Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn - Chương 3
Giọng Trường Lạc run rẩy, đây là lần đầu tiên ta quen biết nàng mà thấy nàng hoảng hốt như vậy.
Còn ta như bị đánh một gậy vào đầu, cả người kinh ngạc đến ngây người.
Ta đã từng quan sát thái độ của Trường Lạc đối với ta, thấy nàng không hề oán trách chút nào nên cho rằng nàng không biết cha mẹ lấy máu tim nàng để làm gì.
Hóa ra, nàng đều biết, nhưng vẫn tôn trọng ta là trưởng tỷ sao?
Ta muốn nói gì đó, nhưng ý thức đã tan rã như bèo trôi.
Cảm thấy toàn bộ sức lực đều đang rút đi.
Ta sắp chết rồi sao?
Ta có chút không cam lòng, ta còn chưa dạy dỗ Trường Lạc nên người, ta còn chưa từ biệt cha mẹ đàng hoàng, ta còn chưa thấy thiếu niên kia trở về, ta còn chưa đi ra ngoài xem thử…
Mọi sự không cam lòng cuối cùng cũng vô ích, ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.
8.
Khoảnh khắc trước khi ngất đi là khuôn mặt hoảng hốt của Trường Lạc, đến khi tỉnh lại, lại là một khuôn mặt khác mừng đến phát khóc.
Quân Dương bỗng nhiên siết chặt tay ta, giọng nói khàn khàn khi cất lời: “Khanh Khanh, nàng tỉnh rồi.”
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng ta lại đột nhiên mờ mắt, trong lòng không kìm được chua xót đau đớn.
Quân Dương là thiếu niên tướng quân phong quang tễ nguyệt của hoàng thành, ý chí hăng hái, tươi sáng như ánh dương.
Ta không thể bước ra khỏi sân, Quân Dương liền lần nào cũng trèo tường trèo cây, nghĩ đủ mọi cách để dỗ ta vui vẻ, dẫn ta đi xem những thứ mới lạ bên ngoài.
Hộp trang điểm và ngăn kéo nhỏ đều nhét đầy những đồ trang sức và đồ nặn đất sét mà hắn tặng ta.
Đó là thứ hắn đã đích thân đi tìm sư phụ nặn đất sét học trong ba tháng, hai đứa trẻ mập mạp nắm tay nhau cười vui vẻ.
Những ngày này, ta vẫn không dám nghĩ sâu về Quân Dương.
Thiếu niên rực rỡ như ánh dương ấy sau khi ta chết đã sa sút, uống rượu say khướt, mái tóc xanh đen trong một đêm đã bạc trắng.
Hắn như mặt trời nhỏ, vậy mà lại nuôi nhốt Tống Trường Lạc có năm phần giống ta, điên cuồng đến mức như một kẻ mất trí.
Hại Trường Lạc cũng hại chính mình.
Cuối cùng, thiếu niên chiến thần trăm trận trăm thắng của ta, chỉ vì trong chiến trường thoáng nhìn thấy bóng dáng giống ta mà ngẩn người, liền bị người ta chém ngã trước ngựa.
Điều này khiến ta làm sao có thể buông bỏ, lại làm sao có thể quên đi.
Nghĩ đến đây, ta không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, ôm chặt lấy hắn: “Quân Dương!”
Nước mắt tuôn rơi, ta có thể cảm nhận được sự cứng đờ và bối rối của Quân Dương, nhưng sự an tâm và đau đớn thấu tâm can lúc này lại khiến ta cảm thấy an lòng một cách kỳ lạ.
Quân Dương mím môi, giọng vẫn khàn khàn nhưng lại dịu dàng và lưu luyến: “Không sợ, ta ở đây.”
chẳng lẽ số mệnh của ta thực sự không thể thay đổi sao? Ta rất không cam lòng.
9.
Ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nỗi uất ức trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Từ miệng Quân Dương, ta biết được lần hôn mê này ta đã ngủ li bì cả nửa tháng, nếu không phải hắn mang bảo vật hoàng gia từ Tây Vực về để duy trì mạng sống cho ta thì ta có lẽ đã chết từ lâu.
Sau khi biết ta tỉnh lại, nương lập tức viết thư gấp gọi cha về phủ, rất nhanh sau đó, trong viện đã chật ních người, có nhũ mẫu đã ở bên ta từ nhỏ, có nha hoàn hầu hạ ta, có cha mẹ yêu thương ta và cả thanh mai trúc mã của ta.
Nỗi uất ức còn sót lại trong lòng ta đã hoàn toàn tan biến.
Dù ta không thể cùng Quân Dương bạc đầu, cũng không thể ở bên cha mẹ, nhưng được cưng chiều từ nhỏ, đó cũng là cuộc đời mà nhiều người không mong cầu được.
Ánh mắt ta nhìn thẳng về phía Tống Trường Lạc ở góc phòng.
Trong số tất cả những người quan tâm đến ta, nàng có vẻ là người không đáng chú ý nhất, thậm chí ta đã từng bỏ qua nàng nhiều năm như vậy, không phát hiện ra người muội muội này cũng quan tâm đến ta.
Ta vẫy tay với nàng ta: “Lại đây.”
Mặc dù dưới sự dạy bảo của ta, Tống Trường Lạc đã tự tin hơn rất nhiều, nhưng khi cả phòng nhìn nàng, nàng vẫn không tránh khỏi rụt rè.
Nàng cắn môi, cuối cùng vẫn đứng trước mặt ta.
Lúc nãy ở xa không nhìn rõ, giờ mới phát hiện đôi mắt nàng đỏ hoe, chứa đầy nước mắt.
Nàng muốn nhào vào lòng ta, nhưng lại không biết ta đau ở đâu, luống cuống tay chân đứng trước mặt ta nói lắp bắp: “Trưởng tỷ.”
Ta đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt vô thức dịu dàng xuống.
“Ngất xỉu trước mặt muội, có phải dọa muội sợ rồi không?”
Nàng không nhịn được nữa, khóc òa lên.
Ta khẽ thở dài, ôm nàng vào lòng.
Năm nay ta đã cập kê, nàng cũng chỉ mới vừa tròn mười ba tuổi, sao có thể không sợ.
Thấy hai tỷ muội ta thân thiết như vậy, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi.
Tin đồn gần đây ta và thứ muội cùng ra vào đã được mọi người biết đến, nhưng không ngờ quan hệ của chúng ta lại tốt đến vậy.
Ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, nắng ấm chiếu xiên, khiến căn phòng sáng sủa, ấm áp.
Ta đẩy Tống Trường Lạc ra một chút, lau nước mắt cho nàng, nắm tay nàng nhìn mọi người.
“Trường Lạc chính là muội muội ruột của ta, ta rất yêu thương nàng ấy, từ nay về sau các ngươi tuyệt đối không được đối xử tệ với nàng ấy.”
Ta nhìn cha mẹ: “Lần này nếu không có Trường Lạc, e rằng con đã không thể cứu được rồi, từ nay về sau muội ấy chính là ân nhân cứu mạng của con.”
Ta lại nhìn về phía Quân Dương bên cạnh: “Trường Lạc là muội muội của ta, nàng ấy cũng chính là muội muội của chàng, chàng phải giống như bảo vệ ta mà bảo vệ muội ấy.”
Cha mẹ lộ vẻ đau buồn, Quân Dương mím chặt môi, nước mắt Trường Lạc “Lộp bộp.” rơi.
Ta tuy không nói nửa câu về việc bệnh chết, nhưng lần hôn mê này mọi người đều đoán được phần nào, không khí trong phòng ngưng trọng đến cực điểm.
Ta cười tinh nghịch, đưa ngón út ra với mọi người.
“Ngoéo tay.”
Mọi người hơi sửng sốt, đồng thời đáp lại ta: “Ngoéo tay.”
10.
Quan hệ giữa cha mẹ và Trường Lạc đã được cải thiện rất nhiều.
Ta có thể rõ ràng cảm nhận được nụ cười trên khuôn mặt Trường Lạc ngày càng nhiều.
Bây giờ nàng ấy đã đọc vô số sách, sớm đã trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ, những công tử bá tước muốn mời nàng ấy phải đạp vỡ ngưỡng cửa nhà ta.
Nhưng Trường Lạc không đắm chìm trong tình yêu, nàng ấy vẫn chạy khắp các đường phố lớn nhỏ mỗi ngày, kịp thời khảo sát tình hình dân chúng, phát hiện ra nhiều cơ hội kinh doanh và mở ra nhiều cửa hàng, ngay cả cha cũng phải nhìn nhận khác về đầu óc của nàng ấy.
Tuy nhiên, dù có bận rộn đến đâu, Trường Lạc vẫn sẽ chạy đến viện của ta như thường lệ.
Trước đây là Quân Dương mang đến cho ta đủ thứ đồ chơi, bây giờ đã biến thành hai người, những chiếc hộp trong phòng ta sắp không còn chỗ để rồi.
Ta nằm trên đùi Trường Lạc, nàng ấy vừa xem sổ sách vừa lẩm bẩm: “Tỷ cứ yên tâm dưỡng bệnh, đợi ta kiếm được thật nhiều tiền, đến lúc đó nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho tỷ.”
Ta cười cười, đột nhiên lên tiếng: “Muội không hận ta sao?”
“Cái gì?”
Trường Lạc không phản ứng kịp.
“Có đau lắm không?” Ta ngẩng đầu, tay sờ lên ngực nàng ấy.
Trong nháy mắt, Trường Lạc hiểu ra.
Nàng ấy ngây người nhìn ta, cười tươi như hoa, lắc đầu như trống bỏi.
“Tỷ có phải là rất đau không.” Tay nàng ấy từng chút một sờ lên mắt và ngực ta, cuối cùng dừng lại ở bụng.
“Ta thường xuyên thấy tỷ bị đau đến mức mắt đỏ hoe, cho dù tỷ có cố che giấu, ta cũng từng thấy tỷ đau ngực đến mức không đứng dậy nổi, tỷ cũng sẽ đau đến mức nửa đêm phải nôn ọe…”
Rõ ràng nàng ấy đang cười nhưng lại khó coi hơn cả khóc: “Rõ ràng tỷ rất đau đớn, nhưng lại vẫn đau lòng vì ta, để ta ăn thêm một miếng cơm no.”
“Nếu như cơ thể tỷ có thể khỏe lại, ta nguyện cả đời chỉ ăn chay.”
Ta sửng sốt, bao năm qua để không khiến người nhà lo lắng, ta vẫn luôn cho rằng mình đã giấu rất kỹ, không ngờ lại bị người khác phát hiện.
Nhưng sao có thể không đau chứ.
Cơn đau thấu xương khi nửa đêm tỉnh giấc, đau đến mức lăn lộn trên giường chỉ có thể mở mắt đến sáng.
Ta sao có thể không sợ, ta mới vừa cập kê thôi mà, ta cũng có những năm tháng tươi đẹp, chỉ vì ta là bạch nguyệt quang chết sớm trong sách, ta thực sự chỉ có thể chết sao?
Thấy ta lộ vẻ đau buồn, Trường Lạc vội vàng nói: “Không đau, Trường Lạc không đau. Tỷ cũng nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Môi ta mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng không nói nên lời “Khỏe.” đó.
Trường Lạc, ta sắp chết rồi.
11.
Quân Dương luôn chạy ra ngoài, ngay cả khi cha hắn nói nếu còn chạy nữa thì sẽ đánh gãy chân hắn, hắn vẫn bất chấp chạy ra ngoài.
Mọi người đều biết hắn làm vậy là để tìm thuốc chữa bệnh cho ta.
Ta cũng biết.
Trăng lạnh treo cao, dưới ánh sao lấp lánh, Quân Dương đạp lên ánh trăng nhảy qua tường đến trước mặt ta.
Ta ngồi trên ghế nằm thở dài bất lực: “Chàng đi vào từ cửa chính, cha ta cũng sẽ không đuổi chàng ra đâu.”
Quân Dương vẫn ngồi xuống với vẻ mặt tươi cười: “Không được, đến lúc đó đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.”
Ta cẩn thận quan sát hắn, hắn đã cạo sạch râu ở cằm, nhưng đôi mắt đầy tia máu và mệt mỏi vẫn chứng tỏ hắn đã lâu không ngủ ngon giấc.
“Nghe nói ở Miêu Cương có vu y, đến lúc bệnh của nàng đỡ hơn, ta sẽ trộm đưa nàng ra ngoài chơi!”
Tuổi thọ của ta chỉ còn một tháng, Quân An đi đi về về cũng phải mất ba tháng, đợi đến khi tin ta chết truyền đến thì chàng vẫn còn đang trên đường, đến lúc đó không chỉ không kịp chôn cất ta mà còn không kịp cúng thất* cho ta.
*Cúng thất là lễ cúng tổ chức 7 ngày một lần, kể từ ngày thứ 7 cho đến ngày thứ 49 sau khi người chết qua đời
Nhưng ta không khuyên chàng, ta không muốn chàng trơ mắt nhìn ta chết.
Huống hồ ta cũng có tư tâm của riêng mình, lúc chết thật xấu, ta muốn trong ký ức của chàng mãi mãi là hình ảnh đẹp của ta.
Nhưng thời gian của ta không còn nhiều, thực sự còn một điều ước muốn thực hiện.
“Quân Dương.” ta kéo góc áo chàng, khẽ cầu xin: “Có thể trộm đưa ta ra ngoài ngay bây giờ không?”