Mùa Xuân Của Cô Vợ Nuôi Từ Bé - Chương 4
10.
Hôm tôi với Tần Vũ kết hôn, Vương đại nương đưa tôi một rương vàng bạc châu báu, nói là quà tặng tôi.
Tần Vũ cũng hiểu là ai đưa, kêu Vương đại nương mau trả lại cho người ta.
Vương đại nương ngượng ngùng cười nói: “Tiểu Vân à, so đo với ai cũng không so đo với tiền mà đúng không.”
Tôi thấy Vương đại nương nói có lý, dỗ Tần Vũ nhận tiền.
Đêm đó, Tần Vũ đỏ mặt bảo tôi thực hiện lời hứa ban ngày đi.
Tôi không hề biết một Tần Vũ luôn luôn ngây thơ trong lòng tôi, lại biết nhiều thủ đoạn như vậy.
Lắc chân treo trên chân tôi cứ leng ka keng keng cả đêm không ngừng.
Lúc tôi mơ mang nằm gối trên cánh tay huynh ấy, có nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tần Vũ: “Tự mình cảm nhận kích thích hơn lúc nhìn đúng không?”
Tôi bị thúc không nói thành lời, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cái con người tên Tần Vũ này á, thật biết cách giả lù đù vác cái lu mà chạy.
Tôi đã dọn ra khỏi nhà cũ Tần gia từ lâu, đang ở trong một căn nhà nhỏ ở trấn trên với Tần Vũ.
Ngày ngày, tôi xách cuốc ra đồng làm việc, còn Tần Vũ thì tới giảng đường dạy học.
Có đôi lúc, Tần Vũ cũng sẽ gọi tôi sang giảng đường dạy vài kiến thức nông canh cho đám nhỏ.
Vào ngày mùa, bọn nhỏ cũng sẽ học được kiến thức thực tế ở chỗ tôi.
Bọn họ rất hứng thú học hành, Tần Vũ thì kiêu ngạo nhìn tôi.
Chỉ cần thấy nhà nào dùng nguyên liệu do tôi trồng để nấu ăn, là huynh ấy sẽ cười ngu khoe khoang nói: “Cái này là của nương tử nhà ta đó, ăn ngon đúng không?”
Lúc tôi bước ra khỏi cổng trường, Tạ Kim Ngôn gọi tôi lại, mặt mày phức tạp nhìn sách vở trên tay tôi: “Tần Vũ dạy chữ cho muội?”
“Nếu lúc trước muội nói thích mấy cái này, thì ta cũng sẽ dạy cho muội.”
Tôi buồn cười, xuỳ một tiếng: “Cái này á hả, không phải Tần Vũ dạy ta, ta biết sẵn rồi mà. Lúc trước thấy ngươi không muốn biết, nên cái gì ta cũng không biết thôi.”
Tạ Kim Ngôn nghe vậy thì ngẩn ra, lẩm bẩm: “Muội chỉ biết làm ruộng thôi mà? Muội biết chữ lúc nào?”
Tôi nhìn hắn như nhìn một gã nhà quê: “Kiến thức làm nông cũng không kém gì kiến thức làm quan của ngươi đâu. Quan sát thời tiết, vẽ tranh, xây kênh đào không có cái nào là đơn giản hết. Chẳng qua ngươi coi trọng sĩ diện, tự nhốt mình trong một cái khuôn, cho rằng làm ruộng là những việc thô thiển quê mùa.”
“Sư nương! Thầy nói sư nương mang thai, không đi ra ngoài lâu được, mình mau vào nhà thôi.”
Tôi trìu mến xoa đầu đứa nhỏ: “Được rồi, vậy lát nữa con chờ sư nương nấu nước mát rồi đem cho thầy, để thầy chống cảm nắng nha.”
Tạ Kim Ngôn thất thần run rẩy, hai mắt trống rỗng nhìn bụng tôi, khó khăn nặn ra một nụ cười: “Muội mang thai?”
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Tới lúc sinh rồi, còn phải gọi ngươi một tiếng cậu đó.”
Ngươi cứ mừng thầm đi ha.
Sau lần thăm hỏi này, Tạ Kim Ngôn hoàn toàn dẹp bỏ mọi loại giám thị với tôi và Tần Vũ.
Đêm đó Tần Vũ vui sướng kéo lấy tôi luyên thuyên cả đêm, đến khi chỗ nắm tay đổ mồ hôi chua loét, huynh ấy mới đỏ mắt nhìn tôi, ôm rồi lại hôn.
Cuối cùng cũng chịu buồn ngủ, trước khi ngủ vẫn ôm chặt lấy tôi rù rì: “Nương tử, ta làm ruộng giúp muội, muội không được nhìn những người khác nữa.”
Tôi rủ mắt, khoé môi nhẹ nhàng cong lên: “Được.”
Ở cái thời không xa lạ này, có thể gặp được một người chân thành ấm áp sánh cùng tôi sánh bước, sao tôi lại còn nhìn được ai khác nữa cơ chứ.
Ngoại truyện: Tạ Kim Ngôn.
Năm ta mười tuổi, mẹ nói sẽ mua cho ta một thê tử nuôi từ bé.
Ta vạn lần không muốn, nhà đã không giàu có gì, thêm một người là thêm một miệng ăn.
Nhưng mẹ lại nói bà sợ nếu bà đi trước một bước, trên đời này chỉ còn lại mình ta, không khỏi quá cô đơn.
Trước đây, ta khịt mũi coi thường mấy lời giải thích đó của mẹ. Cho đến khi một mình canh giữ cả toà nhà rộng lớn bản thân luôn ao ước, ta mới hiểu được dụng tâm lương khổ của mẹ mình.
Ngay lúc thi đậu Trạng nguyên, ta đã nghĩ xong cách để vạch rõ giới giạn với Vương Vân.
Điều khiến ta kinh ngạc là, ta cho rằng Vương Vân trước giờ vẫn luôn thô lỗ ngang ngược, dù thế nào cũng phải quậy một thời gian mới giải quyết xong.
Thế mà muội ấy lại sảng khoái nhận bạc, buông tha cho ta.
Lúc ấy ta rất vui mừng, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề.
Cuối cùng ta cũng thoát khỏi người thê tử nuôi từ bé này. Đến cả người tình đầu ý hợp với mình là Vãn Thanh cũng vui vẻ đồng ý cùng lên đường nhập kinh với ta.
Vãn Thanh là con gái của phú thương nổi danh trấn trên, nàng ấy chưa bao giờ xem thường ta, ngược lại còn hết lòng chăm soc trong lúc ta cầu học.
Canh nóng ấm lòng lúc nào cũng đến vừa kịp lúc, chăn bông êm ái dễ chịu, và cả lúc nàng không rời không bỏ chăm sóc ta lúc lũ lụt tràn về.
Ta đã sớm bị thuyết phục bởi cái khéo hiểu lòng người, tri thư đạt lễ của nàng ấy.
Nhưng không hiểu vì sao, Vãn Thanh luôn quan tâm ta lại như biến thành một con người khác sau khi nhập kinh.
Nàng ấy ở lại nhà ta, nhìn còn có vẻ bận rộn hơn cả ta. Nàng tự xưng là muội muội ta, ngày ngày ăn vận diễm lệ đi dự yến tiệc của đám danh môn quý nữ.
Mới đầu, ta chỉ nghĩ nàng mới nhập kinh không có việc gì làm, muốn tìm vài người bạn để giết thời gian. Cho đến khi có người hỏi có phải ta sắp gả em gái cho người khác hay không, thì ta mới sực tỉnh. Dường như ta chỉ là tảng đá lót đường cho Vãn Thanh.
Ta ở nhà đợi Vãn Thanh rất lâu, mới thấy nàng bước xuống từ một chiếc xe ngựa sang quý tinh xảo. Ta nhớ rất rõ, chiếc xe này là của tiểu thế tử Hầu phủ.
Đêm đó, ta hỏi nàng tình cảm giữa bọn ta.
Vãn Thanh thế mà lại cười, đáy mắt chợt loé lên tia khinh thường. Nàng nói nàng chỉ xem ta như huynh trưởng, không hề có ý gì khác.
Nhất thời, ta không thể phân rõ tình cảm những năm nay nàng ấy đối với ta là thật hay giả.
Ta chỉ xem như nàng vừa nhập kinh, bị kinh thành phồn hoa làm cho mê muội, mới không nhìn rõ lòng mình.
Ta bắt đầu can thiệp vào mọi hành trình của nàng, tuyên bố với người ngoài rằng nàng là vị hôn thê của ta. Chờ mong tình cảm giữa bọn ta có thể trong sáng như lúc còn ở thư viện.
Sau khi biết chuyện, Vãn Thanh điên lên bảo ta đi thanh minh quan hệ của bọn ta, còn nói ta đừng phá hỏng nhân duyên tốt của nàng với thế tử Hầu phủ.
Ta không muốn, hỏi nàng đã quên hết chúng ta của trước kia rồi sao.
Vãn Thanh nghe ta hỏi vậy thì nhìn ta như một thằng ngu, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta thấy không đúng, cho người đi điều tra từng hành động của Vãn Thanh.
Kết quả điều tra khiến ta khiếp sợ.
Thì ra Vãn Thanh không chỉ tốt với một mình ta. Hễ người nào trong trấn có cơ hội trúng tuyển thì đều sẽ được nàng ban phát ân huệ.
Còn ta, lại dư ra một thê tử nuôi từ bé. Thế là Vãn Thanh cho người lấy Vương Vân ra làm nhục ta, khiến ta nảy sinh lòng oán với Vương Vân, ly gián tình cảm của bọn ta.
Thậm chí, việc Vương Vân xém chút nữa bị lưu manh làm nhục cũng là chủ ý của Vãn Thanh. Là do cô ta biết ta thi Hương được hạng nhất, nên mới giở thủ đoạn âm độc.
Ban đầu lúc ta học ở thư viện, canh cá Vãn Thanh đưa, thuốc thang lúc ta bị bệnh, đều là của Vương Vân nhờ chuyển.
Nhưng Vãn Thanh chưa bao giờ nhắc điều đó với ta.
Năm ta mười sáu tuổi, cạnh thư viện xảy ra nạn lũ, mà ta thì lại sốt cao mê mang không tỉnh.
Lúc mọi người lo chạy thoát thân, chính Vương Vân đã liều mạng đưa ta đến nơi an toàn.
Sau đó, Vương Vân lại đi cứu những đứa trẻ khác, để Vãn Thanh ở lại giúp chăm sóc ta. Vãn Thanh cũng tự nhận đã cứu ta.
Tới tận bây giờ ta mới biến Vương Vân đã vì ta mà làm nhiều như thế. Ta đột nhiên phát hiện ra, những năm nay ta cứ ngỡ mình thích Vãn Thanh, nhưng người thật sự khiến ta rung động lại là Vương Vân.
Sau khi thông suốt, ta sắp đặt để Vãn Thanh được gả cho một quan to quý nhân đáng tuổi cha nàng. Nếu nàng đã vì chuyện này mà mưu tính lâu như vậy, thì ta đâu thể phá hỏng mọi thứ.
Ta muốn quay về sửa lỗi với Vương Vân, nên đã hẹn muội ấy đến Mãn Hương Lâu.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Vương Vân trông như một thiếu nữ trước mặt mình. Lúc muội ấy chải chuốt cẩn thận, đẹp đến mức ta không thể rời mắt.
Nhưng sau đó ta mới biết, muội ấy sửa soạn như vậy không phải vì ta. Sự hèn yếu bỉ ổi của ta đã sớm đẩy muội ấy vào vòng tay kẻ khác.
Sau khi Vương Vân thành hôn, ta vẫn không cam lòng. Ta luôn nghĩ nếu Tần Vũ đối xử tệ với muội ấy, ta sẽ có cách đoạt người về tay. Nhưng ta chờ rồi lại chờ, chỉ thấy bọn họ ân ái mặn nồng, sinh con dưỡng cái.
Ta chán nản rút lui khỏi cuộc đời Vương Vân. Sau khi hồi kinh, quan trường ngươi ngoài tối ta trong sáng làm ta khó mà đề phòng. Cũng có tiểu thư nhà quan có ý với ta, nhưng ở cái đế đô phồn hoa chìm nổi này, ta lại chỉ cảm nhận được nỗi cô độc khôn cùng. Không người tin tưởng, không người lắng nghe.
Sau đó, ta nghe Ty nông trong cung nói, đồng hương của ta có một nữ tử được hoàng đế triệu kiến vì rất giỏi nông canh. Nói người nọ vào cùng để giảng giải cho những người ở Ty nông cục.
Vương Vân nói không sai, học vấn của muội ấy chẳng kém ta là bao. Chính thành kiến của ta tự biến ta thành một người cô độc.
Hết.