Mượn Bụng Đổi Thân - Chương 4
16
Chưa vào đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng ra từ bên trong.
Mấy chị em đang vây quanh Trình Huy trêu ghẹo, trong phòng duy chỉ không thấy bóng dáng Trình Long.
Tôi ra hiệu cho họ, Tiểu Như liền nói: “Ôi chao, chị Lăng đến đây đích thân tiếp đón anh đấy.”
“Tối nay chúng em sẽ quay lại.”
Trình Huy nhìn chằm chằm vào ngực tôi, phấn khích liếm môi.
Thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Anh trai anh đâu rồi?”
“Sao sáng sớm đã không thấy mặt anh ấy?”
Trình Huy cười khẩy, bĩu môi nói: “Anh ấy à, bị lão đạo sĩ dạy dỗ đến mức đần độn rồi.”
“Ban đầu tôi muốn dẫn anh ấy đi trải nghiệm chút chuyện vui, để tránh nhà họ Trình chúng tôi không con nối dõi.”
“Không ngờ nhìn bao nhiêu người đẹp như thế mà anh ấy còn ngày ngày đi luyện mấy thứ võ công vớ vẩn.”
“Thôi, đừng nhắc đến cái tên cứng đầu đó nữa, chúng ta cứ vui vẻ trước đã.”
Nói rồi, anh ta kéo tôi vào lòng, bắt đầu sờ soạng.
Tôi hít mũi, khẽ hỏi: “Ồ? Anh trai anh còn là một đạo sĩ tu hành sao?”
Trình Huy lau nước miếng bên miệng, lười biếng nói: “Anh ấy tám phần là bị mấy tên lừa đảo giang hồ lừa bịp.”
“Thời đại nào rồi mà còn đi tu luyện cái thứ đó.”
“Tôi cũng vì thấy anh ấy mới xuống núi về nhà chưa bao lâu, nên mới kéo anh ấy vào cuộc cho vui.”
“Không ngờ anh ấy vẫn chẳng hiểu chuyện.”
Nghe những lời này, trong lòng tôi đã rõ.
Đêm qua mẹ tôi vui vẻ nói hầu hết mọi người trong thôn đều đã sinh ra linh giác.
Giờ chỉ còn trông chờ vào cái bụng của Từ Bằng.
Theo lời bà Lục, đêm nay chắc là sẽ thành hình.
Nhưng tôi không ngờ, đến tối thì Từ Bằng biến mất.
17
Tiểu Như lo sợ xảy ra chuyện bất trắc, đã đứng canh ở cửa cả đêm.
Không ngờ khi tôi đến nơi, phát hiện em ấy đã ngất xỉu trước cửa, trong phòng không một bóng người.
Trưởng thôn nghe tin liền tới, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Mau theo dấu chân mà đuổi theo, thiếu đi sức mạnh của tám người này, hy vọng chúng ta thoát khỏi đây càng mong manh hơn.”
Chúng tôi lần theo dấu vết, chạy đến nơi chôn cất người trong tộc.
Đêm tối mịt mù, xung quanh chỉ còn lại tiếng cành cây khô gãy lách tách dưới bước chân.
Loáng thoáng, tôi nhìn thấy một bóng lưng ngồi xổm phía trước.
Khi anh ta quay lại, mọi người mới nhận ra đó chính là Trình Long.
Tôi nhìn anh ta, hỏi: “Có phải anh đã đưa Từ Bằng đi không?”
Sương xanh từ trên núi dần bao phủ cả thôn.
Điều này cũng báo hiệu trận pháp mà những kẻ kia mở ra cứ vài năm một lần sắp hoàn thành.
Chúng tôi phải tìm được Từ Bằng trước lúc đó.
Nếu không, chúng tôi sẽ thành những con thú bị vây hãm.
Theo lý, Từ Bằng mang theo cái bụng to như thế sẽ không thể chạy xa được.
Nghe câu hỏi của tôi, Trình Long cười âm u vài tiếng.
Mặt dây chuyền trước ngực anh ta càng lúc càng sáng, khiến trưởng thôn có phần kiêng dè, nhất thời không dám ra tay.
“Những người như các người lẽ ra đã nên tuyệt chủng rồi, huyết mạch yếu ớt như thế mà còn muốn thoát khỏi nơi này sao.”
“Thật là si tâm vọng tưởng.”
Trình Long đứng từ xa, thân hình không hề nhúc nhích.
Nhưng tôi cảm thấy có gì đó bất thường.
Nếu anh ta muốn giấu Từ Bằng, tại sao lại ở đây chờ chúng tôi tìm đến?
Hơn nữa, trong lúc này Trình Huy đang ở đâu?
Tôi chợt nhớ đến mùi hương trên người Trình Huy lúc ban ngày.
Những kẻ sa đọa trong dục vọng thường mang theo mùi hôi thối.
Nhưng trên người Trình Huy lại không có chút nào, thậm chí còn có mùi hương của tro cốt.
Tôi bỗng nhận ra mình đã bị lừa, lập tức hét lên với trưởng thôn: “Không đúng, Trình Huy mới là kẻ chúng ta cần tìm.”
“Hai anh em họ cố ý tráo đổi thân phận, dùng tín vật giả để đánh lạc hướng mọi người.”
“Từ Bằng… hiện giờ chắc chắn đang ở cùng với Trình Huy.”
Nghe thấy vậy, trưởng thôn cũng lập tức hiểu ra.
Bà ấy nhanh chóng lao đến trước mặt Trình Long, đâm liên tiếp vào ngực anh ta vài nhát, rồi giật mạnh mặt dây chuyền ra.
Quả nhiên, đó chỉ là một món đồ nhựa phát sáng.
“Mau, nhanh quay về thôn!”
18
May mắn là phát hiện kịp thời, không lỡ quá nhiều thời gian.
Vừa vào đến thôn, tôi đã thấy Trình Huy đang dẫn Từ Bằng đi ra ngoài.
Thấy chúng tôi quay lại, anh ta biết không thể giấu được nữa, cuối cùng thu lại vẻ lười nhác thường ngày, gương mặt trở nên vô cùng tàn ác.
Không kịp nói thêm gì, người trong tộc lập tức định giành lại Từ Bằng.
Trình Huy đứng chắn trước mặt, trưởng thôn hạ giọng nói: “Mau cho đám người Tiểu Như uống nước hóa hồn, tìm cơ hội hòa nhập càng sớm càng tốt.”
“Tôi sẽ dẫn người ra cản cậu ta.”
Linh giác trắng muốt dần hiện ra, chiếc mặt dây chuyền thực sự trên tay Trình Huy cũng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ.
Trong lúc bọn họ đang giao đấu, cuối cùng chúng tôi cũng đến bên người Từ Bằng.
Gió đêm thổi dữ dội, ngọn nến lay lắt như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Tiểu Như và những người khác vì muốn nhanh chóng phân tách hồn và thân nên đã uống một lượng lớn nước hóa hồn.
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ chặt đôi tay và dẫn dắt hồn phách của họ vào cơ thể Từ Bằng.
Nhưng không biết vì Từ Bằng quá sợ hãi hay sao mà dương khí trên người anh ta rất yếu ớt.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng cười nham hiểm của Trình Huy.
“Chờ thêm chút nữa, dương khí trong cơ thể cậu ta sẽ bị ta hút cạn.”
“Thật đáng tiếc, các người tính toán lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là lũ vô dụng.”
“Tốt hơn hết là ngoan ngoãn giao nộp tinh huyết của mình ra đi.”
Trưởng thôn và những người khác luôn ở thế yếu, tình hình thực sự rất tệ.
Tôi liên tục nhét mấy viên tụ dương đan vào người Từ Bằng nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Cô có biết vì sao bọn chúng đời đời luôn muốn rút tinh huyết của chúng ta không?”
“Bởi vì chỉ cần uống máu này, người chết cũng có thể duy trì được chút sinh mệnh, đây là loại bổ dưỡng quý giá nhất thế gian.”
Bà Lục chống gậy đến bên cạnh Từ Bằng, không do dự rạch cổ tay mình.
Mẹ tôi đứng bên thở dài, an ủi: “Huyết mạch trên người chúng ta quá yếu ớt, e rằng có thử bao nhiêu lần cũng không thể mọc ra linh giác.”
“Có thể đưa các con thoát ra ngoài là đủ rồi.”
Tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ nhòa, dòng máu chảy ra như đang vẽ nên một tấm lưới khổng lồ, từng tấc từng tấc bao phủ lấy tôi.
Đau đớn từ trong ra ngoài.
19
Từ Bằng đã hôn mê từ lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Khi bào thai trong cơ thể anh ta hòa hợp với hồn phách của tộc nhân, tôi cảm nhận được dương khí chưa từng có trước đây.
Trình Huy điên cuồng lao về phía chúng tôi, nhưng đã bị trưởng thôn giữ chặt.
Sương mù xanh phủ kín toàn bộ thôn.
Trên núi Diệp Long vang lên những tiếng chuông kỳ quái, khiến đầu tôi đau nhói muốn nứt ra..
Lúc này, bụng của Từ Bằng xuất hiện một vết rạch sâu.
Hai vết, ba vết…
Những chiếc linh giác non nớt không ngừng chui ra từ bên trong, dù còn dính máu nhưng không thể che giấu được sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong chúng.
Không còn thời gian cho tộc nhân nghỉ ngơi, chúng tôi liều mạng chạy đến rìa trận pháp trên ngọn núi này.
Trình Huy vẫn đuổi sát phía sau.
“Chỉ cần phá một lỗ hổng, chúng ta sẽ thoát ra ngoài.”
Trên người trưởng thôn đã có vô số vết thương, nhưng bà ấy vẫn điềm tĩnh chỉ huy chúng tôi.
Mọi người gật đầu, lần lượt khiến linh giác hiện hình, rồi tự bẻ gãy.
Tất cả linh giác tụ lại với nhau, quang ảnh luân chuyển, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén.
“Phá!”
Cùng với tiếng hét giận dữ của tộc nhân, trận pháp cuối cùng cũng xuất hiện một lỗ hổng.
Mẹ tôi đẩy mạnh tôi ra ngoài, hét lên: “Nhớ kỹ, vượt qua ngọn núi đó, các con sẽ trở về quê nhà.”
Bà ấy và bà Lục dốc hết sức lực cuối cùng, đẩy trưởng thôn ra ngoài cùng.
“Đưa lũ trẻ đi, cùng tìm con đường về nhà.”
Lỗ hổng trước mắt ngày càng thu nhỏ, mẹ tôi và bà Lục giữ chặt Trình Huy, rồi nổ tan xác mà chết.
Máu bắn tung tóe lên mặt tôi, như thể là cái vuốt ve cuối cùng của mẹ.
20
Trưởng thôn dẫn chúng tôi chạy trốn suốt mấy ngày đêm.
Vượt qua núi non, băng qua sông suối, cuối cùng cũng trở về quê nhà.
Những chiếc linh giác gãy rụng dần hồi phục, mọi người cũng không cần mỗi ngày hóa thành hình người nữa, có thể tự do chạy nhảy trong núi.
Trong bầu không khí ngập tràn linh khí, nhiều tộc nhân bắt đầu sinh nở tự nhiên.
Khi đứa trẻ đầu tiên chào đời, trưởng thôn vuốt ve chiếc linh giác non nớt trên đầu cô bé, không kìm được mà bật khóc vì vui mừng.
Bà ấy ngồi xuống ghế, mỉm cười nhắm mắt lại.
Đêm đó, thương tích trên người trưởng thôn đã quá nặng.
Dù chúng tôi thay phiên nuôi dưỡng bà ấy bằng tinh huyết, nhưng cuối cùng cũng không thể chữa lành.
Có lẽ khi nhìn thấy hy vọng mới, bà ấy đã buông bỏ gánh nặng trên vai.
“Để bà ấy nghỉ ngơi, chúng ta cuối cùng cũng đã trở về quê nhà rồi.”
Tiểu Như nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào.
Phải, một trang đau khổ đã được lật qua.
Điều còn lại dành cho chúng tôi là một cuộc sống mới.
HẾT