Mùa Xuân Bên Bờ Biển - Chương 1
1.
Vốn là bởi vì sao thủy nghịch hành, đen đủi liên miên, Mộc Diệp mới muốn đi du lịch một mình xả stress, nhưng thực tế chứng minh, đi du lịch cũng chỉ giống như đổi một địa điểm cho cô xui xẻo.
Xuống máy bay, cô bắt taxi tới trung tâm thành phố, đang định mua vài thứ trước khi về khách sạn thì cha mẹ cô gọi điện tới hỏi han.
Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, bỗng nhiên bên đường có một nhóm người đua xe lướt qua, chỉ nghe thấy tiếng xe máy gầm rú, sau đó vai cô nhói đau, điện thoại trong tay bay lên rồi đập xuống đất, lúc phản ứng lại, chiếc balo cô mang theo nửa đường đã biến mất.
Tay cầm vali sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau cô mới phản ứng kịp, buột miệng chửi thề:
“M* kiếp!”
Cô kéo vali đi nhặt lại điện thoại bị rơi xuống đất, màn hình đã vỡ nát như nhân sủi cảo.
Trời ơi! Điện thoại cô vừa mới mua!
Mộc Diệp cảm thấy trong lòng mình như rỉ máu, tay nâng điện thoại cũng trở nên run rẩy, cô thử khỏi động lại điện thoại, amen, vẫn có thể khởi động máy.
Dạo gần đây có thể nói là cô xui tận mạng, trong chiếc balo bị cướp mất vừa nãy là tất cả giấy tờ và ví tiền của cô.
Cô báo án, phối hợp với cảnh sát cho lời khai, từ cục cảnh sát đi ra, sắc trời đã tối.
Chứng minh thư bị mất, khách sạn cũng không đi được.
Cô ngồi trên bậc thang trước cửa cục cảnh sát, dựa vào vali lau nước mắt, hít hít mũi lấy lại tinh thần.
Cô kể cho mấy người chị em của mình chuyện này, một người trong đó cách cô gần nhất, ở thành phố bên cạnh, đã định thu dọn đồ đạc ngồi hơn một tiếng tàu cao tốc tới tìm cô, nhưng nhìn vé, cô ấy đành bất đắc dĩ , nói:
“Bảo bối, vé máy bay và vé tàu cao tốc đều đã hết, em có thể tự thân sống sót qua một đêm không?”
Mà một người bạn khác chơi với cô từ thời trung học, đột nhiên nghĩ ra, gọi tới.
Màn hình điện thoại của Mộc Diệp đã vỡ đến không thể nhìn nổi, cô sờ qua màn hình một chút đã có vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào tay.
Lúc nghe điện thoại, cô cũng không dám để điện thoại gần tai, tư thế nghe điện thoại cực kỳ giống bà nội ở nhà.
Giọng nói của người chị em từ bên kia điện thoại truyền đến:
“Tôi nhớ ra rồi, nhà Hứa Luật không phải chính là ở đó sao, tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút, xem có tiện sắp xếp chỗ ở cho cậu không nhé.”
Hứa Luật?
Mộc Diệp nghe vậy hơi nhíu mày, cô vô thức cắn móng tay cái.
Nghe đến cái tên Hứa Luật này, trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh cậu thiếu niên trung học nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời kia, lúc cười rộ lên mắt sẽ híp lại, còn lộ ra chiếc răng nanh nhỏ dễ thương, mỗi ngày đều trượt ván đi học, trên quần áo bóng đá in bốn chữ “Cùng nhau ngắm biển”, cũng thường xuyên nhận được thư tình.
Lúc trước cậu ấy hình như là bởi vì nguyên nhân công việc của cha mẹ, mới đến thành phố của cô để học tập, sau khi tốt nghiệp liền đến thành phố khác học đại học.
Nhưng mà, chỉ là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không còn liên lạc, hiện tại đã là năm thứ tư rồi, đi làm phiền cậu ấy hình như cũng không phải ý kiến hay.
Mộc Diệp ngại ngùng mở miệng:
“Nhưng mà, tôi không quen cậu ấy……”
Chị em tốt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Bốn bể đều là anh em, cậu sắp lưu lạc đầu đường xó chợ đến nới, còn nghĩ cái gì quen hay không quen nữa.”
Ngẫm lại cũng đúng, Mộc Diệp liền thuận theo, báo địa chỉ cho cô ấy.
Tầm hơn hai mươi phút sau, Mộc Diệp đang gục đầu vào vali thì nghe được tiếng bước chân đi đến gần cô rồi dừng lại.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt mình là một người đàn ông.
Thành phố ven biển ban đêm hơi lạnh, Hứa Luật mặc một chiếc áo len màu xám mỏng, một tay cầm điện thoại di động, vẫn giống như trong trí nhớ của cô, là một thiếu niên như ánh mặt trời, chỉ thiếu ván trượt.
Thấy Mộc Diệp ngẩng đầu, anh thở phào nhẹ nhõm, nói với bạn của cô trong điện thoại: “Yên tâm đi, tôi tìm thấy cậu ấy rồi.”
Mộc Diệp còn đang che mặt, Hứa Luật liền cất điện thoại vào túi, một tay kéo vali một tay khác kéo cô.
Mộc Diệp giữ tư thế này quá lâu, chân tê dại lúc nào không hay, lúc được Hứa Luật kéo dậy, chân cô mềm nhũn, vừa đứng được một nửa đã ngã xuống đất.
Hứa Luật nhanh tay buông vali ra đỡ lấy vai cô.
Mộc Diệp ngước mắt: “Cảm ơn.”
Hứa Luật nhìn cô thật lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, vẫn như trước cười híp mắt, răng nanh hổ xinh vô cùng đáng yêu.
“Mộc Diệp, đã lâu không gặp. “
2.
Hứa Luật đưa Mộc Diệp tới nhà trọ ven biển của chú anh, sau khi nói qua tình huống của cô, chú để lại cho cô một gian phòng ở lầu hai, kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển.
Mộc Diệp Thiên vốn cho rằng mình sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, may sao được giúp đỡ, cô cảm ơn rối rít đến nỗi chú anh cũng ngượng ngùng.
Sau khi Hứa Luật thu xếp ổn thỏa cho Mộc Diệp, liền cùng chú ở trong sân nói gì đó, Mộc Diệp vốn đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng anh dưới lầu nên chạy ra ban công nhìn xuống.
Hứa Luật nói chuyện với chú xong, ngẩng đầu nhìn thấy cô ở lầu hai, con ngươi khẽ động, vẫy tay với cô:
“Tôi chuẩn bị đi siêu thị, cậu có muốn mua gì không?”
Mộc Diệp vừa lúc sắp xếp lại đồ đạc cũng phát hiện ra mất một ít đồ dùng hàng ngày, không nhiều lắm, hơn nữa cô đã mệt mỏi cả ngày thật sự không muốn động đậy nữa.
Vì vậy đành mặt dày nói với Hứa Luật những thứ mình thiếu.
Hứa Luật ghi lại rồi rời đi, Mộc Diệp ở lầu hai nhìn theo bóng lưng Hứa Luật biến mất ở con đường nhỏ bên ngoài nhà trọ, cô mới định thần lại, đang chuẩn bị vào phòng thì phát hiện chú đứng trong sân đang nhìn về phía cô, trong nụ cười tràn đầy bát quái.
Mộc Diệp tuy rằng tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng năng lực giao tiếp với người khác cũng không tệ lắm, cháu trai nhà mình buổi tối mang theo một cô gái về ở, làm trưởng bối khó tránh khỏi sẽ nghĩ lung tung.
Cô mỉm cưới nói với chú:
“Tối nay làm phiền chú rồi.”
Chú rất nhiệt tình:
“Không phiền không phiền, chuyện của bạn bè Hứa Luật, chính là chuyện của cả nhà chúng ta.”
Chú thật sự quá nhiệt tình, ở nhà trọ cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, người khác phái thường hấp dẫn lẫn nhau, có một nam sinh biết đánh ghi ta ở trong sân hợp xướng tình ca với một cô gái có giọng hát ngọt ngào.
Hầu như tất cả các hộ gia đình đều ngồi trong sân xem biểu diễn.
Mộc Diệp vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc thì Hứa Luật mua đồ về.
Anh gõ cửa phòng Mộc Diệp, hỏi cô có muốn xuống chơi cùng không.
Thần kinh Mộc Diệp căng thẳng cả ngày, vốn ý định ban đầu của cô khi tới nơi này là để thư giãn nên tất nhiên sẽ không từ chối.
Dọn dẹp xong cô đi xuống sân.
Xui xẻo cả một ngày, sau khi xuống sân Mộc Diệp cũng chỉ ngồi trong góc nhìn mọi người chơi đùa, cho dù mọi người bị câu chuyện cười của nam sinh ở giữa chọc cho cười ha ha, cô cũng chỉ nhếch nhẹ khoé môi, ánh mắt vẫn như là hồ nước tĩnh lặng, không chút nhúc nhích.
Hứa Luật cũng xem như là chủ nhà, anh đang giúp khách trong nhà trọ chuẩn bị đồ làm thịt nướng.
Ở đây Mộc Diệp chỉ biết một mình anh, tầm mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía anh.
Nhưng có lẽ chính khí chất mỹ nhân u buồn này của cô đã khiến cô khác biệt với những cô gái ở đây, chàng trai ban đầu thu hút các cô gái nhờ chơi guitar đột nhiên bước đến gần đưa cho cô một lon Coca lạnh.
Mộc Diệp liến nhìn anh ta, đại khái cũng biết ý của hắn, nam nữ trẻ tuổi độc thân luôn mong mỏi một cuộc gặp mặt lãng mạn bất ngờ khi ra ngoài, Mộc Diệp trong lòng buồn cười, ngoài mặt chỉ cười nhẹ, nhận lấy lon coca lạnh từ trong tay anh ta, lịch sự đáp lại:
“Cám ơn.”
Nam sinh cảm thấy Mộc Diệp nhận lấy coca của mình, chính là tiếp nhận tín hiệu mình phát ra, liền thuận thế ngồi xuống xích đu cùng Mộc Diệp. Bắt đầu kế hoạch tán gái của mình:
“Ra ngoài chơi một mình à?”
Mộc Diệp “Ừ” một tiếng, mở lon coca lạnh, khí ga trong coca nháy mắt thoát ra, “cạch cạch”, âm thanh pha chút mát lạnh, phá tan cái không khí oi bức, nhớp nháp giữa hè.
Nam sinh nói rất nhiều, vừa nhìn đã biết là lão luyện trong làng tán gái, Mộc Diệp hôm nay thật sự mệt muốn chết rồi, anh ta hỏi cái gì thì đáp cái đó, không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, nhưng trong mắt loại nam sinh này, không cự tuyệt liền tương đương với tiếp nhận, hàn huyên thêm vài câu, nam sinh kia đột nhiên lấy điện thoại ra, đi thẳng vào vấn đề:
“Hay là, chúng ta thêm wechat?”
Ánh mắt Mộc Diệp vốn luôn ở trên người nữ sinh đang hát ở giữa, nghe vậy liền quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hoa đào tươi cười rạng rỡ của nam sinh, tự dưng từ đáy lòng nảy sinh ra một cảm giác chán ghét vô cớ.
Nhớ đến rất lâu trước đây, có người cũng thêm wechat của cô như vậy, lúc đó cô bị trêu chọc đến đỏ mặt, hiện tại cô lại không thể tiếp nhận được.
Đáy lòng cô tự giễu cười cười: Cũng coi như trưởng thành rồi.
Nam sinh kia thấy cô không phản ứng, búng tay trước mặt cô, lại hỏi một lần:
“Có thể không?”
Mộc Diệp đang chuẩn bị từ chối, Hứa Luật đã từ đâu xuất hiện, hướng anh tới có đèn đường, anh đi ngược ánh sáng, bóng phủ lên Mộc Diệp.
“Mộc Diệp.”
Anh gọi, bình tĩnh liếc qua nam sinh bên cạnh một cái, nói:
” Sáng mai dậy sớm một chút, tôi dẫn cậu ra bờ biển ngắm mặt trời mọc. ”
Một câu, đủ để chứng minh quan hệ thân thiết giữa hai người.
Mộc Diệp vẫn luôn là hình tượng mỹ nhân u sầu trong mắt nam sinh kia nghe vậy, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Được.”
Hứa Luật lại quay đầu nhìn nam sinh kia, nói: “Thịt bò cậu vừa nói muốn ăn đã nướng xong, nếu không đi sẽ không còn.”
Nam sinh kia có lẽ cũng có kinh nghiệm phong phú, từ trong lời nói của Hứa Luật có thể đoán ra quan hệ giữa hai người không bình thường, rất thức thời không quấy rầy nữa.
Hơn nữa thịt nướng quá hấp dẫn nên anh ta liền nhún vai cầm điện thoại lên, trước khi đứng dậy rời đi còn ném cho Hứa Luật một ánh mắt, nói:
“Cô gái này đẹp như vậy, cậu phải nắm chắc đấy.”
Mộc Diệp cười ra tiếng, thì ra cô không có sức hấp dẫn như vậy, vừa rồi còn muốn thêm wechat của cô, bây giờ liền đẩy cô ra ngoài, quả nhiên đàn ông đều không đáng tin.
Mộc Diệp chỉ coi lời nói của nam sinh kia là trò đùa, không ngờ Hứa Luật lại cho là thật, dường như sợ cô hiểu lầm, gãi gãi đầu, giải thích:
“Cậu ấy là như vậy, ở chỗ này hơn một tuần, cũng coi như quen biết với tôi, cậu ấy ở đây chỉ cần nhìn thấy cô gái nào thuận mắt liền thêm wechat.”
Anh vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ, tuy rằng tốt nghiệp trung học đến nay đã bốn năm không gặp, nhưng Mộc Diệp lại đột nhiên cảm thấy Hứa Luật vẫn là thiếu niên trung học phổ thông kia.
Rất nhiều người theo đuổi nhưng lúc chơi bóng có nữ sinh đưa nước bị ồn ào, vẫn xấu hổ đỏ mặt chân tay luống cuống.
Nam sinh ngây thơ như vậy, như mời gọi người ta trêu trọc vậy.
Tâm tình Mộc Diệp thoải mái hơn một chút, cười sảng khoái:
“Cậu khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ cảm thấy cậu ấy nói sai, thật ra tôi không đẹp chút nào.”
“Không có.”
Hứa Luật muốn sống sót, anh lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười đặc trưng:
“Cậu đẹp lắm!”