Mười Năm Dương Thọ Đổi Tiền Tài - Chương 4
14.
Bóng đen ấy xuất hiện lặng lẽ sau lưng ông chủ nhà, giơ tay đập mạnh xuống. Nghe một tiếng “bịch”, ông chủ nhà lăn ra khỏi người tôi, cổ tôi thả lỏng, cuối cùng cũng thở lại được, háo hức hít lấy hít để từng ngụm oxy.
Khi tầm nhìn dần trở lại, tôi chết lặng trước cảnh tượng trước mắt. Con ma-nơ-canh đã bị đâm thủng nhiều vết kia bất ngờ đứng dậy, và nó dần dần biến thành hình dáng của một cô gái.
Tiếng thét kinh hãi của ông chủ nhà vang lên từ phía sau.
“Trần Hảo!? Sao cô lại thoát ra được!”
Cô gái nhếch môi cười lạnh.
“May nhờ có anh ta, nếu không tôi thực sự đã trở thành dược dẫn của ông rồi.”
“Hai năm rồi, giờ là lúc ông phải nhận báo ứng!”
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm đi vài độ.
Trần Hảo lướt qua tôi nhanh như chớp, túm lấy ông chủ nhà rồi ép chặt vào tường. Người đàn ông to lớn bỗng chốc chỉ biết trợn mắt trắng dã, chân tay đạp loạn xạ, không còn chút sức phản kháng nào.
Tôi run rẩy hỏi: “Cô là Trần Hảo sao? Là ông ta giết cô à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao? Ông ta cũng muốn tiền của cô sao?”
Trần Hảo nghe vậy liền ném mạnh ông chủ nhà xuống đất.
“Tiền? Hừm, để ông ta tự nói đi!”
Ông chủ nhà ôm cổ ho kịch liệt, một lúc sau mới thở lại được. Ông ta liếc nhìn tôi và Trần Hảo rồi cười khẩy.
“Tiền à? Đó chỉ là vật ngoài thân. Thứ tôi muốn là thứ mà tiền không thể mua được.”
“Thứ tôi cần là… tuổi thọ!”
“Cô, Trần Hảo, sinh vào năm, tháng, ngày, giờ âm. Còn cậu, Ngô Địch, sinh vào năm, tháng, ngày, giờ dương.”
“Tôi đã giết Trần Hảo vào năm, tháng, ngày, giờ âm, rồi dùng dương khí của cậu để nuôi dưỡng thần hồn của cô ta trong suốt hai năm qua.”
Ông chủ nhà hằn học nhìn tôi.
“Giờ chỉ cần tôi giết cậu vào năm, tháng, ngày, giờ dương, rồi dung hợp thần hồn của cả hai, tôi sẽ có được viên đan âm dương có khả năng nghịch thiên cải mệnh!”
“Chỉ cần nuốt viên đan này, tôi sẽ vượt qua giới hạn của sinh mệnh, sống thêm mười năm nữa!”
“Không ngờ cậu lại giở trò gì đó, khiến tôi mất hết công lao!”
Tôi choáng váng, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy!
Trần Hảo lại nhấc bổng ông chủ nhà lên không trung.
“Tôi từng coi ông là người tốt, thật không ngờ dưới lớp mặt nạ giả tạo đó lại là một kẻ đê hèn đến vậy. Hôm nay, tôi nhất định sẽ trừng phạt ông!”
Ông chủ nhà khó nhọc cười lớn.
“Hai đứa ngốc bọn mày thật sự nghĩ rằng tao tốt với bọn mày ư? Đó chỉ là cách để tao giữ bọn mày trong tay thôi, ha ha.”
Trần Hảo tức giận đến mức mái tóc buộc đuôi ngựa của cô bay lên. Cô siết mạnh tay, ông chủ nhà mắt trắng dã, chân tay mềm oặt buông thõng.
Trần Hảo ném ông ta qua một bên, rồi nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi lùi dần, biết rõ rằng mình không thể chống lại cô ấy khi ngay cả ông chủ nhà cũng không đấu nổi.
Tôi sắp khóc đến nơi, thật sự là vừa thoát khỏi miệng hổ lại sa vào hang sói!
15.
Nhưng tôi không bị Trần Hảo bắt lại.
Ngược lại, cô ấy còn cúi người chào tôi một cách đàng hoàng, gần như cúi xuống 90 độ, khiến tôi ngơ ngác không hiểu nổi.
“Cảm ơn anh, Ngô Địch, cảm ơn anh đã thả tôi ra, và cũng cảm ơn hai năm qua đã nuôi dưỡng thần hồn tôi bằng dương khí của anh, nếu không hôm nay tôi cũng không đủ sức đối phó với hắn.”
Xác nhận rằng cô ấy không có ác ý với mình, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng cô sẽ xử lý tôi nữa chứ.”
Trần Hảo ngớ ra một chút, rồi cười khúc khích.
“Tôi không giết hắn, chỉ tạm thời làm hắn bất tỉnh thôi. Dù có giận đến đâu, giết người vẫn là sai, nhưng tôi mong anh có thể giúp tôi báo cảnh sát, để pháp luật trừng phạt hắn!”
Tôi nhẹ nhõm thở ra, đồng ý ngay lập tức.
“Chỉ thế thôi sao? Có gì khác tôi có thể giúp không?”
Trần Hảo có vẻ ngại ngùng gật đầu.
“Thực ra là có.”
“Hai năm rồi, tôi không thể về thăm bố mẹ. Tôi hy vọng anh có thể thay tôi đến gặp họ, nói với họ rằng tôi sống rất tốt, và đừng quá lo lắng cho tôi.”
Tôi đồng ý, ghi lại địa chỉ và số liên lạc vào nhật ký.
Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, hình ảnh của Trần Hảo dần mờ nhạt.
“Tạm biệt Ngô Địch, thật vui khi gặp anh vào giây phút cuối cùng. Tôi cũng phải đi đến nơi tôi thuộc về rồi.”
Lúc này, tôi cảm thấy đùi mình nóng lên, chiếc thẻ tín dụng của Ngân hàng Thiên Địa trong túi phát ra ánh sáng vàng, chiếu lên Trần Hảo.
Trần Hảo dần tan biến trong ánh sáng mờ dần, rồi sau đó chỉ còn lại ma-nơ-canh vỡ vụn rơi trên sàn.
Cảnh sát phá cửa xông vào, bắt giữ ông chủ nhà.
Ngay lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn.
“Thưa khách hàng tín dụng của Ngân hàng Thiên Địa, chúc mừng quý khách đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin hãy nhận 100 điểm tích lũy và đổi lấy tuổi thọ để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống của quý khách.”
16.
Sau đó, cảnh sát tìm thấy tro cốt của Trần Hảo trên trần nhà tôi.
Tên chủ nhà chết tiệt ấy đã giấu tro cốt của Trần Hảo trong hộp đèn, khiến tôi phải vất vả tìm kiếm! Nhưng cũng may tro cốt ở trong phòng tôi, nếu không tối nay tôi đã không thoát chết.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi cũng đã đổi được tuổi thọ, và cuộc sống tươi đẹp dường như đang chào đón tôi.
Nhưng tôi phát hiện ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Bởi vì khi bị bắt, ông chủ nhà bắt đầu có dấu hiệu không bình thường về thần kinh.
Khuôn mặt ông ta méo mó, hét lên với tôi.
“Ngô Địch, cậu có bao giờ tự hỏi, một căn nhà giá rẻ như vậy, tại sao lại đến lượt cậu và cô ta?”
“Cậu nghĩ sao mà tôi lại chọn được hai người trong hàng triệu người ngoài kia?”
“Tôi nói cho cậu biết, thế giới này cuối cùng sẽ thuộc về chúng tôi. Cậu không đấu lại chúng tôi đâu. Quy tắc của thế giới này sẽ bị chúng tôi hoàn toàn thay đổi!”
Vài ngày sau, cảnh sát còn tìm thấy thêm nhiều hộp tro cốt trong những căn nhà khác của hắn ta.
Chưa bàn đến việc ông ta sở hữu nhiều tài sản như thế nào, chỉ riêng việc giết hại nhiều người như vậy đã đủ gây kinh hoàng rồi.
Còn về ông chủ nhà, nghe nói chỉ sau vài ngày thì ông ta hoàn toàn phát điên. Cái mà ông ta gọi là “chúng tôi” là ai, mãi mãi không ai biết được.
#Ngoại truyện
Theo lời hứa với Trần Hảo, tôi phải đến thăm bố mẹ cô ấy.
Tôi lên máy bay, đi tàu hỏa, rồi đi xe khách, cuối cùng còn phải đi xe ba bánh. Mất hai ngày rưỡi, tôi mới tìm đến ngôi làng hẻo lánh nơi bố mẹ cô ấy sống.
Họ là một đôi vợ chồng trung niên chất phác, nhưng người mẹ bị bệnh, còn người cha thì có tật ở chân. Khuôn mặt họ hằn in dấu vết thời gian.
Nghe nói tôi là cấp trên của Trần Hảo, họ niềm nở tiếp đón tôi.
Trong căn nhà nghèo nàn của họ, thứ duy nhất có thể đãi khách là một quả trứng, họ dùng nó để làm món trứng chần trong trà cho tôi.
Họ kể với tôi về nỗi nhớ Trần Hảo, hỏi thăm về tình hình của cô ấy, trong lời nói còn có chút trách móc rằng đã lâu Trần Hảo không về nhà, cũng không gọi điện.
Tôi nói với họ rằng hai năm trước Trần Hảo đã thể hiện xuất sắc, được lãnh đạo lớn quý trọng nên đã được cử ra nước ngoài. Vì vậy mà cô ấy mới không liên lạc được qua điện thoại.
Tôi nói Trần Hảo hiện đang sống rất tốt, chỉ có điều có thể sẽ phải ở nước ngoài lâu dài và không thể về nhà. Tôi cũng nói rằng lần này tôi đến là theo lời cô ấy nhờ thăm họ.
Nghe vậy, hai ông bà rất vui mừng, nụ cười rạng rỡ và tự hào nở trên khuôn mặt họ.
Họ khen ngợi Trần Hảo từ nhỏ đã ngoan ngoãn và chăm chỉ, từ lâu đã biết cô ấy sẽ thành công lớn sau này.
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy rất khó chịu, liền lấy cớ rằng công ty còn việc để từ chối lời mời ở lại dùng bữa và nhanh chóng muốn rời khỏi nơi ấy.
Trước khi đi, tôi để lại số điện thoại của mình, dặn rằng nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.
Cuối cùng, tôi đưa cho họ một khoản tiền, nói rằng đó là Trần Hảo nhờ tôi chuyển cho.
Họ từ chối không nhận, bảo tôi mang về trả lại cho Trần Hảo.
Tôi nói rằng đây chỉ là một phần nhỏ trong lương của Trần Hảo, và cô ấy đã dặn tôi nhất định phải đưa tận tay. Cô ấy còn bảo rằng kiếm được tiền là để dành cho bố mẹ tiêu dùng.
Hai ông bà rưng rưng nước mắt nhận lấy, dặn dò tôi nhắn Trần Hảo chăm sóc bản thân tốt khi ở nước ngoài, không cần lo lắng cho gia đình.
Tôi hứa sẽ truyền đạt lại, rồi rời khỏi làng trong ánh mắt dõi theo của họ.
Trên đường trở về bằng xe ba bánh, âm thanh thông báo đặc biệt vang lên, tôi biết ngay đó là tin nhắn từ Ngân hàng Thiên Địa.
“Kính thưa khách hàng tín dụng của Ngân hàng Thiên Địa, sau khi được ngân hàng đánh giá, quý khách đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc và đặc biệt được trao tặng danh hiệu ‘Người được quỷ thần ưu ái’.
Chúc quý khách thực hiện các nhiệm vụ sau suôn sẻ và tận hưởng cuộc sống hoàn hảo.”
-HẾT-