Mưa Tạnh Người Tan - Chương 3
10
Tay Lục Ninh cứng đờ, nhíu mày: “An Tử, đừng nói bậy.”
Tôi cười cười, kéo tay áo anh ấy ra hiệu anh ấy ngồi xuống.
Vốn đang thấu lại nghe Thẩm Mộng nói thầm, không ngờ An Hạo Dương lại cố tình gây khó dễ.
Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
“Chúng ta chia tay vì lý do gì, cần tôi nói lại ngay tại đây không?”
Xương mày anh ta giật giật, bàn tay đặt trên bàn đột nhiên nổi gân xanh.
Bạch Gia Huệ nhanh chóng liếc nhìn tôi: “Chị Gia Gia, hôm nay anh Bạch gọi em đến cũng là vì chuyện này.”
Cô ta đặt khăn ăn xuống, đứng dậy.
“Anh Bạch nói chị đã xem tin nhắn trò chuyện của chúng em, có thể là hiểu lầm.”
An Hạo Dương im lặng, ngồi phịch xuống như chịu một ấm ức lớn.
Bạch Gia Huệ nói năng thảm thiết: “Chỉ là nói chuyện qua lại thôi, nếu chị không vui, em ở đây xin lỗi chị.”
Nói xong liền kéo ghế, thực sự cúi đầu xin lỗi tôi.
Màn này khiến tôi bật cười ngay tại chỗ.
“Xin lỗi thì không cần, hai người tốt đẹp là được rồi.”
An Hạo Dương ngẩng đầu nhìn tôi: “Trần Gia, cô có ý gì?”
Tôi cố gắng tỏ ra chân thành.
“Mặc dù tôi không hiểu tại sao cô lại cùng bạn trai của người khác lại nhắn tin trò chuyện suốt ngày, còn để anh ta lấy cớ ra ngoài đi dạo phố ăn đồ nướng với cô.”
“Nhưng tôi với anh ta đã chia tay rồi, anh ta có ghê tởm tôi nữa cũng không cần thiết.”
Mặt Bạch Gia Huệ trắng bệch: “Chị vẫn hiểu lầm rồi.”
Tôi dứt khoát nói thẳng.
“Các bạn nam ngồi đây, tôi muốn hỏi nếu có đồng nghiệp nữ nửa đêm gửi ảnh đồ lót cho các cậu, các cậu sẽ trả lời thế nào?”
An Hạo Dương đứng bật dậy.
“Trần Gia! Cô!”
11
Đúng lúc các bạn học thích hóng hớt nhất, có bạn nam cười đáp lời.
“Tôi phải hỏi cô ấy, là ai cũng có hay chỉ gửi cho tôi?”
Một câu nói khiến mọi người cười ồ lên.
Bạch Gia Huệ mặt đỏ bừng, cúi đầu đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
“An Hạo Dương, anh trả lời thế nào?”
Có người trêu chọc hỏi anh ta.
Anh ta mặt xanh lè, tôi đành thay anh ta trả lời.
“Anh ta nói có thể ổn định cảm xúc, hoàn toàn nhờ cô ta làm trạm xăng cảm xúc.”
Lại một tràng cười ồ lên, có người cười đến nỗi không thẳng nổi lưng.
“Trạm xăng ở đâu thế?”
Bạch Gia Huệ đột nhiên đỏ hoe mắt, mím môi quay người bỏ chạy.
An Hạo Dương cũng đứng dậy, mặt đầy vẻ lo lắng muốn đuổi theo nhưng lại có chút do dự.
Anh ta tức giận nhìn tôi: “Chỉ là nói suông thôi, cô cần gì phải làm khó xử đến thế?”
Có lẽ là vì tích tụ lâu ngày, anh ta tức giận đá mạnh vào ghế.
“Mấy ngày nay tôi còn đang nghiêm túc tự kiểm điểm xem có phải mình không quan tâm cô đủ không.”
“Trần Gia, cô có phải chỉ chờ tìm một lỗi để chia tay với tôi không?”
Ánh mắt anh ta càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lục Ninh.
“Là có đường lui rồi phải không? Chê tôi không có bản lĩnh bằng người ta?”
Thẩm Mộng đập mạnh xuống bàn: “An Hạo Dương, anh nói năng cho cẩn thận.”
Tôi giữ cô ta lại, cười nhìn An Hạo Dương.
“Đã nói đến nước này rồi, vậy thì chúng ta cứ nói thẳng ra đi.”
“Anh chê tôi quản nhiều, nói tôi cúi xuống bụng có một lớp mỡ, nói mỗi ngày đều do dự không biết có nên cầu hôn không, cuộc sống cứ thế mà trôi qua khiến anh thấy nhàm chán.”
Những lời này, anh ta không chỉ nói với Bạch Gia Huệ mà còn nói với những người khác.
Tôi nhìn anh ta thật sâu.
“Anh lấy cớ là đồng nghiệp, anh em tốt mà khoác vai đáp lưng với cô ta, tại sao tôi không thể chia tay?”
Anh ta tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Nói sau lưng vài câu thì phải chia tay sao? Ai mà chẳng nói vài câu chuyện phiếm sau lưng người khác?”
“Tôi ở nhà thấy bí bách, tìm người ra ngoài uống vài ly cũng là sai sao?”
Tôi không nhịn được vỗ tay trước lời nói đổi trắng thay đen của anh ta.
“Anh không sai, chỉ là tôi chán ghét anh rồi, chán đến mức không muốn nhìn anh thêm một cái nào nữa.”
12
Quay nhìn xung quanh, tôi lại nhìn về phía anh ta.
“Anh chê tóc tôi nhuộm màu, da tôi chảy xệ, không đẹp như trước nữa.”
“Thế anh có thể đi tiểu rồi soi mình một cái không?”
Thẩm Mộng không nhịn được cười thành tiếng.
Còn cố tình nghiêm túc chen vào nói.
“An Hạo Dương, không phải tôi nói anh, bây giờ anh khá là nhờn.”
Các bạn nam đều nhịn không được cười, có người tốt bụng đưa tay kéo An Hạo Dương ngồi xuống.
“Đều là bạn học cũ, cũng không có gì mất mặt.”
“Người khác thì cũng thành công rồi mới đi trêu hoa ghẹo nguyệt, anh thì hơi không xứng.”
An Hạo Dương nén lửa: “Tôi lúc nào trêu hoa ghẹo nguyệt?”
Anh ta tức giận chỉ vào tôi.
“Trần Gia, tôi cố ý để Bạch Gia Huệ nói rõ ràng, hôm nay trước mặt các bạn học, cô cho tôi một câu trả lời chắc chắn, có còn muốn tiếp tục không?”
Tôi không khỏi thở dài, cũng cười lên.
Là từ khi nào vậy nhỉ?
Mối quan hệ của tôi và An Hạo Dương đã thay đổi, anh ta luôn tỏ ra vẻ muốn cho tôi một bậc thang để xuống.
Nhưng lần nào thực sự là lỗi của tôi?
Nghĩ đến đây, tôi từ từ ngẩng đầu lên.
“Chúng ta chia tay đi, An Hạo Dương.”
Vẻ mặt anh ta khựng lại, ngay sau đó mặt tái mét nhưng vẫn nghiến chặt răng.
“Được, nhất quyết muốn làm căng với tôi phải không? Cô tưởng tôi còn cầu xin cô như trước nữa sao?”
Tôi gật đầu: “Đừng bao giờ cầu xin tôi.”
Anh ta đá mạnh vào ghế, không ngoảnh lại mà kéo cửa bỏ đi.
Phòng riêng im lặng vài giây, Thẩm Mộng cầm rượu đứng dậy.
“Được rồi, xem náo nhiệt xong rồi thì uống đi, ăn đi.”
Rất nhanh, chuyện này bị bỏ lại sau đầu, mọi người bắt đầu hàn huyên.
Sau buổi tụ tập, Lục Ninh chủ động đề nghị đưa tôi về.
Tôi không từ chối, tôi biết anh ấy chắc chắn có chuyện muốn nói với tôi.
Quả nhiên, xe chạy được một lúc.
Anh ấy hỏi tôi: “Cậu với An Hạo Dương thực sự không còn khả năng nữa sao?”
13
Không còn khả năng nữa.
Lục Ninh cười khổ, đột nhiên nói anh ấy từng kết hôn chớp nhoáng một thời gian.
Thấy tôi ngạc nhiên, anh ấy cười thoải mái.
“Kết hôn chớp nhoáng rồi ly hôn chớp nhoáng, cô ấy nói trong lòng tôi có người khác, cô ấy không cam tâm làm thế thân.”
Lời nói đến đây là dừng, tôi cũng không hỏi thêm.
Dừng lại một lát, anh ta lại hỏi tôi: “Là vì Bạch Gia Huệ đó sao?”
Tôi lắc đầu.
Tình cảm năm năm, không dễ dàng kết thúc như vậy.
Gió từ ngoài cửa sổ xe thổi vào, tôi nhìn cảnh đường phố vụt qua bên ngoài.
“Tối hôm đó, nhìn thấy tin nhắn trò chuyện của họ, tôi như nhìn thấy một người khác trong chính mình.”
Trong lời chê bai của An Hạo Dương, tôi không gọn gàng, thường xuyên nổi nóng.
Ít kiên nhẫn, luôn đắm chìm trong công việc nhà cùng với kế hoạch không bao giờ dứt.
Quần áo phơi khô phải gấp gọn cất vào tủ, đổi mùa phải giặt giũ dọn dẹp.
Đồ lót tất vớ không thể vứt vào giặt chung một lượt.
Những thói quen sinh hoạt khắc sâu trong xương tủy của tôi, đều trở thành điểm chê bai của An Hạo Dương.
Anh ta cảm thấy bị gò bó, còn tôi thì cảm thấy mệt mỏi.
Tôi nhìn Lục Ninh, trong nụ cười có lẽ mang theo một chút mệt mỏi.
“Hai người có lối sống không hợp nhau, sớm muộn gì cũng sẽ mài mòn tình cảm trong cơm áo gạo tiền.”
Anh ta im lặng lắng nghe, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
“Có lẽ là không đủ yêu, nếu không thì sao lại không thể thay đổi vì đối phương?”
Tôi lắc đầu, sau vô số lần cãi vã với An Hạo Dương, tôi đã nhìn ra đáp án.
“Nếu tôi ghét mùi thuốc lá nhưng lại sống chung với một người nghiện thuốc lá nặng.”
“Thay vì cố gắng bắt anh ta bỏ thuốc thì không bằng ở bên một người vốn không hút thuốc.”
Xe dừng lại, Lục Ninh xuống xe mở cửa cho tôi.
Anh ta như cân nhắc rất lâu, do dự hỏi tôi.
“Vậy cậu có thấy chúng ta có cơ hội không?”
Tôi cười nhẹ, vỗ vai anh ấy.
“Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị, rõ ràng là chúng ta đều chưa chuẩn bị.”
14
Sau đó Thẩm Mộng hỏi tôi, tại sao không cho Lục Ninh một cơ hội.
Lúc đó tôi đang nghiên cứu máy hút bụi mới ra, thuận miệng trả lời cô ấy.
“Những người năm đó không thể ở bên nhau thì bây giờ cũng không nhất thiết phải ở bên nhau.”
Tôi đã sớm quên mất lý do khiến tôi không chấp nhận anh ấy, có lẽ là không đủ yêu, có lẽ là lý do khác.
Nhưng thời gian trôi qua, tình cảm cũng không nên lưu chuyển giữa những người quen biết.
Sau khi chia tay, tôi như tìm lại được cảm giác tồn tại trong cuộc sống.
Ngoài giờ làm việc, tôi gặp gỡ bạn bè, hẹn hò, sắp xếp những buổi tụ tập thú vị.
Không cần tốn thời gian để nghe những lời chê bai và phàn nàn làm hao mòn sự kiên nhẫn của tôi.
Tôi tập trung vào bản thân mình.
Ngoài việc bố mẹ ở xa thỉnh thoảng lại giục tôi đi làm quen người mới, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Biến cố xảy ra vào tháng thứ tư sau khi chúng tôi chia tay.
Hôm đó, tôi ăn lẩu ở nhà Thẩm Mộng như thường lệ.
Về đến nhà đã là nửa đêm, đèn cầu thang sáng lên, An Hạo Dương dựa vào tường nhìn tôi.
Vị khách đêm khuya mặt mày râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm.
Bên chân còn đặt một chiếc túi ni lông màu đỏ xanh, giống như một trong những chiếc túi tôi đã giúp anh ta đóng gói khi chia tay.
Tôi lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Anh ta đột ngột lên tiếng: “Mấy giờ rồi? Một cô gái như em ở ngoài đến tận giờ này sao?”
Tôi không nói gì, mở cửa bước vào.
Đang định đóng cửa thì bị anh ta chặn lại, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em không hỏi anh tại sao đến tìm em sao?”
Tôi cười khẩy, ánh mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
“Tại sao phải hỏi? Tôi không quan tâm.”
Anh ta nghẹn lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia oán trách.
“Trần Gia, sao em lại tàn nhẫn như vậy? Chia tay với anh mà em không hề buồn sao?”
Tôi nhìn anh ta buồn cười.
“Phải đăng ảnh lên vòng bạn bè mới được coi là buồn sao?”
Anh ta như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, mắt sáng lên.
“Em bình tĩnh nghĩ lại đi, chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì về nguyên tắc đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Tôi chỉ là không yêu anh nữa thôi.”