Mưa Tạnh Người Tan - Chương 2
5
Khi An Hạo Dương về đến nhà thì đã là hai giờ sáng.
Anh ta đã tỉnh rượu, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.
Vào cửa, anh ta liếc tôi một cái thật sâu.
Sau đó vừa mở tủ giày vừa lẩm bẩm.
“Em đúng là giỏi, nói đi là đi thật, em có biết anh đi bộ bao xa mới bắt được xe không?”
Rất nhanh, giọng nói và hành động của anh ta cùng dừng lại.
“Dép lê của anh đâu?”
Tôi tắt tivi, đặt gối xuống rồi đi đến.
Vượt qua anh ta mở cửa, chỉ vào hai chiếc túi ni lông màu đỏ và xanh lam để dọc theo góc tường bên ngoài.
“Tất cả đồ đạc của anh đều ở đây.”
Anh ta không tin nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn tôi.
“Làm gì thế?”
Tôi cười nhẹ: “Chia tay rồi, anh dọn khỏi nhà tôi cũng không quá đáng chứ?”
Đồng tử của anh ta giãn to, nói lắp cả lời.
“Trần Gia, em, em, em điên rồi à? Anh không đồng ý.”
“Không cần anh đồng ý, tôi đã thông báo đơn phương rồi.”
Tôi dựa vào cửa, lười biếng.
“Làm phiền anh trả chìa khóa, bây giờ có thể xách túi đi được rồi.”
Anh ta tức giận đóng sầm cửa lại, nắm lấy cánh tay tôi kéo vào trong.
“Em nói đi, lại làm sao nữa?”
“Vì sáng nay anh tức giận bỏ đi à? Hay vì anh để em đến đón?”
“Em không muốn đến thì có thể không đến, đã đến rồi lại bỏ người ta trên cầu.”
Anh ta vẫn theo thói quen than phiền: “Em có biết anh mất mặt thế nào không?”
Anh ta nói đi bộ gần một tiếng mới bắt được xe.
Vì đi đường vòng nên đưa Bạch Gia Huệ về cũng mất một tiếng.
Anh ta càng nói càng tức giận, ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Em có biết bây giờ anh mệt thế nào không? Một cuối tuần vui vẻ đều bị em phá hỏng.”
Tôi bị anh ta kéo ngồi xuống bên cạnh nhưng trong lòng lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trước kia ngày nào cũng ở bên nhau, quen rồi nên không thấy anh ta phiền.
Bây giờ từng câu từng chữ của anh ta tôi nghe đều thấy ồn ào.
“An Hạo Dương, tôi đã nhìn thấy anh than phiền về tôi với Bạch Gia Huệ.”
6
Mặc dù anh ta mặt đỏ tía tai buộc tội tôi xâm phạm quyền riêng tư của anh ta.
Nhưng vẫn bị tôi đẩy ra khỏi cửa.
Chìa khóa cũng bị tôi giật luôn, khiến anh ta tức giận đập cửa ầm ầm.
Tối hôm đó, anh ta đã nóng lòng tuyên bố với cả thế giới trên vòng tròn bạn bè.
[Bài học năm năm, tránh xa những người phụ nữ không ổn định về cảm xúc.]
Nhìn thế nào thì người mất kiểm soát cảm xúc cũng không phải tôi.
Bạn thân Thẩm Mộng là bạn học đại học của tôi với An Hạo Dương, đã trực tuyến hóng hớt ngay.
Nghe tôi kể lại sự việc, cô ấy liên tục thốt lên mấy câu chửi thề.
“An Hạo Dương như vậy mà cũng có hồng nhan tri kỷ sao?”
“Không phải, vừa nãy cậu nói cô gái đó tên là Bạch gì ấy?”
Đợi tôi gửi ảnh qua, cô ấy vô cùng phấn khích gọi video cho tôi.
“Đây không phải là lễ tân trước đây của công ty bọn mình sao? Nổi tiếng là bình hoa di động, hễ đồng nghiệp nam nào hơi có nhan sắc là cô ta đều bám lấy.”
Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện bát quái công ty mà cô ấy từng kể.
Có một cô lễ tân trẻ tuổi xinh đẹp, nửa đêm gửi tiểu luận cho sếp.
Không phải cô ta chứ?
Thẩm Mộng vỗ đùi: “Chính là cô ta, bị chính thất bắt tại trận.”
Tôi suýt nữa thì cười ra nước mắt, cười Bạch Gia Huệ mắt kém đến mức có thể nhìn trúng An Hạo Dương.
Có lẽ trước đây anh ta còn có chút khí chất thiếu niên nhưng bây giờ chỉ còn lại cái bụng bia ẩn hiện với mái tóc bết dầu.
Trước đây tôi yêu anh ta, tôi có thể không nhìn thấy những thay đổi này.
Nhưng bây giờ sự mù quáng đã theo tình yêu mà biến mất.
Nhớ đến An Hạo Dương, chỉ còn lại những lời than phiền không dứt của anh ta.
Anh ta như sợ tôi không nhìn thấy vòng tròn bạn bè của anh ta.
Chê tôi còn phải nhắc đến tôi, chưa từng thấy ai chia tay mà tức giận đến vậy.
Trong ảnh, anh ta đứng trên phố lúc nửa đêm, cô đơn lẻ loi.
Nhưng mấy chiếc túi ni lông màu đỏ đỏ xanh xanh bên chân lại càng thêm buồn cười.
Tôi đã thích dòng trạng thái [Bị người mình yêu năm năm đuổi ra khỏi nhà] của anh ta.
Tiện tay bình luận thêm: [Tiểu Bạch chụp à? Diễn sâu, đánh giá kém.]
Anh ta nhanh chóng xóa bài đăng này.
Nhắn tin cho tôi như bắn liên thanh.
[Trần Gia, cho dù cô cầu xin tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ quay lại với cô.]
Tôi buông điện thoại, không nhịn được mà trợn mắt.
Cầu xin anh ta ư? Tôi cầu xin anh ta cút xa một chút còn sợ không kịp.
7
Ba ngày đầu sau khi chia tay, An Hạo Dương đăng trên vòng tròn bạn bè mười mấy bài mỗi ngày.
Anh ta trông có vẻ tự do phóng khoáng, như một con ngựa hoang thoát cương.
Nhà anh ta có tiền sử bệnh tiểu đường, bình thường tôi sẽ kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn của anh ta, vì căn bản không thể bắt anh ta chăm chỉ tập thể dục.
Bây giờ chia tay rồi, anh ta muốn biến vòng tròn bạn bè thành nơi ăn uống.
Đồ ăn nhiều đường nhiều dầu khiến mặt anh ta ngày càng giống bánh bao hấp.
Bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh xuất hiện trong ống kính, không khó đoán là của ai.
Có người bình luận khen anh ta hiệu suất cao, vừa chia tay đã có người mới.
Anh ta còn nghiêm mặt nói: [Huynh đệ, tao không phải loại người đó.]
Thẩm Mộng chen vào xem náo nhiệt, gửi một loạt mặt cười.
Không biết chọc đúng vào điểm yếu nào của anh ta, anh ta tức giận xóa bài đăng.
Mỗi ngày tôi xem vòng tròn bạn bè như xem chiến trường, không cẩn thận là đụng phải An Hạo Dương phá vỡ phòng tuyến.
Một tuần sau khi chúng tôi chia tay.
Tôi đã lấy lại tinh thần bắt đầu làm phong phú cuộc sống của mình, thậm chí thời gian đến phòng tập cũng trở nên đều đặn.
Chỉ đăng một bức ảnh đổ mồ hôi như mưa trước máy chạy bộ.
Nhưng có một người bạn học bình luận: [Trần Gia, trông cậu khỏe quá.]
An Hạo Dương đã im lặng hai ba ngày bỗng nhảy ra.
Anh ta trả lời một cách mỉa mai.
[Cậu chưa thấy cô ta để mặt mộc bây giờ đâu, có lúc tôi còn bị cô ta dọa tỉnh giấc.]
Người bạn học gửi một mặt cười.
[Được rồi, tuần sau họp lớp, Lục Ninh cũng về nước rồi.]
An Hạo Dương càng nói càng có ẩn ý.
[Người đã ba bốn năm không về nước, sao tôi vừa chia tay anh ta đã về?]
Tôi hơi bất lực.
Thẩm Mộng gọi điện đến, chửi một tràng.
“An Hạo Dương có ý gì? Đây là đang tạt nước bẩn lên người cậu đấy à?”
Tôi nghĩ nghĩ, anh ta chỉ là cái miệng không có cửa chặn thôi.
Nếu thực sự gặp mặt, đám bạn lắm lời của tôi không có mấy ai có thể khiến anh ta bình tĩnh được.
8
Ngày họp lớp, tôi đặc biệt trang điểm kỹ càng.
Mặc một chiếc váy hở lưng.
Lúc xuống xe, tà váy bay bay trong gió, Thẩm Mộng huýt sáo trêu chọc tôi.
“Nếu Lục Ninh nhìn thấy cậu, chắc hối hận đến xanh cả ruột.”
Tôi nhếch mép, không phải vì anh ấy mà làm vậy.
Tôi biết An Hạo Dương dù có phải cố gắng lắm mới đến được thì anh ta cũng sẽ đến, đã phải gặp mặt thì tôi không thể để anh ta chiếm thế thượng phong.
Còn Lục Ninh, tôi thực sự không nghĩ nhiều.
Năm đó, Lục Ninh cùng khoa theo đuổi tôi hai năm, trước khi xác định đi du học còn hỏi tôi.
“Trần Gia, tớ có một chút cơ hội nào không?”
Lúc đó, An Hạo Dương như hình với bóng bám theo tôi, chiếm chỗ, giành cơm, một mình đảm nhiệm nhiều chức vụ.
Thật sự đã bóp chết hết cơ hội của những người theo đuổi khác.
Tôi nhớ lại lúc đó, không khỏi có chút thở dài.
Biết trước được anh ta sẽ ra nông nỗi này thì lúc đó không nên dễ dàng đồng ý với anh ta.
Đến nhà hàng đã hẹn, từ xa đã thấy Lục Ninh đứng ở cửa.
Xe vừa dừng hẳn, anh ấy đã nhanh chân đi tới mở cửa ghế phụ.
Một tay chống lên nóc xe, tươi cười nói: “Trần Gia, lâu rồi không gặp.”
Gần ba mươi tuổi rồi, Lục Ninh trông vẫn như ngày nào.
Ánh mắt trong trẻo, vóc dáng cũng giữ rất tốt, gu ăn mặc vẫn tốt như trước.
Không so sánh thì không thấy chênh lệch, tôi liếc nhìn An Hạo Dương đang lạnh lùng đứng không xa.
Trong hoàn cảnh như thế này, anh ta mặc quần đùi rộng thùng thình với áo phông rộng, trông giống hệt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Cái đáng ghét là, họp lớp mà anh ta còn dẫn theo Bạch Gia Huệ.
Lúc tôi đi ngang qua anh ta, anh ta đột nhiên hừ một tiếng.
“Theo tôi năm năm, chưa thấy cô chải chuốt được mấy lần.”
“Lục Ninh đúng là có mặt mũi thật, nhìn cái cách ăn mặc này giống hệt gái làng chơi.”
Bạch Gia Huệ bật cười.
Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Mộng, nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Thẩm Mộng lại có giọng nói rất to.
“Bạch Gia Huệ? Trùng hợp thế, không phải cô đi đẻ cho Hạ tổng giám rồi sao?”
Cô ấy khoa trương kéo Bạch Gia Huệ đánh giá trên dưới.
“Chậc chậc, giữ gìn tốt thật đấy, nhìn không ra là đã từng sinh con.”
9
Những người bạn học đang nói chuyện phiếm đều quay sang nhìn.
Sắc mặt An Hạo Dương lập tức tối sầm lại.
Mặt Bạch Gia Huệ lúc đỏ lúc trắng, lắp bắp nói.
“Thẩm… Thẩm Mộng, cô đừng nói bậy, tôi với Hạ tổng giám đốc không có gì cả.”
Thẩm Mộng cười tươi như hoa, giọng điệu không hề giảm đi chút nào.
“Tôi nói bậy ở đâu, chẳng phải Hạ tổng giám đốc ly hôn vì cô sao?”
Cô ấy cười híp mắt cúi đầu lướt điện thoại: “Lúc đó vợ người ta tìm đến tận cửa, tôi còn quay video lại cơ.”
Bạch Gia Huệ đã không còn mặt mũi nào, hận không thể lập tức quay người bỏ đi.
Thẩm Mộng không buông tha, lại nhìn về phía An Hạo Dương: “Vừa chia tay đã có bạn gái mới rồi à?”
“Không phải.” Bạch Gia Huệ mặt đỏ giải thích: “Tôi với anh An chỉ là đồng nghiệp.”
Cô ta vội vàng nói chỉ là tình cờ ở gần đây, An Hạo Dương gọi cô ta cùng đến ăn một bữa cơm.
“Anh An, em đi trước đây, anh với các bạn học vui vẻ nhé.”
Cô ta nói xong định xuống bậc thang nhưng cánh tay bị Thẩm Mộng kéo lại.
Cô ấy vừa kéo vừa đẩy đưa Bạch Gia Huệ vào trong: “Đã đến rồi thì đi đâu, không thiếu đôi đũa của cô.”
An Hạo Dương mặt đen sì nhưng cũng lẩm bẩm ở một bên.
“Tiểu Bạch, chúng ta không phải đã bảo phải chân thành nói cho nhau nghe rồi sao?”
Tôi nhịn cười, không để ý dưới chân suýt dẫm vào gấu váy.
Lục Ninh nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy cánh tay tôi: “Cẩn thận.”
Tôi đứng vững, cười với anh ấy.
Ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt càng thêm u ám của An Hạo Dương.
Ánh mắt anh ta dừng lại ở bàn tay của Lục Ninh, má hóp lại thành một đường rãnh.
Hừ một tiếng trong mũi, quay đầu bước nhanh hơn.
Đợi vào đến phòng riêng, các bạn học đã sắp xếp chỗ ngồi xong.
Lục Ninh ngồi bàn chính, tôi ngồi cạnh anh ấy.
Chéo góc gần cửa là An Hạo Dương với Bạch Gia Huệ.
Sắc mặt của hai người đều không được đẹp.
Các món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Lục Ninh đứng dậy liên tục gắp thức ăn vào bát tôi.
Có bạn học trêu chọc: “Vẫn là Lục Ninh, xem kìa, chăm sóc Trần Gia chu đáo thế.”
Lục Ninh hơi ngượng ngùng: “Quen rồi.”
An Hạo Dương mặt lạnh, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Bắt chéo tay dựa vào lưng ghế, trông như đang kìm nén một bụng lửa giận.
“Tôi nói sao tự dưng đòi chia tay với tôi, hai người đã sớm có một chân rồi phải không?”