Mùa Xuân Của Cô Vợ Nuôi Từ Bé - Chương 1
01.
Lúc Tạ Kim Ngôn vẻ vang đậu Trạng nguyên, tôi đang loay hoay với đám bắp dưới ruộng.
Vương đại nương bán đậu hủ cách vách xỏ giày chiếc có chiếc không, đứng trên bờ ruộng điên cuồng vẫy tay gọi tôi lên: “Tiểu Vân! Nhà con đậu Trạng nguyên rồi!”
Tạ Kim Ngôn dùi mài kinh sử mười mấy năm, bất kể ngày đêm mưa nắng, hắn đậu được Trạng nguyên tôi cũng không bất ngờ cho lắm.
Tôi thong thả bước lên bờ, mặc kệ đám bùn đất còn dính trên người, vội vã chạy về nhà như thường lệ.
Chưa đến nhà đã nghe loáng thoáng tiếng kèn trống chúc mừng.
Đến gần hơn chút nữa, là thấy Tạ Kim Ngôn ngồi trên lưng ngựa.
Chắc vì có chuyện vui, nên cái người luôn nghiêm túc già dặn như Tạ Kim Ngôn cũng chẳng hề nhăn mày nhíu mặt như bình thường, trên môi còn nở một nụ cười thản nhiên.
Thế nhưng lúc nhìn thấy tôi, nụ cười ấy lại vụt tắt ngay trong chớp mắt, trở về với vẻ lạnh nhạt hời hợt quen thuộc, thậm chí còn có cả tia ghét bỏ khó mà nhìn ra.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, dáng người cao ngất, mặt mũi khôi ngô, trước ngực còn đeo một đoá hoa đỏ thắm vui tươi.
Mọi người đẩy tôi tới trước ngựa Tạ Kim Ngôn, luôn miệng gọi tôi là Trạng nguyên phu nhân. Tạ Kim Ngôn nghe vậy thì sầm mặt, lạnh nhạt nhìn tôi bằng nửa con mắt: “Ta biết muội bị bán cho nhà ta làm con dâu nuôi từ bé. Nhưng cha mẹ ta đã qua đời, ta cũng không phải loại người thích ép buộc người khác.”
“Ta sẽ nhận muội làm nghĩa muội, nếu muội muốn, có thể cùng ta vào kinh.”
Ai nấy đều trợn mắt há mồm, á khẩu không biết nói gì.
Ánh nhìn của Tạ Kim Ngôn lại lia tới đống bùn đất còn dính trên bộ áo vải thô sơ của tôi, hơi chau mày, dường như đang đợi tôi trả lời.
Tôi không bỏ lỡ sự miễn cưỡng nơi đáy mắt hắn, hắn nhận tôi làm nghĩa muội trước mặt mọi người, chỉ để ngăn chặn tất thảy những lời đàm tiếu về sau, tránh cái danh bạc tình bạc nghĩa.
Lúc nào hắn cũng lo cho mặt mũi của mình.
Tôi ngước mặt lên nhìn hắn, hai mắt trong trẻo, thoải mái cười nói: “Nếu huynh trưởng đã nhận ta làm nghĩa muội, vậy thì phải có người ở lại giữ nhà cho cha mẹ. Kinh thành thì muội không đi, xin ở nơi này chúc huynh trưởng bay xa vạn dặm, tiền đồ tựa gấm.”
Tạ Kim Ngôn chẳng ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng dứt khoát như thế, hơi ngẩn ra một chút, rồi lén thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Kim Ngôn lên đường rất mau, nghe nói trên đường đi, hắn còn dẫn một người yêu kiều hiểu chuyện theo bầu bạn, là một cô gái tên Vãn Thanh.
Trước khi đi, Tạ Kim Ngôn cho tôi một số bạc lớn, có vẻ như là muốn dùng chút tiền đó mua đứt tình cảm giữa bọn tôi.
Tôi vui vẻ nhận tiền, dẫu sao thì nghiên cứu nông nghiệp cũng phải có tiền.
02.
Tạ Kim Ngôn đi rồi, Vương đại nương mới chạy tới nhà bất bình giùm tôi, nói đàn ông ai cũng vậy hết, có quyền có thế rồi là nói hay hơn làm, ăn ở hai lòng, kêu tôi đừng có đau lòng.
Trong lòng tôi thấy buồn cười, vội ngắt lời Vương đại nương: “Đại nương, con không đau lòng, ngược lại con còn có việc muốn nhờ đại nương giúp nè.”
Vương đại nương kinh ngạc nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại.
Ngày hôm sau, Vương đại nương giới thiệu cháu trai của bà ấy cho tôi.
Cháu của Vương đại nương lớn hơn tôi hai tuổi, là người đẹp trai thứ hai sau Tạ Kim Ngôn.
Đương nhiên, cái đó là bảng xếp hạng mấy cô bé trong thôn tự xếp. Thực tế đối với tôi thì, hai cánh tay đầy cơ bắp của Tần Vũ ăn đứt cái dáng không mang không vác được gì của Tạ Kim Ngôn nhiều.
Giờ đang là mùa xuân, đám bắp tôi mới trồng nhìn như mấy trái cà héo ngâm sương, vàng vọt héo úa. Tôi nghiên cứu tỉ mỉ một vấn, ra vấn đề nằm ở hệ thống thoát nước trong ruộng.
Tôi cần một người cường tráng khoẻ mạng, lại hiểu việc làm nông, đào một cái mương thoát nước cho tôi.
Nơi tôi sống là một thôn quê chất phác, nam nữ học chung một trường duy nhất.
Tần Vũ là phu tử biết cả văn lẫn võ trong trường, lúc tôi đưa đồ ăn đến cho trường, từng thấy huynh ấy treo một cậu nhóc trốn học lên cây đánh đòn.
Lúc thấy tôi, dường như huynh ấy ngượng ngùng, vội ném roi mây đi thật xa, chạy lại giúp tôi chuyển đồ.
Dọn xong đồ đạc, tôi nghe thằng nhỏ trên cây cười toe toét nói với Tần Vũ: “Thầy ơi! Thầy đừng vây quanh Tiểu Vân tỷ nữa! Học sinh của thầy sắp nghẹt thở rồi!”
Tôi cười nhìn Tần Vũ đỏ mặt xách thằng bé xuống, né tránh không dám nhìn tôi.
Nên lần này tôi cũng có tư tâm mới nhờ Tần Vũ tới giúp.
Tay chân Tần Vũ lanh lẹ, lại không chê mấy việc này vừa mệt vừa bẩn, trao đổi xong là hiểu ý tôi ngay, đi đào mương thoát nước trên gò đất cao cho tôi.
Huynh ấy làm đến tận trưa, cả người toát đầy mồ hôi, cái áo vải đay mỏng dính dán sát vào ngực, thấy được cả những khối cơ bụng ẩn hiện bên dưới lớp áo.
Tôi mạnh dạn đoán là tám múi.
Tầm mắt tôi dời lên gương mặt góc cạnh rõ ràng, huynh ấy đang chăm chỉ làm việc, từng khối cơ bắp săn chắc vung cuốc xuống thật sâu, để lại trên đất những rãnh sâu không đồng đều.
Tự nhiên, tôi phát hiện động tác của Tần Vũ hơi khựng lại một chút, hai lỗ tai dần xuất hiện màu đỏ ửng khả nghi, như sắp nhỏ ra máu tới nơi.
Tôi cong môi, tự đắc nhìn sang chỗ khác.
Lát sau, chắc Tần Vũ thấy nóng nên tiện tay cởi áo, triển lộ đám cơ ngực săn chắc và hai tuyến nhân ngư hoàn mỹ.
Tôi đếm kỹ, tám múi thật.
Ánh mắt tôi nóng bỏng, lỗ tai Tần Vũ lại đỏ thêm, cũng ra sức làm việc hơn.
Tôi nhìn bầu trời quang đãng trên cao, thầm nghĩ, mùa xuân quả không hổ là mùa tán tỉnh.
03.
Tần Vũ đã giúp tôi không ít, để cảm ơn huynh ấy, tôi cung cấp miễn phí một tháng gạo cho giảng đường.
Bọn nhỏ rất thích ăn cơm tôi trồng, nói gọi tôi trồng thơm mềm hơn của người khác.
Cả Tần Vũ cũng khen tôi là một cô gái có tài có dũng.
Mà lý do Tần Vũ nói vậy, là vì không dễ dàng gì mới có được mấy thửa ruộng kia.
Lúc đó, mẹ Tạ Kim Ngôn bệnh nặng, để chữa bệnh cho mẹ, Tạ Kim Ngôn giấu tôi với mẹ Tạ bán hết mấy thửa ruộng gia truyền cho địa chủ.
Lúc mẹ Tạ biết chuyện, bà khóc không thành tiếng, cuối cùng bệnh nặng không chữa khỏi, trước khi lâm chung, mẹ Tạ cứ nắm lấy tay tôi, dặn tôi nhất định phải chuộc ruộng về.
Tạ Kim Ngôn không hiểu sao mẹ Tạ lại cố chấp với ruộng đất đến như thế, nhưng tôi thì biết. Số ruộng đất nuôi được mấy đời người nào có phải là đám bùn bẩn qua loa trong miệng Tạ Kim Ngôn.
Tạ Kim Ngôn không dẹp được lòng tự ái, xem thường nông dân, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền của hắn.
Nhưng hắn quên rằng, cái ăn cái mặc của hắn, có cái nào mà không nhờ vào những thứ trồng trọt trên đất đâu.
Thế nên, một con bé mới gần mười bốn tuổi đầu như tôi tự chạy tới nhà địa chỉ, cam kết trong vòng hai tháng sẽ trồng được cây trên cánh đồng khô hạn của nhà địa chủ, thì ông ta phải trả lại tôi mấy thửa ruộng Tạ Kim Ngôn đã bán.
Mới đầu địa chủ chỉ định cười nhạo tôi, nghĩ rằng một con bé như tôi thì làm được trò trống gì cơ chứ, nên ông ta đồng ý.
Hai tháng đó, Tạ Kim Ngôn chê tôi làm hắn mất mặt, suốt ngày đi lấy lòng địa chủ, còn đem cả thân bùn đất về nhà.
Hắn dùng nến tôi mua cho hắn mà đọc sách, chán ghét hỏi tôi sao không học mấy thứ thêu thùa như con gái nhà người ta mà bán kiếm tiền.
Tự nhiên tôi lại thấy, mấy câu này của Tạ Kim Ngôn giống y chang mấy người hay hỏi “Sao lúc đó cậu không học Thanh Hoa, không thích hả?”
Kể từ khi đó, tôi đã biết tôi với Tạ Kim Ngôn không phải người cùng chí hướng.
Ai nấy đều cho rằng từ trước tới giờ tôi luôn si tình Tạ Kim Ngôn, nếu không sẽ không làm tất cả vì hắn như thế, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng chỉ nghĩ cho hắn.
Chỉ mình tôi biết, tôi là một người hiện đại, xuyên không vào cơ thể của một cô bé tám tuổi. Ở cái nơi xa lạ này, tuy thân phận của tôi là con dâu nuôi từ bé.
Nhưng mẹ Tạ chưa bao giờ bạc đãi tôi, trách mắng gì tôi. Tôi chịu ơn sáu năm dưỡng dục của mẹ Tạ, nên đồng ý với bà sẽ chăm lo cho Tạ Kim Ngôn thật tốt, để hắn yên tâm đọc sách thánh hiền đến tận khi đỗ đạt công danh.
Tôi lúc ấy chỉ như đang hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần thằng nhỏ lớn khôn là tôi được giải phóng rồi.
Cho nên, lúc Tạ Kim Ngôn đậu Trạng nguyên, muốn nhận tôi làm em nuôi, trong lòng tôi sung sướng cũng chẳng kém hơn một Tạ Kim Ngôn nghĩ mình vừa bỏ được cô vợ quê mùa thô tục chút xíu nào.
Có câu việc nào thợ nấy, sau hai tháng không ngừng nỗ lực, cuối cùng tôi cũng chuộc được mấy thửa ruộng của nhà họ Tạ về.
Ngày chuộc được ruộng, tôi cảm nhận được Tạ Kim Ngôn không vui. Hắn muốn tôi giống như những cô gái khác, học chút việc kiếm tiền không làm hắn “mất mặt” để nuôi hắn ăn học.
Nghĩ tới đây, tôi cũng chả còn lời gì để nói. Cái loại đàn ông ăn bám đàn bà mà còn đòi thể diện?
“Tiểu Vân, ta nghe nói Tạ Kim Ngôn nhận muội làm nghĩa muội?”
Chợt, một câu hỏi dò cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.