Mùa Xuân Bên Bờ Biển - Chương 4
5.
Lúc Hứa Luật xuống biển bơi lội, Mộc Diệp liền trở về lều, mở danh sách đen trong danh bạ điện thoại ra, ấn vào số điện thoại không có tên kia.
Anh ta coi như vẫn còn chút lương tâm, biết sai ở mình, Mộc Diệp gọi điện thoại qua, liền bắt máy.
Mộc Diệp ngay cả một câu ân cần thăm hỏi cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Cuối cùng tôi hỏi anh một câu, vết thương trên lưng anh từ đâu mà có?”
Người bên kia dừng lại, đột nhiên trào phúng cười cười:
“Đến bây giờ cô vẫn còn rối rắm chuyện này.”
Mộc Diệp tức giận, nói: “Nói nhanh lên!”
“Không phải.”
Anh ta nói, “Vết thương sau lưng tôi là do tôi trèo tường bị thương, lúc ấy theo đuổi cô, liền nói dối. Mộc Diệp, cô nói tôi là đồ cặn bã, nhưng chính coi cũng rất cặn bã, cô căn bản không thích tộ, cô thích chính là người đã cứu cô.”
Mộc Diệp nhận được sự thật, tức đến bật cười, nói:
“Ai bảo tôi không thích anh, tôi thích anh đi chết đi”.
“Tôi thích anh ra ngoài bị xe đụng, tôi thích anh cả đời vô sinh nhưng con cháu đầy đàn, tôi thích anh bệnh nặng quấn thân nhưng sống lâu trăm tuổi!”
Sau khi nói xong Mộc Diệp liền cúp máy, cô thở ra một hơi thật mạnh, giống như là người cởi bỏ gông cùm xiềng xích, một lần nữa có được hơi thở, sau khi há to miệng thở, nước mắt vỡ đê.
Hơn một năm sớm chiều ở chung, coi như là cơ sở của việc đó là vì cô cho rằng anh ta là người cứu cô, nhưng kỳ thật vẫn có rung động, cho nên chia tay mới có thể khổ sở như vậy.
Nhưng hiện tại, cô đã hoàn toàn giải thoát.
Trong tay cô còn cầm quần áo Hứa Luật, khóc một hồi lâu, nghe thấy tiếng hoan hô bên ngoài, biết các nam sinh đã bơi xong, cô lau nước mắt, xốc lại tinh thần, cầm quần áo Hứa Luật ra khỏi lều.
Sau khi khóc xong mắt Mộc Diệp ửng đỏ, sợ Hứa Luật phát hiện, lúc lấy quần áo trả lại cho anh, liền cúi đầu dụi mắt, nói mắt mình dính cát.
“Cát vào mắt cũng không thể dụi như vậy.”
Hứa Luật lập tức khẩn trương, quần áo còn chưa mặc đã khom lưng đi kiểm tra tình huống của Mộc Diệp, bởi vì khẩn trương, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, Mộc Diệp muốn trốn, anh liền nâng mặt cô lên.
Người bên cạnh thấy một màn như vậy, nhao nhao ồn ào.
Hứa Luật đỏ mặt, vội vàng giải thích mình chỉ là giúp cô nhìn mắt, Mộc Diệp thì vẫn cúi đầu, nghe được tiếng ồn ào, không biết như thế nào, càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt như vỡ đê mà rơi xuống.
Buổi tối hôm trước chơi đến đêm khuya, sáng sớm hôm sau ngắm mặt trời mọc, năng lượng của mọi người đã hao hết toàn bộ, sau khi xem mặt trời mọc xong đều bò về nhà trọ ngủ bù.
Mộc Diệp chỉ ngủ hơn một giờ liền bừng tỉnh, cô mơ thấy bộ dáng lúc trước mình bị cướp bóc, cô sợ toát một thân mồ hôi lạnh, xuống lầu ngồi trên ghế xích đu hóng gió.
Chú Hứa Luật pha trà cho cô, đưa đến trước mặt cô, hỏi:
“Tối qua chơi không vui?”
Mộc Diệp lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô đặt ly xuống, nói:
“Chú, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không, về Hứa Luật.”
Ngay từ đầu chú đã cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ không chỉ đơn giản là bạn học cấp ba, nghe Mộc Diệp nói vậy, vui sướng trên mặt không giấu được, cười nói:
“Cháu muốn hỏi gì, chú nhất định không giấu gì cả.”
“Chính là vết thương trên lưng cậu ấy, chú có biết làm sao có không?”,
“Cái đó à.”
Chú hồi tưởng rất lâu, nói:
“Là hồi cấp ba, lúc học cấp ba không phải thằng bé theo cha mẹ sang thành phố khác học cấp ba sao, không phải sao? Thi tốt nghiệp trung học thì phải chuyển về bên này thi, nhưng mấy ngày trước khi chuyển trường, nó lại bị thương, hỏi thế nào cũng không nói là xảy ra chuyện gì, sau đó cảnh sát tìm tới cửa, chúng ta mới biết là do thằng bé đi cứu người.”
Chú tự mình nói xong, nhìn về phía Mộc Diệp:
“Sao vậy, có phải cảm thấy trên lưng có vết sẹo khó coi không?”
Mũi Mộc Diệp cay xè, cô lắc đầu, không nói gì nữa.
Nhân sinh, chính là bỏ lỡ rồi lại gặp nhau, gặp nhau rồi lại bỏ lỡ, tới tới lui lui, nhiều lần qua lại, cuối cùng mới biết được lúc trước thì ra là như thế.
6.
Hứa Luật ngủ một mạch đến chiều, lúc tỉnh lại, Mộc Diệp đang ở trong sân nói chuyện phiếm với chú, thấy anh xuống, chú ném cho anh một ánh mắt cổ vũ, rồi đứng dậy bỏ đi.
Hứa Luật có chút kỳ quái, Mộc Diệp lại chỉ vào bàn, ý bảo cậu qua ngồi.
Hứa Luật ngồi xuống trước mặt Mộc Diệp, bẻ bẻ cổ:
“Hôm qua mệt mỏi như vậy, sao không ngủ thêm?”
“Ngủ không được. ”
Mộc Diệp nói.
Bọn họ tán gẫu vài câu, Hứa Luật nói trên một bãi biển khác có cua, muộn một chút có thể qua bắt cua, Mộc Diệp đáp lại ứng phó vài câu, đột nhiên gọi tên anh, cắt ngang lời anh nói.
“Hứa Luật. ”
Cô nói,”Cậu có biết tại sao tôi lại ở bên bạn trai cũ của tôi không? ”
Hứa Luật dừng lại, ánh mắt vốn mang theo ánh sáng đột nhiên ảm đạm xuống, anh mím môi, hỏi:
” Tại sao? ”
“Bởi vì lúc tôi học cấp ba, bỏ nhà ra đi gặp cướp bóc, thiếu chút nữa đã xong rồi, cũng may có người cứu tôi. Nhưng sau khi tôi tỉnh lại liền không tìm thấy ân nhân cứu mạng của tôi nữa, chỉ biết là ân nhân cứu mạng của tôi vì cứu tôi, trên lưng bị rạch một đao. Mà tôi lại phát hiện trên lưng bạn trai cũ của tôi cũng có một vết sẹo, anh ấy nói là thấy việc nghĩa hăng hái làm bị thương, tôi liền cảm thấy anh ấy đúng là người đã cứu tôi, cho nên tôi liền đồng ý ở bên anh ta…… ”
Hứa Luật đột nhiên trừng mắt, vội nói:
” Người cứu cậu… ”
“Tôi biết, là cậu.”
Mộc Diệp nói, “Cho nên bây giờ nghĩ thoáng ra, bạn trai cũ bởi vì hiểu lầm mà ở bên nhau, cũng bởi vì anh ta ngoại tình mà kết thúc.”
Mộc Diệp nhún vai, thở phào nhẹ nhõm, duỗi người,
“Cuối cùng cũng tìm được người cứu mình.”
Hứa Luật đột nhiên cười ra tiếng:
“Cho nên, cậu định lấy thân báo đáp?”
Mộc Diệp lắc đầu:
“Dáng vẻ đẹp mắt mới gọi là lấy thân báo đạp, loại như tôi này, gọi lấy oán trả ơn.”
Hứa Luật “Ừ” một tiếng, như là mơ hồ đáp lại, tầm mắt Mộc Diệp đảo qua người Hứa Luật, sau đó rơi vào cối xay gió bên đường.
Giữa hai người đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá cây, cùng tiếng sóng biển xa xa như có như không.
“Nhưng mà, ”
Hứa Luật đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc,
” Tôi rất muốn cậu lấy oán trả ơn. ”
Mộc Diệp nghe vậy, con ngươi khẽ động.
Một số chi tiết bị bỏ quên trong ký ức đều vì câu nói này mà hiện ra, giống như một trận lũ mở van ký ức.
Thời trung học, Hứa Luật và Mộc Diệp cũng từng có những thứ có thể gọi là mập mờ.
Mộc Diệp từ nhỏ trước sau như một trầm lặng, so với bạn cùng lứa tuổi thì tự chủ và trưởng thành hơn nhiều, là học sinh mà giáo viên đặc biệt coi trọng, cho nên khi phát hiện giữa Hứa Luật và Mộc Diệp có quan hệ vượt quá giới hạn bạn học, liền kéo hai người đến văn phòng nói chuyện.
Kỳ thật khi đó, giữa bọn họ thật sự không có gì, chỉ là hormone thời kỳ trưởng thành tràn lan, các thiếu niên thiếu nữ sẽ bị người khác phái ưu tú hấp dẫn.
Mộc Diệp cũng từng ở trong tiết thể dục, len lén ở trong góc nhìn Hứa Luật chơi bóng rổ, cũng từng âm thầm suy đoán “Cùng nhau ngắm biển” in trên đồng phục bóng đá của cậu là có ý gì, kìm lòng không được chú ý đến tin tức của cậu, nhưng khi những cô gái bên cạnh bàn luận về cậu, lại không được tự nhiên làm bộ như không quan tâm.
Hứa Luật cũng như vậy, cũng từng m để ý tới Mộc Diệp, một nữ sinh cười rộ lên cũng thật nhẹ nhành, phát âm tiếng Anh rất xuất sắc, trong giờ tiếng Anh cong có thể nói chuyện với toàn bộ giáo viên tiếng Anh, quan hệ giao tiếp không tệ, nhưng luôn không hòa đồng lắm, phần lớn thời gian đều là một mình độc lai độc vãng.
Hai người tiếp xúc chỉ giới hạn trong hoạt động của lớp, hoặc lơ đãng nhìn nhau.
Khi đó, thầy giáo hỏi Mộc Diệp, lại hỏi Hứa Luật, bọn họ đều cảm thấy thật trùng hợp, cảm thấy đây là thứ có thể ghi vào nhật ký.
Kỳ thật không có vượt qua khuôn phép, nhưng truyền tới trong lỗ tai thầy giáo, liền biến thành tồn tại không thể khoan dung.
Khi đó trẻ con tuổi dậy thì rất kiêu ngạo, sau khi bị giáo viên điểm danh phê bình, liền cứng cổ tránh đi những vấn đề này, quật cường đến gần như bệnh hoạn.
Hai người từ mối quan hệ mập mờ, biến thành vô tình đụng phải cũng sẽ quay đầu bước đi.
Sau đó, Hứa Luật liền chuyển trường để thi đại học.
Bởi vì nghe lời thầy giáo, cảm thấy loại tình cảm mông lung này là hồng thủy mãnh thú, bọn họ ngay cả một phương thức liên lạc cũng không có.
“Cậu nói xem,”
Mộc Diệp nói
” Nếu lúc trước hai ta cứng rắn một chút, liệu kết quả có khác đi không?”
” Kỳ thật hiện tại cũng có thể…… ”
Mộc Diệp lại lắc đầu:
” Hiện tại không thể. ”
” Vì sao? ”
Hứa Luật buồn bực.
“Là vấn đề của tôi, mặc dù lúc trước là bởi vì nhận nhầm anh ấy là ân nhân cứu mạng của mình, mới ở cùng một chỗ với anh ấy, nhưng ở bên nhau hơn một năm, tôi cũng đã động lòng, mặc dù là anh ấy ngoại tình, mặc dù chính bản thân cũng nói muốn buông xuống, nhưng bản chất con người luôn yếu ớt, tôi vẫn sẽ nhớ tới anh ấy.”
Mộc Diệp bình tĩnh phân tích, như là thuyết phục Hứa Luật, cũng giống như là thuyết phục chính mình:
“Nếu bây giờ ở bên cậu, đối với cậu không công bằng, tôi cũng không muốn tiếp nhận người mới quá sớm.”
Hứa Luật không nói gì nữa, anh cảm thấy, mình bị phát thẻ người tốt rồi.
Mộc Diệp lại nói:
“Như vậy đi, mùa hè năm sau, tôi còn có thể tới nơi này ngắm biển, nếu như lúc đó, chúng ta còn có ý nghĩ ở bên nhau, liền ở bên nhau, nếu như không có, vậy coi như xong.”
Hứa Luật không nói gì nữa, tuy rằng mấy năm đại học cũng không liên lạc lại, nhưng Hứa Luật hiểu Mộc Diệp, cô ấy nhìn như nhu nhược, thực tế lại rất bướng bỉnh, trong lòng nhận định một chuyện sẽ không bị dao động.
Anh suy nghĩ một chút, chỉ nói một chữ:
“Được.”
Gió biển dịu dàng, mặt trời ấm áp, tỉnh cảm thời niên thiếu bị bóp chết đã tìm được cơ hội thích hợp, bắt đầu nảy mầm một lần nữa…
Đồ đạc của Mộc Diệp được tìm trở về, cô cũng đã ở thành phố ven biển này được hơn một tuần, lúc trước cô còn thực tập ở công ty, bị ông chủ sa thải nên ra ngoài du lịch giải sầu, bây giờ cũng nên trở về tìm việc làm lần nữa, nếu không ngay cả tốt nghiệp cũng không tốt nghiệp được.
Ngày trở về, Hứa Luật đưa cô đến sân bay, dọc theo đường đi anh không nói gì, cho đến khi Mộc Diệp chuẩn bị lên máy bay, anh mới giữ chặt Mộc Diệp.
Mộc Diệp quay đầu nhìn anh, thật lâu sau, Hứa Luật mới nói:
“Mộc Diệp, anh vẫn muốn cùng em ngắm biển, lúc trước là thế, bây giờ là thế, sau này cũng thế.”
7.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Luật không đi tìm việc làm, dù sao thu nhập sản nghiệp nhà trọ ven biển của anh và chú đã làm người khác ghen tỵ muốn chết.
Mà Hứa Luật nghĩ nhiều hơn, là muốn chờ Mộc Diệp trở về cùng anh ngắm biển.
Chú noi theo tính cách chị dâu, bát quái, nói với mỗi khách đến nhà trọ chuyện giữa anh và Mộc Diệp, mạnh mẽ đắp nặn anh thành một nhân vật vô cùng si tình.
Từ mùa hè năm ngoái, Hứa Luật đã chuẩn bị sẵn sàng chờ qua bốn mùa trôi qua, Mộc Diệp vào mùa hè nóng bức đó cho anh một hy vọng, Hứa Luật liền kiên trì chờ qua mùa thu, cũng sống qua mùa đông, rốt cuộc cũng chịu đựng đến đầu xuân năm sau.
Lần đầu tiên hắn mong đợi mùa hè đến như vậy.
Nhưng sự xuất hiện của Mộc Diệp có phần ngoài dự đoán.
Sau Tết Nguyên đán, đầu xuân là thời điểm du lịch biển ế ẩm nhất, nhà trọ có đôi khi liên tiếp vài ngày cũng không có khách, một ngày sau lập xuân, nhà nghỉ đột nhiên có một đơn đặt phòng qua mạng, tên chưa từng thấy qua.
Vị khách đầu tiên của mùa xuân, Hứa Luật rất có cảm giác nghi thức, thừa dịp thời tiết tốt, anh lấy chăn trong phòng ra phơi nắng.
Đợi đến ngày khách vào ở, Hứa Luật đang sửa lại hàng rào bị hư trong sân, đang cúi đầu, trước mặt liền xuất hiện một đôi chân nữ sinh.
“Ông chủ nhỏ. ”
Giọng nói mang theo ý cười của Mộc Diệp vang lên trên đỉnh đầu anh,
” Nhà trọ của các anh có cung cấp dịch vụ ngắm biển cùng anh không? ”
Hứa Luật vui mừng ngẩng đầu, một khắc nhìn thấy Mộc Diệp, ánh mắt nhất thời sáng lên, anh trở nên luống cuống tay chân, không khống chế được, đứng lên liền ôm Mộc Diệp quay một vòng.
“Sao bây giờ em lại đến đây?”
“Bởi vì mùa hè tới chậm quá, cho nên em đến sớm.”
Mộc Diệp nói, “Nhưng mà, biển lúc này hình như không đẹp lắm.”
“Không có việc gì không có việc gì.”
Hứa Luật kích động dị thường,
“Chỉ cần là cùng em ngắm, biển có đẹp hay không đều là chuyện của biển cả.”
Ánh mắt thiếu niên vẫn sạch sẽ sáng sủa như lúc trước, như là thu nạp ánh mặt trời của cả mùa hè.
Ánh nắng cuối cùng sẽ hòa tan khuôn mặt quạnh quẽ của thiếu nữ.
Họ mất bốn năm để bỏ lỡ, rồi dành quãng đời còn lại để tìm thấy tình yêu, bước đi không ngừng nghỉ, giống như tia sáng mặt trời.
Lời hẹn ước ngày hạ, cuối cùng đã xuyên qua rừng phong, làm tan tuyết trắng, dưới sự chờ đợi của Hứa Luật, Mộc Diệp đã đến trời ngày hạ một bước, ở trong lòng Hứa Luật, nhét xuống một mùa xuân.
Quanh đi quẩn lại, bỏ lỡ rồi lại gặp nhau, người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.
-Hoàn toàn văn-