Mùa Xuân Của Cô Vợ Nuôi Từ Bé - Chương 2
04.
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn Tần Vũ đang mong đợi đứng đó.
Huynh ấy mới xới cơm xong, trên trán còn vương vài giọt mồ hôi lớn.
Đôi con ngươi đen láy như mực của huynh ấy phản chiếu khuôn miệng cười như có như không của tôi, hàng mi dày rậm vì ánh nhìn tôi mà hơi run rẩy.
Khó mà tưởng được, một anh chàng thân cao mét tám thế này lại vô cùng ngây thơ.
Tôi muốn chọc huynh ấy, bèn vờ như buồn khổ lắm: “Đúng vậy, Tạ Kim Ngôn nhận muội làm nghĩa muội. Nhưng muội vẫn không quên được huynh ấy.”
“Răng rắc!”
Chén cơm vỡ nát trong tay Tần Vũ.
Tôi hoảng hốt, thấy tay huynh ấy bị mảnh vỡ làm bị thương, máu chảy ra tí tách.
Biết mình đùa hơi quá trớn, tôi vội rút cái khăn tay giắt bên hông ra, đè chặt lên bàn tay dày rộng của Tần Vũ.
Nếu trước đây tôi mà làm vậy, thì hai tai Tần Vũ sớm đã đỏ bừng.
Nhưng lúc này đây huynh ấy chỉ im lặng cúi đầu, không thấy được sắc mặt.
Qua một lúc lâu, tôi mới nghe huynh ấy buồn buồn nói:
“Tiểu Vân, Tạ Kim Ngôn chỉ được mỗi cái mã, muội biết sau lưng hắn nói muội thế nào không?”
Đương nhiên tôi biết Tạ Kim Ngôn nói tôi cái gì.
Năm Tạ Kim Ngôn mười lăm tuổi, lúc nào cũng mang cái mặt bầm xanh bầm tím về nhà.
Tôi hỏi hắn có chuyện gì, hắn ngậm chặt miệng không nói, còn không kiềm lòng được bảo tôi tránh xa hắn ra một chút.
Tôi biết, Tạ Kim Ngôn bây giờ đang vào thời kỳ phản nghịch, không muốn đôi co với hắn. Hôm ấy tôi canh đến giờ tan trường thì đi theo sau lưng hắn tìm hiểu nguyên nhân.
Đúng như tôi dự đoán, lúc đi tới một con hẻm nhỏ ở trấn trên, bỗng có mấy thằng nhóc cùng tuổi Tạ Kim Ngôn xông ra, đi cùng họ còn có cả một cô gái xinh đẹp đang lo lắng.
Họ lấy rổ chụp đầu Tạ Kim Ngôn, rồi tay đấm chân đá lung tung, Tạ Kim Ngôn muốn phản kháng nhưng song quyền lại khó địch tứ thủ.
Vẫn phải nhờ cô gái kia nhào lên người Tạ Kim Ngôn che cho hắn, kêu bọn họ ngừng đánh.
Mấy thằng nhóc thấy vậy thì dừng tay, cười nhạo nói: “Vãn Thanh, Tạ Kim Ngôn chỉ là một tiểu tướng công chết cha chết cha mà thôi, thê tử nuôi từ bé của hắn đang lội ruộng mỗi ngày kia kìa. Cả người tanh hôi, muội đừng có đứng gần hắn quá, coi chừng dính mùi nghèo khổ đó ha ha ha ha ha.”
Tôi núp trong chỗ tối, nhìn là biết mấy thằng nhóc này chỉ ghen tỵ Tạ Kim Ngôn được nhiều em thương nhớ, muốn bêu xấu hắn mà thôi.
Tôi thấy Tạ Kim Ngôn u ám ngã ngồi trên đất, hung tợn nhìn đám người kia trừng trừng: “Các người đừng nói bậy, ta làm gì có thê tử nuôi từ bé. Là do Vương Vân muốn chiếm đất nhà ta nên mới không biết xấu hổ ở lì không đi.”
“Ta chỉ thấy cô ấy không có chỗ dung thân, tạm thời cho cô ta tá túc thôi!”
Tôi đang dợm bước ra thì rụt chân lại ngay, chờ mấy thằng nhóc kia nhục nhã Tạ Kim Ngôn tơi tả xong mới thong dong cầm xẻng xuất hiện trước mặt họ.
Tôi đập cái xẻng xuống đất, đất lủng thành một cái hố to, cười uy hiếp bọn chúng, nếu dám gây phiền phức cho Tạ Kim Ngôn nữa thì cái xẻng này sẽ lên đầu chúng.
Cả đám thấy tôi nghiêm túc thì mắng tôi là cọp cái rồi rối rít chạy biến.
Dù tôi mới giúp Tạ Kim Ngôn giải quyết xong đám bạn học đố kỵ cùng trường, nhưng hắn chớ hề cảm kích tôi.
Còn trách tôi xuất hiện trước mặt bọn chúng, chứng minh cái danh tiểu tướng công với con cọp cái là sự thật.
Trên đường về, hắn sầm mặt hỏi tôi sao lại phải xuất hiện trước mặt Vãn Thanh.
Tôi nghe xong thì sửng sốt, không hiểu ý hắn là gì.
Có lẽ thấy tôi chưa trả lời, hắn bèn định nghĩa luôn cho hành động này của tôi: “Cô đừng tưởng ta không biết, cô muốn đề phòng hết tất cả những cô nương đến gần ta. Cô yên tâm đi, trước khi có được công danh, ta sẽ không quan tâm đến chuyện nam nữ.”
Tôi thừa nhận, lúc đó mặt tôi như sắp nứt ra.
Hắn nghĩ là tôi theo dõi hắn là để giám thị xem hắn có qua lại với con gái hay không?!
Lúc ấy tôi rất nghi ngờ không biết Tạ Kim Ngôn có đậu nổi công danh hay không ấy chứ.
Không ai hiểu rõ tôi trong mắt Tạ Kim Ngôn hơn chính tôi. Trong mắt hắn, tôi là một người quê mùa thô lỗ, là kẻ hại hắn không ngóc nổi đầu trước mặt cô nương hắn thích, là một đứa mù chữ vì tiền mà không từ thủ đoạn.
Tạ Kim Ngôn nhục mạ tôi thế nào với người ngoài, tôi biết hết.
Cho nên, tôi chưa bao giờ động lòng với hắn. Trạng nguyên lang chi lan ngọc thụ trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là một con sâu nhỏ tự ti dối trá đến đáng thương trong mắt tôi mà thôi.
Tôi vẫn đang đắm mình trong ký ức, mãi đến khi Tần Vũ nhịn đến đỏ cả hốc mắt, không cam lòng nhìn tôi: “Tiểu Vân, con người Tạ Kim Ngôn không tốt, muội đổi người thích đi.”
Tôi cứ tưởng huynh ấy sẽ nói gì đó, ra là mách lẻo.
Tôi xì cười, trong ánh mắt lấp lánh chút ánh sáng trong trẻo nhu hoà: “Được, để xem xem đổi ai thì tốt.”
05.
Tần Vũ rất dễ dỗ, tôi chỉ nói sẽ thử thích người hắn, huynh ấy đã lên tình thần, bắt đầu lắc lư qua lại trước mặt tôi mỗi ngày.
Mới đầu là chẻ cho tôi một đống củi, sau đó lại mua thêm một đống đồ ngọt.
Cứ hễ tôi ăn bánh ngọt là hai mắt lại sáng lên, tán dương nhìn huynh ấy.
Còn Tần Vũ thì kiêu ngạo ngước mặt lên, mong chờ nhìn tôi.
Tôi vờ như không biết gì hết, khen người ta làm bánh ngon ghê.
Chọc Tần Vũ gấp tới vò đầu bứt tai, chỉ muốn mở đầu tôi ra xem trong đó chứa gì.
Tháng thứ tư Tạ Kim Ngôn vào kinh nhậm chức, Vương đại nương xách một giỏ trứng gà qua, vui mừng hí hửng giả vờ thần bí, đòi làm mai cho tôi.
Tôi cười hỏi với ai, Vương đại nương lại kín như hũ nút, kêu tôi lên Mãn Hương Lâu trấn trên gặp mặt người đó là sẽ biết.
Trong lòng tôi hiện lên bóng dáng cao lớn của người nọ, cái người nhìn cao to lỗ mãng, nhưng tâm tư thì lại tinh tế vô cùng.
Đây cũng xem như buổi hẹn chính thức đầu tiên của bọn tôi, tôi phải chải chuốt cẩn thận mới được.
Thế nên hôm đó tôi mặc một chiếc váy dài thanh lịch vừa mua, nơi eo thắt một chiếc đai lưng xanh nhạt, ôm trọn lấy vòng eo thon.
Lại phá lệ thả mái tóc dài thường vén lên gọn gàng xuống, tỉ mĩ cài thêm một chiếc trâm hoa mai.
Tôi đã tưởng tượng ra cái vcủa Tần Vũ khi nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, trong lòng rất là chờ mong.
Lúc tôi đẩy cửa phòng riêng của Mãn Hương Lâu ra, có một chàng trai đã đứng chờ từ lâu, nét lạnh lùng cố hữu giữa đôi chân mày nay lại biến thành một luồng gió mát. Người nọ quay lại nhìn tôi, trong mắt là vẻ ngạc nhiên đúng như tôi mong đợi.
Nhưng tôi lại lạnh mặt, lãnh đạm hỏi: “Tạ Kim Ngôn, sao lại là ngươi?”
Tạ Kim Ngôn nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nhìn tôi nóng bỏng: “Tiểu Vân, ta đã sắp xếp xong mọi việc ở kinh thành. Hôm nay về đây là để cầu hôn muội, đón muội vào kinh.”
Nói xong, hắn tự nhiên bước đến nắm tay tôi, tôi bất ngờ bị hắn động vào, trong lòng vô cùng chán ghét.
Đang chuẩn bị hất tay hắn ra, thì nghe sau lưng có một giọng nói khàn khàn chất vấn: “Tiểu Vân, hai người đang làm gì?”
06.
Tần Vũ tức giận rất khó dỗ.
Huynh ấy dạy xong thì tới cửa tiệm bánh ngọt mới mở ở thành đông mua cho tôi bánh hoa lê tôi yêu nhất.
Ai ngờ lại nghe Vương đại nương báo tôi đang đi xem mắt.
Tần Vũ ngựa không ngừng vó chạy tới Mãn Hương Lâu, đúng lúc bắt gặp cảnh Tạ Kim Ngôn nắm lấy tay tôi.
Tôi muốn giải thích, nhưng huynh ấy cứ như oán phụ khuê phòng, tự bước phăm phăm lên đằng trước, cơ mà bước chân thì vẫn giữ khoảng cách tôi chạy theo được.
Tôi thản nhiên tự đắc đi sau lưng Tần Vũ đang phát cáu, muốn xem xem huynh ấy tức giận đến bao giờ.
Bỗng, Tần Vũ dừng lại, tôi đụng mạnh vào lưng huynh ấy, mũi đau tới ứa nước mắt, chảy được hai giọt lệ.
Tần Vũ nghe tiếng tôi hô, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn tôi. Huynh ấy muốn gỡ cái tay đang che mũi của tôi xuống xem thử, nhưng lại sợ gì bọn tôi không là gì của nhau, dù gấp vẫn chỉ đứng đó giả vờ lạnh nhạt: “Muội không sao chứ?”
Tôi sờ mũi, cười nói: “Không sao.”
“Muội còn cười được!” Hai mắt Tần Vũ tràn đầy bi thương và khiển trách, nhìn tôi như con cún nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi thấy buồn cười, hỏi huynh ấy: “Sao muội lại không được cười?”
“Hôm nay gặp lại Tạ Kim Ngôn nên muội mới vui vậy đúng không?”
Cái gì với cái gì thế này. Thấy Tần Vũ tưởng thật, tôi cũng không chọc huynh ấy nữa, lấy cái túi hương màu tím nhạt trong tay áo ra, quơ quơ trước mặt huynh ấy.
Tần Vũ ngẩn ra, cầm túi hương ngắm nghía một hồi, mới toe toét như công đực xoè đuôi, rõ là đã hiểu hết đầu đuôi, lại vẫn vờ như không biết hỏi tôi: “Cái này là cái gì?”
“Túi hương muội nhặt ven đường, tiện tay cho huynh đấy.”
“Vậy à, vậy sao huynh thấy trên túi hương thêu một đôi uyên ương, lại còn có tên huynh với muội nữa?” Tần Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi cười ra tiếng, hai mắt cong cong: “Chắc trời cao thấy hai ta có duyên, sắp xếp cho muội nhặt được đấy.”
“Nhân duyên trời cao an bài là tốt nhất, hai ta phải nhận mệnh.” Tần Vũ thành thật nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi tán đồng phụ hoạ: “Muội nhận mệnh.”
Tần Vũ vốn chỉ nói đùa, nghe vậy thì sững sờ trong giây lát, sau đó đã kịp hiểu ý tôi, nỗi vui mừng xen lẫn kinh ngạc lan tràn nơi đáy mắt. Rồi huynh ấy bỗng ôm tôi vào lòng, hôn một cái thật kêu.
Dường như là sợ tôi tức giận, Tần Vũ buông tôi xuống rất nhanh, cầm cái túi hương tôi thêu vẫy vẫy tay, lớn tiếng cười nói: “Ngày mai huynh nói mẹ sang cầu hôn!”
Tôi nhìn bóng lưng kích động hưng phấn của Tần Vũ, không hiểu sao lại có một giây hoảng hốt.
Sao có người lại có một sức sống tươi trẻ như thế, giống hệt những mầm lúa ngoài đồng, chỉ cần một ngọn gió thổi qua là kiên cường sinh trưởng.