Mua Được Phu Quân - Chương 4
10
Sau đó, ta không còn nhớ rõ mình đã rời đi như thế nào.
Nước mắt ta tuôn trào không ngừng.
Ta thậm chí không dám hỏi, liệu số phận của những dân làng ấy rồi sẽ ra sao.
Được bế xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn quanh.
Chúng ta đã ở trong một ngôi miếu hoang.
Khắp nơi phủ đầy bụi bặm.
Tượng Phật không ai thờ phụng, mạng nhện giăng kín.
Đột nhiên ta hiểu ra vì sao khung cảnh này lại quen thuộc đến vậy.
Ngày đó, ta tỉnh dậy sau khi uống chén rượu độc…
Chính là ở ngôi miếu hoang này.
Sao… sao có thể…
“Hoàng huynh!”
Một bóng người nữ cải nam trang bước ra từ phía sau tượng Phật.
Là… công chúa Thiệu Nghi?
Thiệu Nghi bước tới trước mặt Hạ Hành, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kích động, nhưng phong thái đoan trang vốn có nhanh chóng giúp nàng kiềm chế cảm xúc.
Nàng mau chóng lên tiếng, “Phò mã ngầm cấu kết với Tiêu Bắc Vương làm phản.”
Hạ Hành gật đầu, “Ta đã biết tin này. Ba tháng trước tại Triệt Mã Pha, hắn đã bí mật cấu kết với địch, giăng bẫy khiến năm ngàn tinh binh của ta không một ai sống sót. Nay hắn cùng Tiêu Bắc Vương đã chiếm được không ít thành trì, đang tiến quân về phía Bắc.”
Nói rồi hắn hỏi, “Trong cung tình hình ra sao?”
“Vẫn còn yên ổn.
“Tin tức bệ hạ băng hà được lan truyền, nhưng ta đã áp chế lại. Về sau lời đồn càng lúc càng lan rộng, các đại thần nghe phong thanh bắt đầu bí mật kết giao với Tiêu Bắc Vương, tính toán lập chủ mới.
“Ta liền cải nam trang, giả mạo bệ hạ nắm quyền trong triều. May nhờ có tả thừa tướng phụ trợ, mới giữ được mọi chuyện ổn thỏa đến giờ.”
Hạ Hành gật đầu tỏ ý đã rõ.
Ta đứng cô độc bên cạnh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì.
Ai có thể ngờ rằng người ta bỏ ra hai lượng bạc để mua làm phu quân…
Lại là bệ hạ đương triều.
Thiệu Nghi bước tới trước mặt ta, hai chân ta bủn rủn, lập tức quỳ xuống.
Nàng đưa tay đỡ lấy cánh tay ta, “Lại gặp nhau rồi.”
“Ngài… không ngạc nhiên khi thấy ta vẫn còn sống sao?”
Thấy vẻ mặt phức tạp của ta, Thiệu Nghi khẽ mỉm cười.
“Ngươi nghĩ bổn cung thật sự muốn ngươi chết sao? Nếu vậy, ngươi liệu có cơ hội sống sót không?”
Nàng nhìn ta, “Hôm ấy bổn cung quả thật giận dữ, nhưng nghĩ lại, người nói dối là nam nhân, ta ban cái chết cho một kẻ bị lừa dối có ích gì? Chén rượu ấy chỉ là rượu hòa với nước khổ qua và thuốc mê, chỉ là để dọa ngươi mà thôi.”
Nói xong, Thiệu Nghi thoáng suy tư, “Cũng may đã giữ lại một mạng cho ngươi, nếu không hoàng huynh e rằng…”
Câu sau nàng bỏ lửng, giữa hai hàng lông mày thoáng vẻ ưu tư.
Trong ngôi miếu hoang, Hạ Hành và Thiệu Nghi cùng các đại thần bàn luận kế hoạch đánh thành.
Những “thương nhân” tham gia hôn lễ hôm trước nay đều có mặt, từ bỏ vẻ bề ngoài của thương buôn.
Hông cài đao, lưng thẳng tắp.
Ta mới biết hóa ra họ là mật thám của Hạ Hành, lấy cớ buôn bán để âm thầm mưu tính bấy lâu.
Một tiểu nha hoàn bước đến bên cạnh ta để hầu hạ.
Từ nàng, ta mới biết được rằng…
Loạn thế bắt đầu từ khi tiên đế đột ngột băng hà.
Hạ Hành từ nhỏ sống trong quân doanh ngoài biên ải kế vị ngai vàng.
Hoàng thân không cam chịu, Tiêu Bắc Vương dẫn đầu tạo phản.
Hạ Hành thân chinh ra trận, trong khi ấy bị phò mã phản bội.
Nha hoàn hoạt bát, nhìn ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nàng nói, nương nương thật có phúc, được bệ hạ sủng ái.
Nàng bảo, những ngày nay dãi gió dầm sương, đợi hồi cung lại sẽ được sống trong nhung lụa, nương nương phải tẩm bổ thật tốt.
Nghe đến đây, ta chợt ngây người.
Như thể ta lại trở về khoảng thời gian bị Cố Thanh Nghiễn ép rời quê.
Khi ấy láng giềng ai cũng ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên, từ ngoài bay vào một con chim sẻ lạc đường.
Nó vỗ cánh xám xịt bay quanh mái chùa, tìm mãi không thấy lối ra.
Ta chăm chú nhìn con chim nhỏ, lòng thầm lo lắng.
Cuối cùng nó đậu xuống vai bức tượng Phật, nghiêng đầu nhìn quanh.
Chỉ giây lát, như tìm được phương hướng, nó vỗ cánh bay thẳng ra cửa sổ mở rộng.
“Nương nương, giường đã dọn sẵn, mời ngài nghỉ ngơi.”
Nha hoàn bước tới, thấy ta đang ngẩn ngơ liền ngó quanh.
“Nương nương nhìn gì vậy?”
Ta bừng tỉnh, mỉm cười.
“Không có gì.”
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Hạ Hành khoác lên mình bộ khôi giáp, đích thân thống lĩnh binh lính tấn công Tiêu Bắc Vương.
Hắn đi tới, nắm lấy tay ta, trong mắt ẩn hiện những tia máu đỏ.
“Linh Nhi, đợi trẫm trở về.”
Ta không đáp.
Dường như nhận ra điều gì, Hạ Hành lộ vẻ lo lắng.
“Nàng là thê tử trẫm chính thức cưới hỏi, chúng ta đã bái đường, đã uống rượu giao bôi.”
Các đại thần bắt đầu giục giã.
Ta khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói, “Thiếp hiểu mà, ngài cẩn trọng mọi bề.”
Hạ Hành siết tay ta, đặt một nụ hôn lên trán ta.
Vung áo choàng, lên ngựa phóng đi.
11
Vài tháng sau.
“Nghe nói bệ hạ khoác lên mình chiến giáp vàng, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng.
“Binh mã tiến sát Dực thành, chỉ nghe tiếng trống trận dậy đất, tiếng hò reo vang trời.
“Thấy thánh thượng tay cầm bảo kiếm, một nhát chém bay đầu Tiêu Bắc Vương, còn đương triều phò mã Cố Thanh Nghiễn thì hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.”
“Bệ hạ thừa thắng truy kích. Một phát đánh bại, tiêu diệt sạch đám phản nghịch!”
Ngay tức khắc, cả đám đông bên dưới vỗ tay vang dội.
Tiểu cô nương ngồi cạnh ta hai mắt sáng rực, nhảy cẫng lên.
“Hoàng đế uy vũ!”
“Bảo Lạc, ngồi xuống nào.”
Người phụ nữ ngồi đối diện với ta đỏ mặt, kéo cô bé ngồi xuống.
Ta bóc một viên kẹo nhét vào miệng nàng, “Tố Nương, Bảo Lạc hiếm khi được ra ngoài chơi, cứ để con bé vui vẻ một chút.”
Vạn thẩm ngồi nhai hạt dưa, cũng gật gù tán thành, “Đúng thế, ngươi cũng vậy. Hai mẹ con ngươi nương tựa vào nhau mà sống, cũng nên thả lỏng đôi chút.”
Nửa năm trước, Hạ Hành thân chinh ra trận.
Ta vẫn không thể chờ hắn trở về.
Ta cứ thế loạng choạng quay lại ngôi làng.
Cố Thanh Nghiễn đã rời đi, để lại làng mạc trong cảnh hoang tàn.
Trong cuộc “nổi loạn” đó, có hơn chục dân làng bị thương, trong đó có Vạn thẩm.
Thẩm mất chồng từ sớm, con trai duy nhất cũng tử trận.
Không có ai chăm sóc, ta liền ở lại chăm nom bà.
Bà mắng ta ngốc, “Dù ai thắng, trong hai người đó nhất định có kẻ trở thành quân vương.”
Nhưng điều đó có gì khác?
Có kẻ truy cầu quyền lực, có người suốt đời khao khát vinh hoa phú quý.
Còn ta, vốn sinh ra chỉ là một nữ nhi thôn quê.
Rời khỏi quán trà, ta và Chu Tố Nương mỗi người nắm tay một bên của Bảo Lạc.
Cô bé tung tăng nhảy nhót, vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện của người kể chuyện.
“Mẹ, ông kể chuyện bảo rằng khi phò mã bỏ mạng, bệ hạ tìm thấy trong người hắn một bức họa của thê tử hắn. Nhưng người trong tranh không phải là công chúa, vậy là ai vậy?”
Chu Tố Nương liếc nhìn ta, đáp: “Mẹ không biết.”
Tiểu cô nương tức giận, má phồng lên, nói: “Tên phò mã ấy không chỉ phản quốc, còn chẳng thương yêu thê tử của mình, thật là kẻ xấu xa!”
Rồi lại hỏi: “Ông kể chuyện nói rằng đến nay đương kim hoàng thượng vẫn chưa chịu lập hậu, vì người ngài yêu chẳng muốn vào cung. Mẫu thân, sao lại có người không muốn làm hoàng hậu cơ chứ?”
Lần này, Chu Tố Nương thoáng lúng túng.
Bà hoàn toàn im lặng, không nói gì thêm.
Vạn thẩm định giúp phá tan bầu không khí gượng gạo, ta liền cúi xuống bế cô bé lên.
“Bảo Lạc, chim trong lồng và chim tự do trên bầu trời, con muốn làm loại nào?”
Tiểu cô nương suy nghĩ cẩn thận, rồi nghiêm túc đáp: “Làm chim tự do! Chim bị nhốt trong lồng thật đáng thương.”
Nàng lại hỏi: “Vậy người muốn làm gì?”
Ta nhìn về phía cánh đồng lúa mì bát ngát bên cạnh, khẽ mỉm cười.
“Ta à, ta không muốn làm chim trên trời, cũng chẳng muốn làm chim trong lồng, chỉ muốn làm con gà trong ruộng lúa, sống bình yên, thật thà trọn một kiếp.”
Tiểu cô nương tròn mắt nhìn ta, “Nhưng mà gà sẽ bị giết, rồi thành món ăn trên bàn!”
“Thì có sao đâu, ai bảo chim chóc không chết, chẳng qua là khác nhau về sứ mệnh mà thôi.”
Cô bé ngơ ngác, suy tư.
Một lát sau, nàng bất chợt ôm bụng, môi trề ra.
“Mẹ, Bảo Lạc đói rồi, tối nay muốn ăn gà kho!”
12
Thêm một năm nữa trôi qua.
Bốn bể thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp.
Vào thời thái bình thịnh trị, một ngày kia, cung đình đột nhiên truyền ra tin tức.
Hoàng đế bạo bệnh, đêm đó băng hà.
Bệ hạ không có con nối dõi.
Truyền ngôi cho trưởng công chúa Thiệu Nghi.
Một nữ nhân trị vì, trước đây chưa từng có tiền lệ.
Song, Thiệu Nghi giết phạt quyết đoán, cương nhu hòa hợp, danh tiếng lẫy lừng trong dân chúng.
Lại thêm vị tướng quân họ Hoàng xuất thế, từ khi nhậm chức đến nay công phá biên cương, lập nhiều chiến công.
Hiện nay, đại quân của người đang đóng ngoài thành, tùy thời xuất quân hộ giá.
Quần thần dù có ý kiến, cũng không ai dám lên tiếng dị nghị.
Vài ngày sau, tại một ngôi làng biên thùy không tên.
Một hán tử vận áo vải thô, ôm một con chó vàng què chân, chậm rãi bước về phía một ngôi nhà.
Đẩy ra hàng rào cổng.
“Nương tử ơi, tướng công Hoàng Nhị của nàng về nhà rồi.”
—— Hết ——