Muốn Anh Ta Áy Náy - Chương 4
“Bùi Đông Luật, anh quên rồi sao, em sợ cô đơn nhất mà?”
Tôi ngồi trong phòng khách trống trải, bật từng ngọn đèn một, vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cuối cùng, tôi vùi mặt vào cánh tay, co lại thành một cục.
Không phải tôi thay đổi.
Bùi Đông Luật, là anh đã thay đổi.
Khi anh ta ở bên Lý Nhiễm Hân, tôi đã gọi điện cho anh ta.
“Em đau dạ dày.”
“Bùi Đông Luật, em đau dạ dày.”
Hôm đó anh ta đang cùng Lý Nhiễm Hân ngồi trên đỉnh cao nhất của vòng đu quay.
Nghe đồn, nếu hôn nhau ở đó sẽ đại diện cho tình yêu vĩnh cửu.
Thật ra tôi không bị đau dạ dày, tôi chỉ đứng dưới vòng đu quay, nhìn họ thân mật ngồi cạnh nhau.
Tôi chỉ đau lòng thôi.
Bùi Đông Luật rất rõ về cơ thể của tôi.
Trong điện thoại, giọng anh ta nhạt nhẽo, lạnh lùng, “Thanh Thanh, anh là bác sĩ khoa ngoại, không phải bác sĩ khoa dạ dày.”
Lúc đó tôi cảm thấy đau đớn như sắp chết.
Khi đối phương không còn bao dung cho những tật xấu nhỏ nhặt của tôi nữa.
Thì phần lớn là đã hết yêu rồi.
Yêu hay không yêu, luôn rạch ròi rõ ràng.
13
“Hệ thống, sắp đến phần trao nhẫn chưa?”
“Chiếc nhẫn kim cương đó lấp lánh quá, chắc tốn không ít tiền mua nhỉ?”
Hệ thống gần như bật cười vì tôi.
“Ký chủ, cô không nên lo cảnh sát khi nào tới sao?”
“Gấp cái gì chứ.” Để bọn họ “hạnh phúc” thêm một lát nữa đi.
Như vậy, khi sự thật ập đến, mới càng đau.
Lý Nhiễm Hân e thẹn nhìn Bùi Đông Luật.
“Đàn anh, thực ra em đã thích anh từ lâu rồi.”
“Hôm nay, mong ước đó cuối cùng đã thành hiện thực.”
Biểu cảm của Bùi Đông Luật có chút không tự nhiên.
Anh ta hạ mắt xuống, dường như đang lơ đãng.
Có lẽ anh ta nhớ đến ngày chúng tôi kết hôn.
Lúc đó anh ta cũng đã nói với tôi câu này.
“Thanh Thanh, cưới được em, mong ước này cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Trớ trêu thay, hôm nay anh ta bỏ mặc tôi ở bệnh viện, nhưng lại đến thực hiện mong ước của người khác.
Có lẽ anh ta vừa mới tháo nhẫn cưới của chúng tôi không lâu.
Ngón tay đeo nhẫn vẫn còn in hằn vết.
Nhưng tôi thì không còn nữa.
Chiếc nhẫn mà tôi từng coi là bảo bối.
Ngay trong ngày anh ta đồng ý kết hôn với Lý Nhiễm Hân, tôi đã ném nó vào thùng rác, không bao giờ đeo lại nữa.
Lúc này, những ngón tay thon dài của Bùi Đông Luật cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, chuẩn bị đeo cho Lý Nhiễm Hân.
Từ cổng vòng hoa, đột nhiên xuất hiện mấy cảnh sát mặc đồng phục xông vào.
Giọng nói của hệ thống có chút phấn khích.
“Ôi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
“Sao vậy, cần tao đưa túi hạt dưa không?”
“Khụ khụ, ký chủ, cô quên rồi à, bây giờ tôi đang trong giờ làm việc.”
Tôi suýt bật cười vì câu nói của hệ thống.
“Lý Nhiễm Hân, có người dân tố cáo cô gây tai nạn bỏ trốn.”
Môi của Lý Nhiễm Hân run rẩy không ngừng, giống như người sắp chết đuối, bàn tay cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Bùi Đông Luật.
“Tôi, tôi không có.”
Cảnh sát đã quen với những người chối tội.
Bình thản nói: “Camera giám sát cho thấy vào lúc 2:10 chiều ngày 11 tháng này, cô điều khiển chiếc xe hơi biển số xxx, chạy quá tốc độ trên đường Vọng Hải và tông phải một người, sau đó bỏ trốn.”
“Nạn nhân là một cô gái trẻ.”
Nghe đến đây, tôi thấy ngón tay của Bùi Đông Luật khẽ run lên.
Anh ta thông minh như vậy, chắc đã đoán ra, hôm đó vào khung giờ đó, người mà Lý Nhiễm Hân đón chính là anh ta.
Sắc mặt Bùi Đông Luật sa sầm lại, rút cánh tay ra, lùi về sau hai bước.
Anh ta nhìn chằm chằm Lý Nhiễm Hân đầy tức giận.
“Hôm đó em đổi xe để đón anh là vì chiếc xe trước đó đã tông trúng người sao?”
Toàn thân Lý Nhiễm Hân run lên không ngừng.
Anh ta không kiềm được mà bóp chặt cổ cô ta.
“Có phải em đã tông trúng Thanh Thanh không?”
Lý Nhiễm Hân lắp bắp.
“Đau quá, buông ra… em không biết… không thể nào… ở đó làm gì có camera.”
Cảnh sát điềm tĩnh nói: “Có camera đấy, mới được lắp ngày hôm trước.”
Lý Nhiễm Hân lảo đảo một cái.
“Thưa cô, còn một chuyện nữa, cô bị tình nghi mua bệnh án giả, cần hợp tác điều tra.”
Sắc mặt của Lý Nhiễm Hân lập tức trở nên tái nhợt, cô ta không còn sức lực để biện hộ nữa.
Cuối cùng, cô ta như một đống bùn mềm oặt, bị cảnh sát bắt đi.
Đợi cô ta sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.
Trong đám đông, khách mời bắt đầu bày tỏ sự phẫn nộ.
“Quá mất mặt, ngay trong ngày cưới mà bị bắt.”
“Bình thường trông hiền lành dễ thương, tông chết người rồi bỏ chạy? Tâm địa ác độc thật đấy.”
“Hóa ra cô ta không bị bệnh à? Mua bệnh án giả giả vờ mắc bệnh nan y, lừa nước mắt của chúng ta? Đúng là vô đạo đức.”
“Chú rể không phải là bác sĩ rất giỏi sao? Sao anh ta không phát hiện ra gì chứ?”
Bùi Đông Luật chắc chắn đã nghe thấy những lời đó.
Lúc này, anh ta như bị người ta tát mạnh vào mặt.
“Ký chủ, Bùi Đông Luật thật sự không phát hiện ra sao?”
Tôi khẽ cười, “Có lẽ chỉ là anh ta không muốn phát hiện thôi.”
Anh ta muốn làm một anh hùng giết rồng để cứu công chúa.
Nhưng không ngờ, chính mình lại là con rồng.
Hệ thống đầy phẫn nộ nói: “Phi, cái loại đàn ông mới này thật đáng khinh.”
14
Bùi Đông Luật đã cầm được điện thoại trong phòng trang điểm.
Nhưng tiếc là điện thoại hết pin, màn hình đen ngòm.
Anh ta quay đầu lại, nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe.
Chạy gấp quá, giữa đường thậm chí còn bị ngã một cú.
Anh ta đạp mạnh chân ga, phóng thẳng về phía bệnh viện.
“Ký chủ, hình như anh ta đã vượt mấy cái đèn đỏ rồi.”
“Ừ, vậy thì cứ chờ bị tước bằng lái đi.”
Anh ta mím chặt môi, bộ vest chú rể chưa kịp thay, lao nhanh về phía phòng bệnh.
“Thanh Thanh đâu rồi?”
“Úc Hữu Thanh đang ở đâu?”
Các y tá bị dáng vẻ điên cuồng của anh ta dọa sợ.
“Bác sĩ Bùi, ở đây không có ai tên là Úc Hữu Thanh.”
“Sao lại không có? Các người làm việc có trách nhiệm không vậy?”
May mắn là trợ lý của anh ta kịp thời ngăn lại.
Ngập ngừng nói: “Anh Bùi, ở đây thực sự không có ai tên Úc Hữu Thanh.”
Thường ngày rất bình tĩnh trong công việc, vậy mà bây giờ Bùi Đông Luật lại mất lý trí và phong thái đến vậy.
“Nói vớ vẩn, vậy cô ấy đã đi đâu rồi?”
“Chị dâu… chị ấy đang ở nhà xác.”
Bùi Đông Luật loạng choạng lùi lại mấy bước.
Anh ta túm chặt lấy cổ áo của trợ lý.
“Không thể nào, vừa nãy cô ấy còn rất ổn mà.”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, cậu đang nói linh tinh gì vậy?”
15
Trên đường đến nhà xác.
Trợ lý mỗi lần nói một câu, sắc mặt Bùi Đông Luật lại tái đi một phần.
“Nội tạng của chị dâu giống như bị lực mạnh đập nát.”
“Hình như đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.”
Anh ta chỉ lẩm bẩm trong miệng, “Không thể nào, rõ ràng ca phẫu thuật rất thành công…”
Trợ lý buộc phải nói rõ sự thật.
“Anh Bùi, chỗ anh khâu đã bị vỡ hoàn toàn, ruột… ruột đã lòi hết ra ngoài.”
Bùi Đông Luật cảm giác chân như bị đổ chì, gần như không thể bước nổi.
“Và khối u của chị ấy đã di căn, xâm nhập vào các mô xung quanh.”
Như một nhát búa nặng nề giáng thẳng vào tim anh ta.
Câu nói này có nghĩa là ca phẫu thuật của anh ta đã thất bại.
“Bàn tay vàng” đã hoàn toàn thất bại.
Anh ta đã thực hiện vô số ca phẫu thuật, nhưng duy nhất ca phẫu thuật của vợ mình lại thất bại.
Đây là một cú đánh hủy diệt đối với sự tự tin của anh ta.
Yết hầu của Bùi Đông Luật khẽ động mấy lần.
“Cô ấy… qua đời vào lúc nào?”
“Một giờ sau khi anh rời bệnh viện.”
Lúc đó anh ta đang làm gì nhỉ?
Đang tham dự lễ cưới.
Lễ cưới của anh ta với Lý Nhiễm Hân.
Khi hoa tươi và bóng bay lấp lánh trong niềm vui.
Thì vợ anh ta đang trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
16
Bùi Đông Luật đã vài lần không dám kéo tấm vải trắng phủ trên người tôi.
Tay anh run như mắc bệnh Parkinson.
Kéo lên đi.
Kéo lên thì hệ thống sẽ kết thúc.
Tôi sẽ có thể về nhà và thưởng thức bát cháo mẹ nấu.
Cuối cùng, Bùi Đông Luật nhắm mắt lại, dứt khoát kéo tấm vải lên.
Tôi cũng nhìn thấy thi thể của chính mình.
“Chậc, mặt còn coi được, nhưng cơ thể thì nát bươm, thật không đành lòng nhìn.”
Hệ thống thở dài bên cạnh.
Ban đầu, Bùi Đông Luật nhìn thi thể của tôi với vẻ bình tĩnh.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
Cuối cùng, anh ta nâng tay tôi lên và đặt vào môi.
“Thanh Thanh, dậy đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
“Chúng ta sẽ không ly hôn nữa, đừng bao giờ ly hôn nữa được không?”
Cả căn phòng im ắng, không ai đáp lại anh.
Trợ lý đứng bên cạnh với vẻ bất lực, không biết phải làm sao.
Bùi Đông Luật ôm chặt thi thể của tôi không chịu buông tay.
Dần dần anh ta trở nên cuồng loạn.
“Úc Hữu Thanh, mẹ nó, em trả lời anh đi.”
“Em dậy đi, chúng ta về nhà có được không? Anh xin em mà.”
“Thanh Thanh, anh thực sự xin em.”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống cổ tôi.
Tôi không thích như vậy.
“Hệ thống, anh ta làm thế có bẩn thi thể của tao không?”
“Ký chủ, sắp kết thúc rồi, cố gắng chịu đựng một chút.”
“Bao lâu nữa?”
“Đến 12 giờ đêm, cô sẽ có thể trở về thế giới ban đầu.”
Được rồi, tôi sẽ cố gắng chịu đựng vài tiếng nữa.
Thi thể không thể mang về nhà.
Bùi Đông Luật được lãnh đạo bệnh viện khuyên về.
Một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng mà cứ ngồi phát điên trong nhà xác, thực sự không hợp lý chút nào.
“Anh phải lo liệu hậu sự cho cô ấy chứ?”
Bùi Đông Luật hôn lên trán tôi vài lần.
Tôi nhăn mặt nhìn.
Đến cả hệ thống cũng không kiềm được mà chửi thề, “Điên rồi.”
Dưới sự thúc giục của đồng nghiệp, Bùi Đông Luật mới đờ đẫn bước ra khỏi nhà xác.
Anh ta bình tĩnh hỏi trợ lý bên cạnh một câu.
“Trước khi đi, Thanh Thanh có nói gì không?”
“Có.”
Đôi mắt Bùi Đông Luật bỗng chốc sáng lên.
“Cô ấy nói… Cô ấy nói chúc anh tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn không gặp lại.”
“Ơ, anh Bùi….”
“Anh Bùi, anh sao vậy?”
Bùi Đông Luật đổ ập xuống đất.
Đầu gối anh ta đập xuống sàn tạo ra âm thanh lớn.
Anh ta dường như quên mất cơn đau, nhanh chóng bò dậy.
Vừa lê chân vừa đi ra ngoài.
“Tôi phải về nhà, Thanh Thanh nói cô ấy đau dạ dày.”
17
Anh ta mở khóa và bước vào căn nhà từng là của chúng tôi.
Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng từ hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài cửa sổ.
Dường như anh ta không biết công tắc đèn ở đâu.
Vì mỗi lần anh ta về nhà, đèn luôn sáng sủa.
Tôi sẽ ngồi trên ghế sofa chờ anh ta về.
Anh ta gọi một tiếng, “Thanh Thanh.”
Dĩ nhiên sẽ không có ai đáp lại.
Bỗng có tiếng động phát ra.
Bùi Đông Luật lập tức lao vào phòng ngủ.
Vài giây sau, như thể sức lực trong anh ta bị rút cạn.
Dĩ nhiên, trong phòng không có ai.
Chỉ là khung ảnh rơi xuống đất tạo ra tiếng động.
Dưới ánh đèn sáng trưng, anh ta sững sờ đứng đó một hồi lâu.
Cả căn nhà trống rỗng, như chưa từng có ai sống ở đây..
“Hệ thống, tao đã làm rất tốt phải không?”
“Tao sẽ không để anh ta có bất kỳ kỷ niệm nào đáng nhớ.”
Đúng vậy, tôi đã vứt bỏ hoặc quyên góp hết những thứ thuộc về mình.
Khung ảnh chung chỉ còn lại một nửa của anh ta.
Ngay cả bức ảnh cưới, cũng chỉ còn nửa khuôn mặt của anh ta bị ném tả tơi trên sàn.
Cuối cùng, anh ta dựa vào tường, từ từ ngồi sụp xuống.
Hai tay ôm đầu, giống như tôi khi mới phát hiện anh ta ngoại tình.
Cuộn tròn lại một chỗ.
Không thể tin được, nhưng lại không cam lòng.
Mười năm, không phải mười ngày.
Ban đầu, anh ta chỉ khóc thút thít.
Sau đó là tiếng khóc nức nở.
“Thanh Thanh, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi.”
“Em trở về có được không?”
“Anh xin em, trở về đi.”
Có lẽ anh ta đã quên trước đây mình từng nói, “Đàn ông khóc, có ra gì không?”
Còn bây giờ, anh ta thực sự rất không ra gì.
Một luồng sáng trắng lóe lên.
“Ký chủ, tạm biệt nhé.”
Tôi biết mình sắp trở về nhà.
“Ký chủ, cô có quên tôi không?”
“Không đâu hệ thống, mày đáng yêu như vậy mà.”
“Hệ thống, cảm ơn mày đã cùng tao trải qua một hành trình thật đặc biệt.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tôi phải về nhà rồi.