Mưu Kế Hậu Cung - Chương 1
1.
Mẹ ta là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, ta là con hoang, cha ta Thẩm Ngọc là Thái Phó đại nhân đương triều dưới một người trên vạn người, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng phải tôn xưng một tiếng thầy.
Cha ta xuất thân từ hàn môn, đã có hôn ước với mẹ ta từ trước, cha tới Kinh Thành đi thi trước khi hai người thành thân, một đi không trở lại.
Sau khi mẹ ta giữ đạo hiếu sáu năm vì tổ mẫu rồi dắt ta tuổi nhỏ lên Kinh tìm cha, mới biết được sáu năm trước cha ta đã đỗ Thám Hoa, thành hôn với nữ nhi duy nhất của Thái Sư đương triều.
Đường làm quan của cha ta đang sáng lạn, ông ta sắp xếp mẹ ta ở một thôn trang xa xôi, chỉ để lại một câu: “An phận thủ thường!”
Mười năm sau, cha ta thăng chức đến Thái Phó, người đời đều nói cha ta chính là xương cánh tay trong triều, nhân phẩm trong sạch, trước khi Tiên Đế băng hà cũng kéo lấy cha ta để ông ta làm đại thần phụ chính.
Mà thê tử kết tóc và nữ nhi ruột của ông ta lại thậm chí không kịp ăn một miếng cơm nóng.
Lần đầu ta căm thù cha ta Thẩm Ngọc là vào ngày đông giá rét khi ta tám tuổi, mẹ ta bệnh nặng, người ở thôn trang lại làm như không thấy.
Ta trăm cay nghìn đắng tìm tới phủ Thái Phó, lại bị đánh vất ra, ta quỳ gối trước cửa trong trời băng đất tuyết, chỉ cầu xin một liều thuốc.
Thẩm Ngọc dắt đích nữ Thẩm Tự Cẩm của ông ta ra ngoài đã quay về, nhìn xuống ta từ trên cao, Thẩm Tự Cẩm nói một câu: “Tên ăn mày này thật bẩn, đuổi nàng ta đi nơi khác quỳ đi, đừng làm bẩn cổng!”
Thẩm Ngọc dịu dàng ôm Thẩm Tự Cẩm vào cửa, trước khi đi dặn người đuổi ta đi, không liếc nhìn ta một chút nào.
Ta vừa về đã đổ bệnh, sốt ba ngày, ta cũng cho rằng mình phải chết rồi nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng qua được.
Sau đó ta nghe nói là mẹ ta mang theo thân thể bệnh tật tới phủ Thái Phó quỳ suốt ba ngày mới mời được đại phu.
Từ đó, ta chỉ cảm thấy trong thân thể ta có máu của người kia thật bẩn.
2.
Lúc ta hận cả Thẩm phủ là khi ta vừa cập kê một tháng.
Mẹ ta hy vọng có thể tìm được nhà tốt cho ta, cho nên bà ấy đến cầu xin phủ Thái Phó, vào đó một ngày một đêm, ta vô cùng sốt ruột, đến khi gặp lại mẹ ta, bà ấy đã thương tích khắp người, hôn mê bất tỉnh.
Sau đó ta mới biết được, hôm đó là sinh nhật của phu nhân Thẩm Ngọc, trông thấy mẹ ta, cảm thấy xúi quẩy nên kêu người dạy dỗ một trận. Trận đánh này khiến cho thân thể vốn bệnh nặng của nương ta càng thêm không chịu nổi, đại phu nói không qua nổi mùa đông này.
Sau khi mẹ ta tỉnh lại, không hề đề cập tới chuyện ở phủ Thái Phó, chỉ nói với ta một câu: “Nguyệt Nhi! Nương chắc chắn sẽ tìm cho con người đàn ông tốt nhất đương thời!”
Sau đó mẹ ta thường xuyên đi ra ngoài, lại không nói cho ta biết bà ấy phải làm cái gì, mãi đến một tháng sau, hai tên hộ vệ nâng thi thể mẹ ta về, nói rằng mẹ ta có công cứu giá, di nguyện trước khi chết là hi vọng ta vào cung bầu bạn với Hoàng thượng.
Ta đau lòng gần chết, từ đó, trên đời này ta không còn một người thân nào.
Ta không có bạc, cho nên tang lễ rất keo kiệt, nương bị chôn cất qua loa, thậm chí không có nổi một chiếc quan tài ra dáng, Thẩm Ngọc không xuất hiện, thậm chí chưa từng có một hạ nhân nào tới.
“Tiểu thư! Nén bi thương!”
Tiểu Liên khuyên ta.
Tiểu Liên là người ta và mẹ ta nhặt trên đường đến Kinh, lúc đó nàng ấy sắp chết đói, đi theo chúng ta tuy nghèo khổ nhưng vẫn còn đủ tiền trả tiền cơm, những năm nay đi theo chúng ta cũng phải chịu khổ rất nhiều.
Ta quỳ gối trước mộ phần của mẹ ta, trong lòng hạ quyết định: Ta muốn tất cả mọi người Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Ngọc, quỳ xuống cầu xin mẹ ta tha thứ.
Ngày hôm sau, người trong Hoàng Cung tới đón ta vào cung, đồng thời nói Hoàng thượng phong ta làm Tài nhân, ta lên cỗ kiệu màu đỏ thắm nguy nga tới trước cửa cung.
Thẩm Ngọc đứng ở cửa cung, lạnh lùng nhìn ta, giống như đang nhìn vết nhơ cuối cùng của ông ta đời này.
Ta xuống kiệu thi lễ với ông ta.
“Sau khi vào cung nhớ an phận thủ thường, rất nhiều thứ không phải thứ mà loại người như ngươi có thể mơ ước!”
Thẩm Ngọc lạnh lùng nói.
Ta cười khẽ, chỉ cảm thấy câu nói này rất châm chọc.
Người đàn ông này lạnh tim lạnh phổi, bạc để ông ta đọc sách, bạc để lên Kinh đi, là từng mũi kim sợi chỉ mẹ ta may vá cho người ta kiếm được.
Giữ đạo hiếu cho song thân của ông ta sáu năm, có danh tiếng tốt đẹp trong gia tộc ông ta.
Mẹ ta là người an phận thủ thường, kết quả chính thê biến thành người bị chồng ruồng bỏ, ta biến thành con hoang.
Hiện giờ kêu ta an phận thủ thường, là bởi vì Hoàng hậu hiện tại là nữ nhi ruột thịt của ông ta, Thẩm Tự Cẩm.
Ta ngoan ngoãn vâng lời: “Đa tạ Thái Phó đại nhân nhắc nhở!”
Thẩm Ngọc hài lòng với thái độ của ta, sau đó phất tay áo rời đi.
Ta nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc, nụ cười càng sáng lạn hơn, vị trong Hoàng Cung kia không phải người ta có thể mơ ước sao?
Ta lại không nghĩ thế, ta muốn lấy được hắn, chỉ khi nhận được sự sủng ái của hắn, ta mới có thể liều mạng với Thẩm gia.
3.
Ta dẫn Tiểu Liên đi theo tiểu thái giám vào Diên Xuân cung, Diên Xuân cung là nơi Hoàng hậu Thẩm Tự Cẩm ở, nữ tử mới vào cung phải chờ nàng ta sắp xếp chỗ ở.
Tiểu thái giám dẫn ta tới cửa rồi rời đi.
Một cung nữ ở Diên Xuân cung đi ra: “Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không được quấy nhiễu, ngươi cứ quỳ chờ đi!”
Ta và Tiểu Liên quỳ gối ở cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng cười hì hì vang lên trong nội viện.
“Hoàng hậu tỷ tỷ nhân từ, thế mà còn để loại người này đến Diên Xuân cung!”
“Đúng vậy! Loại người này tới gần cũng làm ô uế sân viện!”
“Nghe nói mẹ nàng ta liều mạng giành lấy tiền đồ này cho nàng ta, có chút thủ đoạn!”
“Hừ… Hoàng thượng cũng thật là, loại yêu cầu này cũng đồng ý, sau này người phía dưới học theo thì làm thế nào chứ!”
…
Tiếng nghị luận rõ ràng truyền đến bên tai ta, ta cúi đầu không nói một câu.
Lúc này, ta nghe thấy một tiếng ho nhẹ, tiếng nghị luận lập tức biến mất, sau đó giọng nói kia mở miệng: “Không được nghị luận về Hoàng thượng, Hoàng thượng nhân từ, có người lợi dụng ân tình để đòi hỏi, một thứ bẩn thỉu mà thôi, hậu cung lớn như thế, sẽ luôn có chỗ để sắp xếp!”
Ta đã hiểu rồi, đây là giọng của Thẩm Tự Cẩm, cũng như năm đó khi nàng ta tám tuổi nhìn từ trên cao xuống, nói ta quỳ bẩn trước cửa nhà nàng ta.
Quỳ hai canh giờ, trong nội viện đều vang lên tiếng nói chuyện vui cười, thỉnh thoảng còn có thái giám, cung nữ mang điểm tâm và nước trà vào.
Mãi cho đến khi có tiểu thái giám đến truyền, Hoàng thượng muốn tới Diên Xuân cung dùng bữa tối, ta mới bị tiểu thái giám đuổi đi.
Đầu gối đau nhức khiến ta đi một bước đau một bước, ta và Tiểu Liên đỡ lấy nhau, đi theo tiểu thái giám một hồi lâu, mới đi đến một sân viện dường như đã hoang phế rất lâu.
“Nguyệt Tài nhân! Sau này, Phù Phong uyển này chính là nơi ở của ngươi!”
4.
Tốn năm ngày, ta và Tiểu Liên dọn dẹp Phù Phong uyển, mà trong năm ngày này, đồ dùng phủ Nội Vụ đưa tới đều là loại chi phí kém nhất, thậm chí còn không bằng chi phí của cung nữ nhị đẳng.
Mà năm ngày qua, ta cũng không nhìn thấy Hoàng thượng, chứ đừng nói là thị tẩm.
Tiểu Liên bưng đồ ăn đã hơi thiu tiến vào.
“Tiểu thư! Nếu cứ tiếp tục như thế thì chúng ta sống sao đây, mấy ngày trước, cơm và đồ ăn dù có mùi thì tối thiểu còn đủ cho hai người chúng ta ăn, hôm nay còn chưa đủ để một người ăn!”
Ta mỉm cười, tay làm diều giấy cũng không ngừng lại: “Ngươi cũng ăn đi!”
“Ta và tiểu thư chia mỗi người một nửa!” Tiểu Liên chia thức ăn ra: “Tiểu thư! Người phải thị tẩm đi, nếu không chúng ta sẽ không sống nổi!”
Ta cười khẽ: “Chắc là ngày mai sẽ được!”
Ngày thứ sáu khi Hoàng thượng hạ triều, lúc đi ngang qua Ngự Hoa viên nhặt được một chiếc diều giấy, sau khi trở lại Ngự Thư phòng thì dặn Kính Sự phòng tối nay đưa ta tới thị tẩm.
Cả cung xôn xao, Tiểu Liên cực kỳ hưng phấn, lấy ra mấy trang sức đẹp đẽ trong số trang sức không nhiều của ta, muốn trang điểm cho ta.
Mà cửa sân lại bị người khác đá văng, một ma ma già dẫn theo mấy tên thái giám đi tới, bọn họ đổ hộp trang sức của ta, xé nát y phục của ta.
Ta biết ma ma già này, họ Ngô, năm đó khi ta quỳ gối ở cổng Thẩm phủ, Ngô ma ma này đứng ngay bên cạnh Thẩm Tự Cẩm.
“Bắt lấy nàng!”
Ngô ma ma chỉ vào người của ta nói.
Hai tiểu thái giám tiến lên, một trái một phải bắt lấy ta, Tiểu Liên muốn đi lên trước, bị người khác đẩy ngã trên mặt đất, có thái giám trực tiếp khống chế nàng ấy.
Ngô ma ma tiến lên tát cho ta một cái, sức lực cực kỳ lớn.
“Thủ đoạn dụ dỗ, không ra gì, cái tát này là lão nô thay Hoàng hậu nương nương thưởng cho ngươi, hi vọng ngươi đoan trang tự kiềm chế!”
Ta cảm thấy gương mặt đau rát, trong miệng tràn ngập mùi vị ngai ngái, nhưng mà ta không tức giận, cũng không khóc, chỉ nở một nụ cười xinh đẹp với Ngô ma ma.
Tức giận và khóc sẽ chỉ làm đối phương đắc ý, cười là vũ khí duy nhất của ta hiện tại.
Ngô ma ma thấy vậy, lại tát thêm một cái: “Đừng tưởng rằng đêm nay có thể thị tẩm, Hoàng hậu nương nương đã kêu Thái y viện nói với Kính Sự phòng, hôm nay Nguyệt mỹ nhân bị bệnh, không nên thị tẩm!”
Nói xong thì hung hăng trừng ta một cái, dẫn theo đám tiểu thái giám rời đi.
5.
Ta và Tiểu Liên thu dọn xong cả căn phòng bừa bộn.
Vẻ mặt Tiểu Liên tuyệt vọng, cảm thấy không có hy vọng được thị tẩm, đau lòng bôi thuốc cho ta.