Mười Dặm Tương Tư - Chương 2
3
Về đến nhà, ta với Thập Hành mắt to trừng mắt nhỏ.
“Tu vi của ngươi cao đến mức nào vậy?”
“Cái tên lùn tịt đó là người ngươi tặng cục đá rác rưởi kia ư?”
Ta nhướng mày: “Ngươi nói trước đi.”
Thập Hành im lặng một lúc, lười biếng vươn vai: “Thật ra ta cũng không tò mò lắm.”
Hắn rên rỉ không ốm mà đau: “Ôi, vất vả lắm mới nhặt được một cục đá to tướng, vậy mà lại có người cướp mất.”
“Ngươi câm miệng đi, không biết là ai từ khi nào biết đi đã phải thu dọn mớ hỗn độn cho người nào đó nhỉ?”
Thập Hành nghẹn họng.
Hắn chỉ vào ta, tay run rẩy: “Đồ bất hiếu!”
“Cháu ngoan, sao lại nói chuyện với dì cả như vậy?”
Thập Hành tự kỷ luôn.
Sau đó, vài ngày trôi qua mà ta vẫn không thấy hắn đâu.
Còn Độ Truy sau khi nhận ra ta đã đến gặp ta nhiều lần.
Nhờ thay đổi cơ thể, ta không phủ nhận cũng không thừa nhận mình là Liễu Tương Tư.
“Sư tỷ, hãy cùng ta về tông môn đi, giờ ta đã là tông chủ, chúng ta có tất cả, chỉ cần quên đi quá khứ, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại!”
Ta nói sao mà hôm nay nắm đấm của ta cứng cứng, hóa ra là muốn đánh người.
“Vị tiên hữu này, chúng ta có quen biết không? Ngươi nói quên quá khứ là có ý gì, muốn quên cái gì? Chẳng lẽ ngày xưa ngươi mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói, heo chó không bằng, vong ân phụ nghĩa, là cái ba phần giống người bảy phần giống quỷ mặt người dạ thú?”
Độ Truy nắm chặt tay ta: “Sư tỷ, ta biết người nóng giận, muốn mắng thì cứ mắng chửi đi.”
Hắn ta hai mắt rưng rưng: “Nhưng mà sư tỷ, trước đây ta đối xử với người như vậy đều là có nỗi khổ riêng, ta chỉ là quá sợ hãi, ta sợ người rời bỏ ta, cho nên mới giả vờ không quan tâm, khi người chết ta đã rất hối hận.”
“Cái gì hệ thống, cái gì công lược, ta đều không quan tâm, ta chỉ cần người!”
Thật ra, ở khoảnh khắc vẫn còn chút ý thức trước khi chết, ta đã nghe thấy Độ Truy nói.
Hắn ta đã sớm biết về sự tồn tại của hệ thống, cũng biết những gì ta đã làm cho hắn.
Hắn ta có quyền lựa chọn tự do, không có nghĩa vụ phải hy sinh bản thân để giúp ta.
Nếu chỉ vì công lược thất bại mà ta hận hắn ta đến tận xương tủy thì cũng không đến mức.
Tuy nhiên hắn ta không nên vì muốn làm hỏng nhiệm vụ của ta mà cố ý tra tấn ta, thậm chí làm hại người vô tội.
Cho dù hắn ta không yêu ta, không nhớ ta đã cứu hắn ta từ cõi chết, nuôi dạy hắn ta trưởng thành, thì cũng không nên gọi mọi người đến trước mặt ta khi ta chết để sỉ nhục ta.
Ta nhìn Độ Truy một cách lạnh nhạt: “Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn ngươi chết.”
Độ Truy không còn biểu cảm gì, lông mi run rẩy.
Hắn ta nhìn vẻ mặt mỉa mai lạnh lùng của ta, ánh mắt bi thương, mất mát nói: “Người muốn làm gì với ta đều đúng hết.”
Độ Truy nâng niu viên đá trong tay: “Đây là linh thạch mà năm đó người đã dùng để đúc kiếm cho ta, ta đã âm thầm đào ra từ đống tro tàn của lò luyện rồi giữ lại, mà không dám cho người biết.”
Hắn ta hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Sư tỷ, người nhìn ta đi, được không?”
Ta nhìn xuống khuôn mặt hắn ta, nhẹ nhàng cầm lấy viên linh thạch trong tay Độ Truy.
Vẻ mặt của Độ Truy giãn ra, nụ cười chưa kịp nở trên môi, hắn ta đã thấy ta vận chuyển linh lực, viên linh thạch tốt nhất kia lập tức bị linh hỏa bao trùm, chỉ trong chốc lát, nó đã biến thành tro tàn.
“Cút đi.”
Độ Truy sững người, không cam lòng tiến lên níu kéo ta.
Ta nhíu mày, định rút kiếm, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa:
“Tiểu Liễu Nhi bảo ngươi cút đi, ngươi không hiểu sao?”
Ta vội vàng chạy đến: “Thập Hành, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta đã tìm ngươi khắp nơi.”
Hắn đưa đồ ăn nhẹ cho ta, vung gậy lên, đánh vào ngực Độ Truy.
Độ Truy hung hăng nhìn hắn: “Ngươi là cái thá gì, dám tranh sư tỷ với ta!”
Nói xong, hắn ta vận chuyển linh lực, đánh nhau với Thập Hành.
Tuy Độ Truy nhân phẩm không tốt nhưng tu vi của hắn ta để có thể ngồi vào vị trí tôn giả của tông môn vẫn là khá cao.
Có điều hắn ta đang phải đối mặt với Thập Hành, một kẻ có tu vi biến thái như lỗi phần mềm.
Chỉ thấy Độ Truy vận khí, linh lực cuồng nộ rung chuyển cả đất trời.
Thập Hành nheo mắt, xoay chuyển cây gậy trong tay, đánh ra một đòn, khí thế mạnh mẽ của Độ Truy tan vỡ từng mảng, hắn ta ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.
Trên cây gậy của Thập Hành có trận pháp ngưng tụ, hắn không chút do dự vung gậy về phía Độ Truy, Độ Truy trừng mắt nhưng giây tiếp theo, động tác của Thập Hành khựng lại.
Độ Truy nắm lấy cơ hội, tung ra một chưởng.
Thập Hành hờ hững liếc hắn ta một cái, dùng gậy trong tay vung một đòn đánh vào bụng hắn ta.
Độ Truy cả người ngã ra sân của chúng ta, Thập Hành tiện tay đóng cửa lại.
Ta đứng một bên lặng lẽ quan sát, hiếm khi có cơ hội được xem trận chiến giữa hai cao thủ, dù là trận chiến một chiều nghiêng về một phía.
Khóe mắt ta nhìn thấy Thập Hành đang nhìn chằm chằm cây gậy trong tay hắn, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Nghĩ gì vậy?”
Thập Hành chớp mắt: “Vừa rồi, linh lực của ta như bị đình trệ.”
Hắn rùng mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta, vuốt cằm, nhìn theo hướng Độ Truy đã rời đi: “Tên này có chỗ nào tà môn lắm.”
Tất nhiên rồi, đó là nam chính của thế giới này, được Thiên Đạo hết mực yêu thương.
Ta chuyển sang chủ đề khác: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Mặt mũi chẳng thấy đâu.”
“Đi một chuyến đến tông môn cũ của ngươi, tìm hiểu về quá khứ đen tối của ngươi.”
Ta sững sờ.
Thập Hành vỗ đầu ta một cách gượng gạo: “Ta đi đến một nơi gọi là Giác Lung, thi hài của sư tôn và sư huynh ngươi đều ở đó.”
Nghe vậy, người ta cứng đờ.
Hốc mắt cay cay: “Trước khi ta rời đi, Độ Truy đã biến sư tôn thành người lợn, sư huynh cũng bị hắn móc mắt cắt lưỡi, biến thành phế nhân. Hai người họ bị tra tấn khi còn sống, sau khi chết, thi thể cũng không ai thu nhặt.”
Bỗng nhiên ta nghĩ đến điều gì đó, túm lấy Thập Hành: “Giác Lung là nơi bí mật nhất của tông môn, không có lệnh của mười vị trưởng lão, ngay cả tu sĩ Hóa Thần vẫn có khả năng sẽ chết ở đó. Làm thế nào ngươi vào được? Có bị thương không?”
Thập Hành thoải mái để ta kiểm tra: “Nào có nghiêm trọng như vậy, ta dùng một nửa tu vi làm lá chắn, nhẹ nhàng đi vào. Chỉ có điều hơi khó khăn khi dẫn người ra, nhưng đánh đổi cả tu vi để thử một lần cũng không phải là không thể.”
Ta cụp mắt.
Biết Thập Hành hơn hai mươi năm nay, tính cách của hắn vẫn luôn phóng khoáng, không coi trọng mọi thứ, như thể không còn điều gì trên thế giới này có thể khơi gợi hứng thú của hắn.
Hắn mang lại cho ta cảm giác lạc lõng, tùy hứng, lại càng như không có mục tiêu, không có hy vọng.
Giống như bây giờ, hắn xem nhẹ mạng sống của chính mình, phảng phất như một lòng muốn chết.
Ta nghiêm túc nhìn Thập Hành, nói một câu bâng quơ: “Có người cần ngươi sống, ta sẽ luôn cần ngươi sống, vì vậy hãy cố lên.”
Thập Hành cười một cái, ngẩn người một lúc lâu.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nặng nề như vậy trên khuôn mặt hắn.
“Con nít biết cái gì chứ.”
Ta cãi lại: “Ta là dì cả của ngươi!”
Thập Hành vung tay búng trán ta một cái.
4
Ta bắt đầu tu luyện chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Nếu muốn tự tay báo thù, thực lực hiện tại của ta vẫn chưa đủ để chống lại Độ Truy và cả tông môn của hắn ta.
Ngày ngày, ta luyện kiếm trên nóc nhà từ sáng sớm đến tối mịt, không ngưng không nghỉ.
Vết chai trên tay ta ngày càng nhiều, nhưng lúc nào cũng thiếu chút nữa để tiến giai.
Ta cầu xin Thập Hành vỗ đầu mình như ngày trước, hy vọng sẽ đột phá.
Có điều hắn từ chối.
Lần trước là vì linh đài của ta bị tắc nghẽn, lần này tình huống khác:
“Tuy nhiên, ta có thể truyền cho ngươi một chiêu thức.”
Thập Hành kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Hãy ghi nhớ kỹ, đây là tuyệt chiêu do ta sáng tạo!”
Ta tập trung tinh thần.
Chỉ thấy Thập Hành tùy ý bẻ một cành tre, hít thở sâu, vào tư thế, rút kiếm, và hét lớn:
“Ha!”
Ta ôm Đậu Đỏ kiếm với vẻ mặt háo hức.
“Vậy sau đó thì sao?”
Hắn thu kiếm lại.
“Không còn gì nữa.”
“Không có?”
Ta từ từ rút kiếm, Thập Hành liên tục lùi lại ba bước: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Đừng coi thường nó, công pháp cao siêu đôi khi lại nằm ở sự giản đơn. Những chiêu thức hoa mỹ thường không hữu dụng. Chiêu thức [cho hắn một nhát] của ta tuy đơn giản, nhưng rất hiệu quả!”
“Ngươi đang đùa ta à!”
Cuối cùng, ta rút kiếm đuổi theo Thập Hành mấy con phố, tức giận đến mức khí hải cũng thông suốt.
Gần đây, Độ Truy lại bắt đầu quấy rối ta. Hắn ta xuất hiện một cách phô trương ở gần nhà ta, khiến cho không ít tu sĩ theo dõi chúng ta.
Vào nửa đêm khi ta đang đả tọa nghỉ ngơi, luôn có vài tên tu sĩ lẻ tẻ lẻn vào nhà ta muốn trộm báu vật.
Mỗi khi đó, Độ Truy lại “đúng lúc” xuất hiện để cứu ta, sau đó bị Thập Hành ném ra ngoài.
“Thật phiền phức, tên này sao lại khó giết quá vậy?”
Thập Hành đi qua đi lại trong phòng, không thể hiểu nổi tại sao mỗi lần hắn muốn ra tay hạ sát Độ Truy thì linh lực lại bị gián đoạn.
Ta vừa luyện kiếm vừa trả lời: “Có thể hắn được Thiên Đạo ưu ái, có đặc quyền chăng.”
Thập Hành nghe xong, im lặng, quay người đi về nơi nào không biết.
Lúc này, hệ thống đã biến mất từ lâu bỗng dưng nhô đầu ra: [Ký chủ, ngươi hành xử với đối tượng như vậy thì nhiệm vụ công lược sẽ thất bại. Hay là ngươi hãy đồng ý đi với hắn đi, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất.]
Ta hỏi lại: “Hệ thống, Thập Hành tuy rằng có thể đả thương Độ Truy, nhưng không có cách giết hắn. Thế thì ta cũng vậy, có cách nào giết được Độ Truy không?”
[Ngươi muốn giết ta hả ký chủ!] Hệ thống sốt ruột: [Trước ngươi ta đã thất bại ba nhiệm vụ, lần này mà thất bại nữa thì ta phải sẽ bị trả về tiêu hủy đó.]
[Giết đối tượng công lược chả khác gì giết ta đâu ký chủ!]
Ta chậc một tiếng: “Ai nói với ngươi hắn chết thì nhiệm vụ thất bại? Không phải hồi trước ngươi dạy ta sao? Vào ngay lúc hắn cực kỳ tốt với ta thì ta cứ lạnh lùng, rồi cuối cùng cho hắn một nhát, hắn chết trong đau đớn, ta không tin giá trị hối hận vẫn không nhúc nhích.”
Hệ thống ôm đầu khóc rống: [Ký chủ, ta không có dạy ngươi như vậy!]
“Cũng giống vậy thôi mà.” Ta xua xua tay: “Ngươi mau nói đi, làm sao mới có thể giết Độ Truy, việc này liên quan đến hai cái mạng nhỏ của chúng ta.”
Hệ thống chịu thua: [Mỗi tiểu thế giới đều có vai chính của riêng mình, vai chính ở đây là vô địch, tuy nhiên sẽ có một tình huống ngoại lệ, đó là nhân vật chính ở thế giới khác bởi vì lý do nào đó mà lạc vào thế giới này. Từ đó làm nhiễu loạn quy tắc vốn có, lúc này Thiên Đạo sẽ chỉ chấp nhận người mạnh hơn để trao đặc quyền của vai chính, đến lúc đó, Độ Truy với ký chủ không có gì khác nhau, ai sống ai chết phải xem bản lĩnh của chính mình.]
Lòng ta lạnh đi hơn nửa: “Đi qua thế giới khác theo vai chính đến đây, ta là lái buôn hả mà nói kéo là kéo?”
[Thật ra… có lẽ… có thể…]
“Nói tiếng người.”
[Ta kiểm tra đo lường thấy quái nhân bên cạnh ngươi hình như không phải người của thế giới này!]
Trong chốc lát ta vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Hệ thống nói tiếp: [Năng lượng dao động trên người hắn khác với các ngươi, ta xin tư liệu của hắn xem thì hệ thống chủ nói cấp bậc của ta không đủ, ta chỉ biết hình như hắn bị phạt nên mới vào đây.]
Câu tiếp theo của hệ thống nói ta gần như không nghe được, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ – Thập Hành cũng đến từ dị giới.
Hắn chỉ có một mình, không có hệ thống, không có đồng loại.
Hắn không biết mình muốn làm gì, sẽ ở đây bao lâu, cho nên mới một lòng muốn chết.
“Hệ thống, hắn đến thế giới này bao lâu rồi?’
[Rất lâu rất lâu, từ khi ta còn chưa ra đời.]
Đó chính là vạn năm cô độc.
Ta siết chặt nắm đấm, trái tim đau đớn khôn nguôi.
[Ký chủ, ta bắt buộc phải nhắc nhở ngươi, hắn đến từ dị giới nhưng không giết được Độ Truy, tức là Thiên Đạo của thế giới này không chấp nhận hắn, tuy hắn rất mạnh, có điều một người không có hy vọng thì không thành nhân vật chính được.]
Ta nhìn về phía người đang ngồi dưới bóng cây, trong lòng dâng lên nỗi bi thương kỳ lạ.