Mua Được Phu Quân - Chương 2
Ta lập tức biến sắc.
Đám người này là đến đòi nợ.
Chuyện phải kể lại từ vài ngày trước.
Đêm ấy ta chuẩn bị đi ngủ, bỗng nghe tiếng động sột soạt ngoài sân.
Lòng ta bất an, vớ lấy con dao phòng thân rồi dậy xem.
Lúc này một người đàn ông từ ngoài nhảy vào.
Thấy ta tỉnh, hắn định đè ta xuống.
Dù ta là nữ tử, nhưng từ nhỏ làm việc đồng áng nên cũng có sức lực không nhỏ.
Ta dồn sức đẩy mạnh, người kia bị ta xô ngã xuống đất.
Nhìn kỹ thì hóa ra là Trương Phúc Quý ở đầu thôn.
Hắn có vợ con, còn học qua vài năm chữ nghĩa.
Chẳng ngờ hắn lại làm ra việc bỉ ổi này!
Có lẽ không ngờ một nữ nhân yếu đuối như ta lại có sức mạnh như vậy, hắn ngẩn người trong chốc lát rồi bò dậy, tức giận mắng nhiếc.
“Một ả góa phụ vạn người cưỡi còn bày đặt giữ trinh tiết! Nếu ngươi thật sự trong sạch như vậy, sao lại chạy đến nơi này?”
Nói xong hắn lại định tiến tới, ta nhắm mắt lại, đâm dao tới.
Dao trắng cắm vào, dao đỏ rút ra.
Hắn ngã xuống, tay ta run lên.
Tiếng động làm cả thôn tỉnh giấc, tiếng khóc la và hò hét náo loạn cả lên.
Ta chưa từng đâm người, vết thương này không chí mạng.
Khi hắn tỉnh lại, liền lật ngược bảo rằng ta dụ dỗ hắn.
Điều làm ta kinh ngạc nhất là, đám phụ nữ trong thôn lại tin vào lời hắn.
Họ nói ta là hồ ly tinh, sợ chồng mình bị ta quyến rũ, muốn đuổi ta ra khỏi thôn.
Cuối cùng, đám người ấy bàn bạc, đưa ra kết luận.
Hoặc là ta bồi thường tiền thuốc thang cho Trương Phúc Quý, hoặc là cuốn xéo khỏi thôn này.
Ta mua hạt giống giờ đã nảy mầm.
Những con gà con ta nuôi bắt đầu đẻ trứng.
Chăn mới phơi còn thoang thoảng mùi nắng.
Ta không đi.
Cớ gì ta phải đi?
Vì vậy, ta gom hết số bạc còn lại, quyết định mua một người đàn ông.
Mua một kẻ hung hãn nhất.
Giờ thì tiền đã tiêu hết, người lại bỏ trốn.
Đám người kia vây quanh căn nhà tranh của ta, tụ tập đầy cả sân.
Ngày hôm nay, cảnh tượng lại giống hệt cái ngày công chúa Thiệu Nghi xuất hiện.
“Ngươi làm thiếp cho ta, ta sẽ trả hết nợ thay ngươi, được chứ?”
Giữa đám đông, có kẻ hô lớn.
Dân làng đứng xem cười ầm lên, giọng nói muốn nạp ta làm thiếp cứ thế mỗi lúc một nhiều.
Bị sỉ nhục như vậy, mà ta lại không biết làm cách nào để đòi lại công bằng.
Ta sợ làm lớn chuyện, sẽ bị quan phủ bắt đi.
Cũng lo sợ tin tức về cái chết hụt của ta sẽ lọt đến tai công chúa.
Giữa lúc hỗn loạn, một tấm da hổ lớn bất ngờ bị ném từ ngoài vào trong sân.
Rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động chấn động.
Hổ là chúa tể sơn lâm.
Khắp cả thành này, kẻ dám đơn thương độc đấu với hổ chẳng có mấy ai.
Da hổ vừa được quăng xuống đất, tất cả mọi người đều không dám hé lời.
Một nam nhân cao lớn cầm rìu chậm rãi bước vào.
Hai bên má, trên y phục, toàn là vết máu.
Không rõ là của con hổ kia hay là của hắn.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét một lượt quanh đám đông, giọng khàn đặc vang lên:
“Nghe nói, có kẻ muốn nạp thê tử của ta làm thiếp?”
Sự xuất hiện của hắn ngay lập tức làm thay đổi cục diện.
Trương Phúc Quý liều lĩnh lên tiếng giải thích lý do.
Khi hắn vừa thốt ra hai chữ “dụ dỗ,” cây rìu trong tay phải của người đàn ông khẽ xoay tròn.
“Ngươi nói cần bao nhiêu bạc?”
“Mười… mười lượng.”
“Xem ra cũng không đến nỗi quá đáng.”
Nghe xong câu nói đó, tim ta bỗng nhiên lạnh buốt.
Hắn… không tin ta sao?
Người đàn ông lại hỏi tiếp, “Một nhát chém là mười lượng, vậy nếu là một nhát rìu thì giá bao nhiêu?”
“Ngươi nói gì?”
Giây tiếp theo, ánh mắt của người đàn ông nhìn Trương Phúc Quý tràn đầy sát khí.
“Nếu nhát rìu này kết liễu mạng ngươi, nói xem lại phải bồi bao nhiêu bạc?”
5
Đám người cuối cùng cũng rời đi.
Trước khi đi, Trương Phúc Quý còn quỳ xuống dập đầu ba cái với ta.
Vợ hắn cũng biếu ta một giỏ trứng gà.
Cánh cửa khép lại.
Người đàn ông vừa rồi còn đứng vững bỗng đổ sụp xuống.
Trán đẫm mồ hôi, hắn ôm lấy bụng phải, nói một tiếng “Đau.”
Ta vội bước tới xem xét.
Vết thương đầy máu dính cả vào y phục, sâu đến tận xương.
Dường như là dấu tích từ lần giao chiến với hổ.
Mắt ta đỏ hoe, “Thân thể ngươi còn chưa lành, cớ gì lại liều mạng với mãnh hổ như vậy!”
“Để bán lấy tiền.”
Ta chợt nhớ đến lời mình nói hôm trước trên xe bò.
Khi đó hắn không nói lời nào, ta tưởng hắn không để tâm.
Ta vừa tức vừa lo, “Ngươi gấp gáp gì chứ, cho dù ngươi có nghỉ ngơi cũng chẳng thiếu ăn thiếu uống. Vả lại, ta đâu có bắt ngươi đi săn mãnh hổ, lỡ ngươi có bề gì…”
“Nếu ta có bề gì thì sao?”
“Vậy chẳng phải ta mất tiền oan rồi sao!”
Người đàn ông không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại lấp lánh nét cười.
6 (Góc nhìn của nam chính)
Tại sao lại đi săn hổ?
Đêm đó, hắn nằm trên tấm ván giường, chăm chú nhìn vào bức tường cũ nát, trong đầu trầm tư.
Có lẽ là vì quân doanh bạo loạn, năm nghìn tinh binh của hắn bị thân tín bán đứng, toàn bộ bỏ mạng trên chiến trường không ai sống sót.
Cả một bầu trời oán hận, khiến hắn gấp rút cần tìm một nơi để trút bỏ.
Cũng có lẽ vì bị thúc phụ phản bội, gian thần kết bè, khi hắn đã mất đi hy vọng sống tiếp, lại có một cô gái bất chợt nói với hắn rằng, nàng muốn một cuộc sống yên bình.
Đúng vậy… cuộc sống yên bình.
Trên đời này có bao nhiêu người thực sự ôm tham vọng?
Phần lớn mọi người sống cả đời, cũng chỉ mong được an ổn.
Nhưng khi thiên hạ chưa ổn định, hắn sao có thể chết?
Hắn phải sống.
Hắn biết, cô gái này chịu bỏ hết bạc trong tay, đánh cược để mua hắn, hẳn là có nỗi niềm nào đó không thể nói ra.
Chỉ là hiện giờ hắn thương tích đầy mình, e khó địch nổi đám người.
Săn hổ để chấn động hàng xóm.
Đó là cách mà hắn nghĩ ra.
Nếu có ai muốn tìm đến gây chuyện, nhất định phải cân nhắc xem mình có đủ bản lĩnh hay không.
Nhìn tình hình ban ngày, hắn thấy may mắn vì bản thân không trì hoãn việc săn hổ dù đang mang thương tích.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Cơn gió nhẹ xuyên qua khe cửa sổ không khép kín, lay động vài sợi tóc của nàng.
Nàng nằm co ro ở phòng bên, như con mèo con mà tiểu muội của hắn từng nuôi.
Toàn thân thuần trắng, nhìn thì yếu đuối nhưng lại vô cùng nghịch ngợm, thường lên mái nhà trêu chim, chọc chó.
Hắn ngẩng nhìn ánh trăng.
Không biết tin tức về “cái chết” của hắn đã truyền đến cung chưa.
Chắc vẫn chưa.
Nếu không, e rằng triều đình đã sớm đổi chủ.
Hắn khép mắt lại, lòng bỗng chờ mong đến khi trời sáng.
7
Có lẽ do cơ thể trước đó đã bị vắt kiệt, nam nhân này nằm liền hơn nửa tháng.
Suy đi nghĩ lại.
Cuối cùng, ta đành phải tìm người bán tấm da hổ lấy giá tốt.
Cắn răng mua thêm dược liệu và thuốc bổ cho hắn.
Phần còn lại thì tiết kiệm, chuẩn bị sửa lại căn nhà tranh rách nát này.
Thật kỳ lạ, trước đây khi chỉ có một mình ta sống ở đây, ta chẳng bao giờ làm phiền ai.
Ấy vậy mà xung quanh lại đầy rẫy những lời đồn thổi.
Nhưng từ khi hắn đến, dù đối xử với mọi người chẳng mấy thân thiện, những người hàng xóm đến thăm nom lại càng nhiều hơn.
Mấy thẩm gần nhà thầm lén dò hỏi về tướng công của ta.
Ta không hiểu, kể lại cho hắn nghe.
Hắn khẽ cười nhạt, ” Lấy mạnh hiếp yếu , đám đông ức hiếp kẻ đơn độc, chỉ là cái ác của lòng người.”
Cái ác của lòng người, nhưng ta vẫn tin vào lòng người vốn thiện.
Cuộc sống của ta vẫn như thường lệ.
Người khác tặng ta trứng gà, ta đáp lại bằng trái cây và rau củ;
Người khác giúp ta dựng hàng rào, ta giúp họ thêu áo.
Làng này có nhiều người già và trẻ nhỏ, thỉnh thoảng ta còn mang chút thú rừng săn được biếu họ.
Dần dần, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của chúng ta.
Quan hệ ngày một thân thiết.
Khi lúa mùa cuối được gặt xong, trời đã bắt đầu trở lạnh.
Hắn dựng chuồng lợn phía sau nhà, chuẩn bị nuôi vài con lợn con.
Dạo gần đây, chúng ta đã biến căn nhà tranh thành ngôi nhà ngói.
Cái giường đất trong nhà cũng được sửa thành chiếc giường nối dài.
Mỗi sáng hắn vào rừng săn bắn.
Đến trưa mang chiến lợi phẩm ra chợ bán.
Quả thực giống như cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường.
Hôm đó tuyết rơi dày.
Đường núi khó đi.
Ta và hắn ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Bỗng ta nhớ ra điều gì đó, “Hình như ta vẫn chưa biết tên của chàng.”
Hắn không đáp, ta liền nói, “Nếu chàng không muốn nói, vậy để ta đặt tên cho chàng nhé.”
Hắn nhìn ta, như đang chờ đợi.
Trong ánh lửa bập bùng, ta bất giác nhớ tới con chó vàng.
Ta nhặt nó vào một ngày tuyết lớn như hôm nay.
Nó khi ấy lạnh đến hấp hối.
Lúc đó phụ thân ta bệnh nặng, nhà không có tiền dư để nuôi thêm một con chó.
Ngày ấy trời đông giá rét, nó co ro nhìn ta, khiến lòng ta mềm nhũn.
Ta cứ ngỡ cha sẽ trách mắng, nhưng ông chỉ bảo:
“Đặt tên cho tiểu gia hỏa này đi.
“Khi nó có tên rồi, thì sẽ hoàn toàn thuộc về con.
“Đợi khi cha không còn nữa, nếu con không tìm được một người đàn ông tốt, cũng có một con chó bầu bạn.”
Và bây giờ, ta lại sắp đặt tên cho người đàn ông trước mặt.
Ta xem việc này như chuyện trọng đại, nghĩ ngợi mãi.
“Hay gọi… Hoàng Nhị thì thế nào?”
Con chó của ta tên Đại Hoàng, người đàn ông này tên Hoàng Nhị.
Cả hai đều thuộc về ta.
Khuôn mặt đầy mong đợi của hắn ngay lập tức sụp xuống, rõ ràng không hài lòng.
Ta trêu hắn, “Nghe hay lắm mà, vàng là màu ta thích nhất đấy.”
“Hạ Hành.”
“Hả?”
Bàn tay thô ráp của hắn chêm thêm chút củi vào đống lửa.
“Ta tên là Hạ Hành.”
“Nhất định phải dùng tên này sao? Ta vẫn thấy gọi Hoàng Nhị hợp hơn…”
Hạ Hành liếc ta một cái sắc bén, ta lè lưỡi không trêu hắn nữa.
Ta cứ ngỡ những ngày tháng này có thể kéo dài mãi mãi đến lúc bạc đầu.
Vài ngày sau, Vạn thẩm ở nhà bên đột nhiên đến tìm ta.
Vừa vào cửa đã lôi từ trong ngực ra một tờ giấy, nhét vào tay ta.
Hạ giọng bảo, “Diệp nương tử, đây có phải là cô không?”
Mở ra, đập vào mắt là hai chữ to tướng “Tìm vợ”.
Giữa tờ giấy là bức họa chân dung của ta.
Tiền thưởng lên đến trăm lượng bạc.
Mặt ta lập tức tái nhợt.