớn.
Ta biết đau đớn sẽ làm tăng dã tính của nam nhân, người khác đoan trang tự kiềm chế, thị tẩm cẩn thận từng li từng tí, ta thì không phải người khác.
Quả nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía ta càng thêm tĩnh mịch.
Ta không cần đoan trang tự kiềm chế, ta chỉ cần đòi một công đạo vì mẹ ta.
7.
Dựa theo sắp xếp, sau khi thị tẩm, ta nên rời đi, nhưng ta lại nằm ỳ trên giường, dùng gối đầu lót dưới mông.
Hắn lạnh nhạt nhìn ta: “Muốn mang thai sao?”
Giọng nói không nghe ra được vui buồn, nhưng ta lại biết hắn có chút tức giận.
“Thiếp muốn có một người thân!”
Ta mở miệng, họng gào quá mức, có hơi khàn khàn.
Hắn không nói gì, an tĩnh nằm đó, nhưng ta biết sự tức giận của hắn biến mất rồi.
Ta biết mình coi như đã qua cửa ải này, hắn không phải người ngu, ta thả diều nhớ nhung mẫu thân vào đầu thất, ở trên giường lại lựa ý hùa theo như thế, chuyện này quá khiến người khác nghi ngờ.
Ta cần một người thân để bù đắp sự bơ vơ của ta, là lời giải thích tốt nhất, muốn một người thân thì có gì sai chứ?
Hắn cũng là người cô đơn, đương nhiên hiểu được loại tâm trạng này.
Nửa canh giờ sau, ta vẫn bị Kính Sự phòng đưa về sân viện của mình, sau đó Ngô ma ma khí thế hung hăng mang theo một bát thuốc bổ tới.
Ta biết đó là thuốc tránh thai, nhưng ta thèm để ý mà ực một hơi cạn sạch, lúc này Ngô ma ma mới hài lòng rời đi.
Ta đợi sau khi bà ta rời đi, nhanh chóng bắt đầu móc họng, chén thuốc đắng chát mạnh mẽ trào ra, ta bị sặc đến mức ho khan mãi.
Tiểu Liên đưa nước cho ta, đứng một bên đau lòng phát khóc: “Tiểu thư, người quá khổ!”
Ta cười, đây không phải là khổ, đây là hi vọng, hy vọng để ta đối phó với Thẩm gia.
Lúc muộn, Tiểu Liên hứng thú bừng bừng chạy về nói với ta, Ngô ma ma bị trượng đánh chết.
Nguyên nhân là Hoàng thượng ăn sáng bên chỗ Hoàng hậu, lúc Ngô ma ma sắp xếp đồ ăn, nước canh bắn tung tóe lên trên long bào.
Ta cười, vuốt ve dấu bàn tay trên mặt, đây là cái thứ nhất.
8.
Ngô ma ma vừa bị đánh gậy đến chết, sau đó phủ Nội Vụ đã mang những thứ ta nên có đến.
Tiểu Liên vui mừng nhìn những tơ lụa và trâm vòng châu ngọc này: “Tiểu thư! Những thứ này đều thật xinh đẹp!”
Ta nhìn lướt qua: “Nhận lấy đi!”
Những thứ này, ta không thể dùng cái nào cả.
Ta còn đang trong kỳ để tang, đồ vật phủ Nội Vụ đưa tới không có thứ nào mộc mạc, hiển nhiên là do Thẩm Tự Cẩm bên kia ra tay.
Nếu như ta đeo dùng, một chút xíu ấn tượng tốt của Hoàng thượng dành cho ta sẽ không còn sót lại chút gì, Thẩm Tự Cẩm cảm thấy ta chưa bao giờ được dùng đồ tốt, sẽ không ngăn được những sự cám dỗ này.
Đêm hôm sau, ta lại thị tẩm một lần nữa, Hoàng thượng đã ba năm không thị tẩm cùng một phi tần trong hai đêm liên tiếp, trong hậu cung nghị luận ầm ĩ.
Ta biết đây chỉ là do Hoàng thượng nếm được mùi biết vị mà thôi, ham vui điểm khác giữa ta và phi tần của hắn, nhưng cảm giác mới mẻ này chỉ là tạm thời, ta cần nắm bắt được cơ hội hiện tại.
9.
Lần này thị tẩm trở về, ta thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, một nữ nhân ngồi ngay ngắn ở trong sân, bên cạnh có rất nhiều nha hoàn.
Ta nhìn gương mặt kia có hơi quen thuộc, giống Thẩm Ngọc đến mấy phần, mắt ngọc mày ngài, quả thực rất đoan trang, Thẩm Tự Cẩm vẫn không nhịn được mà tới.
Ta hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”
Thẩm Tự Cẩm đứng dậy nhìn xuống ta từ trên cao, y hệt như năm đó.
Một tiểu cung nữ bưng chén thuốc đi đến bên cạnh ta.
Thẩm Tự Cẩm mở miệng: “Hai lựa chọn, quy thuận bản cung, hoặc là mãi không có con, lẻ loi hiu quạnh!”
Ta không nói gì, đứng dậy bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Tự Cẩm lạnh lùng nhìn ta: “Không an phận thủ thường thì chỉ có thể chết!”
Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Sau đó, thức ăn mà Ngự Thiện phòng đưa tới cho Phù Phong uyển lại biến thành cơm thừa, đồ ăn thừa một lần nữa.
“Tiểu thư! Có cần nói với Hoàng thượng không?”
Tiểu Liên nhìn ta ngày càng gầy gò, hơi đau lòng nói.
Ta cười: “Như này tốt hơn chúng ta lúc trước không có cơm ăn nhiều lắm, cắt xén cơm canh mà thôi, có thể là tội lớn cỡ nào chứ? Có nhiều thứ ta không nói, Hoàng thượng cũng thấy được, một chuyện hai chuyện không quan trọng, mười chuyện trăm chuyện thì không giống…”
Làm hao mòn ân sủng nhiều hơn thì sẽ không còn, ta là thế, Thẩm gia cũng là thế.
10.
Hoàng thượng thích trà xanh Lục An, dùng nước nóng tám phần ngâm trà; Hoàng thượng thích đồ ngọt, thích bánh ngọt phù dung nhất; đầu gối Hoàng thượng có vết thương cũ, đứng liên tục một khắc đồng hồ sẽ sưng đau ê ẩm, cần xoa bóp làm dịu… Ta nhớ kỹ tất cả sở thích của hắn, cho dù là thứ hắn che giấu rất sâu, không hi vọng bị người khác phát hiện thì ta cũng cẩn thận quan sát được.
Ta hầu hạ càng ngày càng tốt, số lần ta ra vào Dưỡng Tâm điện càng ngày càng nhiều, sau đó thái giám, cung nữ hầu hạ Hoàng thượng trông thấy ta cũng khách sáo gọi một tiếng “Nguyệt Tài nhân”!
Thẩm Tự Cẩm cũng càng thêm nôn nóng, Phương Mỹ nhân ở Như Ý uyển chính là đầy tớ của nàng ta, cả ngày ta không ra khỏi Phù Phong uyển, các nàng hoàn toàn không có cơ hội, đành phải giữ Tiểu Liên lúc này ấy đi lấy đồ theo thường lệ, ép ta đi ra ngoài.
Cung nữ thiếp thân của Phương Mỹ nhân khó chịu nhìn ta: “Tài nhân vẫn nên nhanh đi đi, Tiểu Liên va chạm vào Mỹ nhân nhà chúng ta, nếu đi trễ, Mỹ nhân của chúng ta không thoải mái, đưa Tiểu Liên tới Tân Giả Khố, vậy cũng không tốt!”
Ta thấy cũng đến giờ rồi, bèn đứng dậy đi theo tiểu cung nữ ra khỏi sân viện, từ xa trông thấy tiểu thái giám Ngự Tiền đang đi về phía Phù Phong uyển, canh giờ đúng lúc, nhưng ta không chào hỏi hắn ta.
Đi vào Ngự Hoa viên, ta thấy Tiểu Liên quỳ trên mặt đất, hai tiểu thái giám giữ nàng ấy, Phương Mỹ nhân ngồi trong lương đình vuốt một chuỗi vòng tay trân châu trong tay.
11.
Ta tiến lên hành lễ: “Phương Mỹ nhân vạn an!”
Phương Mỹ nhân cũng không cho ta đứng dậy, nàng ta cười duyên một tiếng: “Muốn gặp Nguyệt Tài nhân một lần thật sự rất khó!”
Ta cúi đầu không nói lời nào, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
“Nguyệt Tài nhân to gan! Sai tiện tỳ ném hỏng vòng tay trân châu mà Hoàng thượng ngự ban cho bản mỹ nhân, phải bị tội gì?”
Phương Mỹ nhân giận dữ mắng mỏ.
Ta cười nhạo một tiếng, thật sự là tính toán vụng về, Thẩm Tự Cẩm chỉ có loại thủ đoạn này thôi sao?
Ta còn thực sự xem trọng nàng ta, Thẩm Ngọc chiều chuộng nàng ta thành phế vật rồi.
Thấy ta bật cười, Phương Mỹ nhân trực tiếp đi lên tát cho ta một cái: “Không biết hối cải, xem ra phải để bản mỹ nhân cho ngươi một bài học!”
Ta cứng rắn nhận cái tát này, cũng nên có chút vết thương thì mới có thể hát tiếp được vở kịch vui này.
“Người đâu! Vả miệng!”
Phương Mỹ nhân nhìn hai tiểu cung nữ bên cạnh, nói.
Hai tiểu cung nữ kia, một trái một phải đi tới bên cạnh ta.
Tiểu Liên giãy dụa nói: “Không liên quan đến Tài nhân nhà chúng ta, là do nô tỳ sai, muốn đánh thì đánh nô tỳ…”
Phương Mỹ nhân cười lạnh: “Chủ tớ các ngươi, bất cứ ai cũng đừng hòng chạy! Đánh cho ta!”
Hai tiểu cung nữ một trái một phải giữ lấy ta, một ma ma già tiến lên, bàn tay tích đủ sức lực đánh về phía ta.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay!”
12.
Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, mọi người ở đây đều run lẩy bẩy, chỉ có ta biết rõ nhất, hôm nay là ngày ta đi tới Ngự Thư phòng, Tiểu Liên cũng là ta cố ý sắp xếp ra ngoài.
Nhiều người nhìn vào ta chằm chằm như thế, vậy thì ta giết gà dọa khỉ một chút.