Mười Một Năm, Không Gặp Lại - Chương 2
Tôi mỉm :
“Nhờ bác sĩ Tiêu, đã thể bình thường.”
Chu Tử Lăng bất ngờ bước tới, nắm lấy vai :
“Phục hồi gì chứ? Không em chỉ xây xát nhẹ ? Tại cần phục hồi?”
Anh chỉ thư ký thương, liền đinh ninh đó chỉ là vết xước nhẹ, nghĩ rằng thương nặng đến thế.
Thực , chỉ cần để ý đến thời gian viện hoặc dáng của , sẽ nhận thể chỉ xây xát nhẹ.
Đáng tiếc, từ khi thương, bận rộn công việc, hoặc dành thời gian ngọt ngào với Hứa Nguyệt.
Còn sức mà quan tâm đến .
“Chuyện chân thế nào liên quan đến ,” lạnh nhạt đáp. “Đừng quên, chúng đang trong quá trình chờ ly hôn.”
Sắc mặt Chu Tử Lăng lập tức tối sầm .
Lúc , Hứa Nguyệt bỗng dưng òa , làm như thể là đang dồn ép cô .
“Chị Tô Tinh, em đã luôn lời xin với chị. Em cũng khuyên Lăng quý trọng chị, đối xử với chị. Mọi chuyện trở nên thế đều là của em, dù chị đánh, mắng làm gì em, em đều chấp nhận.”
Trước màn giả vờ ăn năn của cô , bình thản :
“Thứ nhất, là con một. Thứ hai, đây phim. Dù cô diễn đến , cũng chỉ lừa mỗi Chu Tử Lăng. Thứ ba, diễn xuất của cô chẳng gì.”
Thấy kích động như mong đợi, Hứa Nguyệt khựng , che bụng , trông vô cùng uất ức về phía Chu Tử Lăng.
Ánh mắt đầy đau lòng, nhẹ nhàng ôm cô lòng, lau nước mắt, trách móc :
“Tô Tinh, thời gian suy nghĩ khi ly hôn còn 29 ngày. Em biết tính mà, đừng gây chuyện. Nếu làm mọi thứ căng thẳng, chịu thiệt cuối cùng vẫn là em.”
Nói xong, kéo Hứa Nguyệt rời .
Bác sĩ Tiêu bước đến bên :
“Tô Tinh, cô chứ?”
Con là thế, khi một đối diện tất cả, thể đau buồn. chỉ cần nhận sự quan tâm từ khác, cảm giác ấm ức sẽ thể kìm nén.
Tôi mệt mỏi bác sĩ Tiêu:
“Anh thể giúp một việc ?”
Chưa đợi tiếp, đã đồng ý ngay.
Với sự giúp đỡ của bác sĩ Tiêu, đã thành thủ thuật phá thai ngay trong ngày hôm đó.
Khi đẩy khỏi phòng phẫu thuật, dường như thấy một bóng dáng quen thuộc.
vì quá kiệt sức, kịp nghĩ ngợi nhiều, cũng chẳng để ý đến bóng dáng quen thuộc .
Sau phẫu thuật, Chu Tử Lăng còn nhận bất kỳ tin tức nào từ , dù là cuộc gọi tin nhắn.
Ngày bám lấy như thế nào, thì bây giờ im lặng như thế.
Một tuần , Chu Tử Lăng say khướt, đưa Hứa Nguyệt về nhà chúng .
Anh ôm cô , từ cửa đến tận phòng ngủ, ngờ đang thay đồ trong phòng thay đồ.
Thay đồ xong, bước , tới gần họ:
“Phiền nhường đường, việc ngoài.”
Không khí như đông cứng .
Chu Tử Lăng thấy , theo phản xạ buông tay đang ôm Hứa Nguyệt, đó đầu nhẹ giọng bảo với cô :
“Nguyệt Nguyệt, em ngoài .”
Hứa Nguyệt liếc một cái đầy hằn học, ngoan ngoãn xoay rời khỏi phòng ngủ.
Trong lúc lưng chọn túi xách, Chu Tử Lăng bất ngờ lặng lẽ áp sát từ phía .
Hai cánh tay đưa , nhốt giữa tủ đồ và .
“Tô Tinh, đêm hôm thế ăn mặc như , chẳng lẽ gặp gã đàn ông nào? Không ngờ thứ cần đắt giá đến thế.”
“Như ” mà là gì? Tôi chỉ mặc áo sơ mi và váy ngắn, kiểu đồ bình thường ai cũng thể thấy ngoài phố.
Còn “thứ cần” ? là một gã đàn ông rẻ mạt.
Gã từ khi nào đã trở thành kẻ mặt dày như ? Trước nhận ?
Tôi đẩy , nhưng đẩy nổi.
Thế thì chỉ còn cách dùng tay.
Tôi vung mạnh một cái tát mặt .
“Như là như thế nào? Thứ cần? Đây là phẩm chất của ?
Đừng quên, dù đang trong thời gian ly hôn tĩnh tâm, thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào. Đến khi đó, đừng trách để cô tình nhân nhỏ của làm tiểu tam cả đời.”
Nói xong, nhân lúc còn ngơ ngác cú tát, đẩy mạnh , bước nhanh khỏi phòng thay đồ.
Ra đến phòng khách, xui xẻo đụng Hứa Nguyệt đang cầm cốc nước uống.
“Chị Tô Tinh, chị mặc thật đấy, hẹn ? Không ngờ chị nhanh như …”
Cô ngập ngừng, như cố tình.
Chu Tử Lăng nghiến răng, định buông thêm mấy lời xúc phạm.
Tôi tiện tay cầm cốc nước hất thẳng mặt Hứa Nguyệt.
“Nếu còn năng xấc xược, chỉ tạt nước để rửa miệng cô .”
Chuông điện thoại vang lên, mỉm thoải mái, máy cửa lớn.
Nhìn bóng lưng nhẹ nhõm của , Chu Tử Lăng lạnh mặt theo.
Cho đến khi tận mắt thấy lên một chiếc xe màu bạc và rời mà đầu , chỉ còn đó giữa khói bụi.
“Tiểu Tinh, em thực sự quyết định ?”
Người đàn ông ghế lái lên tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nỗi xót xa giấu .
“Anh biết con em đấy, chuyện em đã quyết thì bao giờ thay đổi.”
“Chu Thần Cảnh, giúp một việc ?”
Tôi Chu Thần Cảnh, ánh mắt rời khỏi .
Chỉ thấy khẽ cúi đầu nhạt, đôi tay bất giác siết chặt vô lăng, ánh mắt thẳng phía , giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Em biết mà, Tiểu Tinh, bao giờ từ chối bất cứ điều gì em yêu cầu.”
“Anh sẽ giúp em.”
Xe dừng cửa một quán bar, bước xuống xe, đẩy cửa .
Trong phòng bao, bầu khí sôi động, kịp đến nơi đã tiếng trò chuyện rôm rả.
“Tô Tinh, giờ mới đến? Mọi chờ nãy giờ .”
“ , chính là hẹn tụi , thế mà đến muộn nhất. Phạt rượu !”
Tôi bước , thoải mái xuống, hào phóng đồng ý ngay.
Những ở đây đều là vốn liếng và mạng lưới quan hệ đã xây dựng trong nhiều năm.
Cũng chính nhờ họ mà công ty của Chu Tử Lăng mới phát triển như hiện tại.
Trong căn phòng , bộ đều là bạn bè quen biết lâu năm, quen từ cấp ba, quen ở đại học khi Chu Tử Lăng bắt đầu khởi nghiệp.
Chỉ một điểm chung: tất cả bọn họ ngoại lệ đều là khách hàng của công ty Chu Tử Lăng, là những “ông lớn kim chủ” chi tiền cho .
Khác biệt chỉ ở chỗ họ từng là hoặc vẫn còn là đối tác hiện tại.
Ngay cả những đối tác cũ, họ cũng nổi tiếng trong ngành, loại mà Chu Tử Lăng dám chọc .
Khi khí trong phòng đã gần đạt yêu cầu, lên tiếng rõ lý do mời mọi đến:
“Tôi và Chu Tử Lăng đã ly hôn.”
Căn phòng lập tức rơi im lặng, chỉ còn tiếng nhạc đang phát trong nền.
Thật hợp cảnh, bài hát vang lên câu: “Từ lâu, từ lâu, một yêu bạn lâu…”
Có vội vàng bước lên tắt nhạc.
“Sao như ? Hai yêu bao năm, kết hôn cũng đã 7…”
Rõ ràng, chợt nhớ đến câu “bảy năm ngứa ngáy” dừng .
Tôi hờ hững đáp:
“Anh ngoại tình, tuần chúng đã đến cục dân chính. Tiểu tước nhi của đã mang thai .”
Cả phòng bao lập tức ồn ào, thì chửi bới, thì bất bình thay .
còn bận tâm nữa. Hiện giờ chỉ xem sẽ khi còn bên cạnh.
Đây trả thù, chỉ là thấy nếu ngay từ đầu sự giúp đỡ của , sẽ trở thành như thế nào.
Liệu vẫn thể thành công như bây giờ, chỉ là kẻ thất bại, sống một đời vô vị.
Tôi sẽ lau mắt mà chờ xem.
“Trước đây công ty may mắn nhờ sự giúp đỡ của mọi . Từ giờ thì cần nữa, hãy dừng hết .”
Mọi đương nhiên đồng ý với lời , vì sự giúp đỡ đây đều là vì nể mặt .
Năm đó, khi Chu Tử Lăng học năm ba đại học, và mấy bạn cùng phòng làm thử một trò chơi nhỏ. Không ngờ lọt mắt xanh của một công ty game.
Lúc đó, họ tự cho là nhất, nên thèm quan tâm đến điều kiện mà công ty game đưa , quyết định tự thành lập công ty để phát triển phần mềm game.
Những tháng đầu, họ chỉ tập trung việc phát triển game, ngỡ rằng công ty đang đúng hướng và thuận lợi.
khi game gần như thiện, vấn đề liên tiếp xuất hiện.
Để công ty lợi nhuận, cần quảng bá, đưa game lên các nền tảng khác . Những việc đòi hỏi đội ngũ chuyên nghiệp làm việc với các đối tác.