Mù Mắt Vì Sáu Múi Rồi! - Chương 3
9
“Anh biết em trong lòng vẫn còn . Chuyện cưới hỏi chỉ là họ ép buộc em thôi. Em thích thằng Hòa, sống với nó cũng chỉ khổ. Chi bằng hôm nay theo , hứa cả đời sẽ đối với em.”
Phản ứng đầu tiên trong đầu : “Anh điên ?”
Ngước mắt lên, bắt gặp gương mặt đáng ghét của con Linh đang rình từ khe cửa.
Má nó chứ!
Vì hại , mà để vị hôn phu tương lai của tới ngủ với chị gái?
Nó chạm dây ?!
Tôi mấy ngày nay phát điên, tụi nó tưởng là hoa nhài dễ bắt nạt ?!
Tôi bật dậy, túm lấy cái ghế gỗ , vung thẳng lên đầu thằng Phúc chút do dự.
“Dám giở trò với bà hả? Lúc tao còn lăn lộn ngoài đường thì mày còn đang cuộn tròn trong bụng mẹ mày đó!”
Phúc bất ngờ, định né nhưng kịp, chỉ biết nhào tới giành cái ghế trong tay .
Dù cũng cao mét bảy mấy, sức nhỏ, nhưng chỉ lo giữ đầu mà quên mất chỗ khác.
Lợi dụng lúc giằng co, giơ chân đá thẳng lên giữa hai chân .
“Á á á á á—!!”
Trúng ngay hồng tâm!
Hắn đau đến mềm nhũn, còn sức giành ghế nữa.
Tôi vùng lên, quất cho một trận nên thân, mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng.
Con Linh thấy tình hình , định cứu , mà đầu chạy tìm ba mẹ.
Nó mở cửa, đã lao tới túm tóc lôi nó giật ngược .
Tôi đè nó xuống đất, cưỡi lên , hai tay vung sang trái sang .
Chỉ trong phút chốc, cô nàng yểu điệu váy hoa đã hóa thành bà điên tóc rối.
“Chị! Đừng đánh nữa! Em sai !” – nó gào .
Tôi còn rảnh tay dậy, đá thêm cho thằng Phúc một cú ngay đúng cái chỗ ban nãy.
Xử xong cả hai, chống nạnh, chỉ mặt cặp đôi rác rưởi : “Còn dám tới kiếm chuyện với tao nữa, tao tìm tới tận nhà mà đập đấy!”
Tôi đang khí thế ngút trời thì… cạch!
Cánh cửa lưng từ ngoài đẩy .
Đứng là Hòa, mặc nguyên bộ vest— sơ là biết đồ thuê vì cao quá mặc .
“Má ơi…”
Sau lưng là một hàng dài em đến đón dâu, ai nấy đều trợn tròn mắt cảnh tượng trong phòng.
Tôi cũng đơ một nhịp.
Mấy hôm còn đóng vai bé ngoan hiền lành mặt Hòa, giờ lộ bản chất nhanh thế ?
Tôi lập tức bước lên, tay đẩy Hòa ngoài, gượng hai tiếng chắn cửa, tiện tay khóa trái luôn.
“Thôi, , kẻo trễ giờ !”
Anh em của Hòa , ngơ ngác hết cả lượt.
Tôi hổ, lén liếc sang Hòa—tưởng thấy sẽ giận, ai ngờ cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng của lúc đang nhếch môi, nở một nụ đầy vui vẻ.
Chết tiệt!
Còn dám quyến rũ bằng cái vẻ đàn ông thu hút đó nữa chứ!
10
Vừa khỏi cửa, ông Quốc với bà Mai thấy con Linh với thằng Phúc , tiện miệng hỏi một câu.
Hòa cũng thấy, đầu .
Tôi mặt đổi sắc, tươi rói, môi cong cong: “Em cũng thấy.”
Hai họ vòng tìm.
Lẽ đợi họ lên xe cưới cùng, nhưng thì chẳng rảnh quan tâm.
Tôi chọt chọt hông Hòa, lệnh một cách bá đạo: “Nhanh! Tranh thủ lúc họ để ý, mau cho đồ lên xe. Cái vòng vàng ?”
“Ở đây. Anh đeo cho em.”
Chưa kịp đợi ba mẹ nuôi trở , Hòa đã móc một chiếc vòng vàng to đùng, đến năm chục gram.
Một chiếc đủ, đeo thêm cái nữa tay .
Trời ơi, riêng hai cái vòng thôi chắc cũng tầm hai ba nghìn .
Đẹp thì hẵng tính , chứ đúng là nặng thật.
Tôi tưởng là xong, chuẩn lên xe, ai dè Hòa đeo tiếp cho một sợi dây chuyền và một đôi bông tai vàng nữa.
“Anh mua gì mà nhiều thế? Không sợ móc cạn luôn hầu bao ?”
Tôi rõ giá cả cụ thể hồi thập niên 80 là bao nhiêu, nhưng mấy cô bác xung quanh tròn mắt trầm trồ là biết đống hề rẻ.
“Ban đầu chỉ định mua vòng tay thôi. cô bán hàng bảo cưới vợ thì đủ ba món vàng.”
“Thế mua bốn?”
Hòa , vành tai từ từ đỏ lên.
“Cô bán xong ba món thì giới thiệu mẫu bông tai mới. Anh thấy chắc em đeo sẽ … nên mua luôn.”
Anh chẳng lời ngọt ngào nào, mà đỏ cả mặt.
Gương mặt với thân hình thì đã là gu số một của , giờ còn thật thà đến —đúng kiểu làm mê xỉu.
Trong tiếng đùa và lời chúc mừng của mọi , đưa lên xe cưới.
“Ủa, ông Quốc với bà Mai ? Sao cô dâu lên xe mà hai còn ló mặt?”
“Chị ? Hai đó giờ chán con lớn lắm , mấy hôm còn ép con bé đến mức nó nhảy sông suýt chết nữa kìa.”
“Thật hả? Trời đất, về quê mấy hôm mà xảy chuyện lớn luôn á?”
“Chuyện để kể cho chị từ đầu tới cuối mới …”
11
Lễ cưới rườm rà, đơn giản đúng như đã bàn với Hòa.
Anh mười mấy tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, một cắn răng giữ trại heo mà ba mẹ để , nhờ sức lực và sự gan lì của bản thân.
Còn , ba mẹ nuôi mất sớm, ba mẹ ruột thì chẳng trông mong gì.
“Hòa , , chỉ còn hai đứa dựa thôi.”
Trước khi xuyên , là trẻ mồ côi.
Lớn lên một , bắt nạt cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Vì học cách đánh , chỉ khi mạnh mẽ thì khác mới dám bắt nạt .
giờ đây, cúi đầu Hòa— đàn ông đang xổm rửa chân cho .
Hình như… chỉ vì mê trai mà chọn trúng một chồng tồi chút nào.
Chiếc quần cưới đỏ xắn lên tới đầu gối, lộ cẳng chân trắng mịn còn hằn mấy vệt đỏ do hôm qua đá , mất thẩm mỹ.
Tôi rụt , nhưng đưa tay giữ lấy cổ chân .
Bàn tay nâu rám, dày những vết chai, chạm lên da khiến cảm thấy tê rần từ trong xương.
“Ừm, sẽ đối với em.”
Anh cúi đầu, cẩn thận đặt chân chậu nước ấm đủ.
Trên thành chậu in hình đôi uyên ương đỏ thắm đang nô đùa trong nước, phản chiếu lên mặt , khiến gương mặt cũng bất giác nóng lên.
“Vậy giữ lời đó, nếu gạt em thì… em đánh dữ lắm nha!”
Tôi đỏ mặt, giơ nắm đấm nhỏ dọa dẫm.
Ai ngờ nắm lấy tay , gói gọn trong bàn tay to lớn của .
“Anh thấy , nhưng… lần đánh ai thì đợi tới đã, sợ em thiệt thòi.”
Tôi tò mò: “Anh hỏi vì em đánh ?”
Hòa ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Em là vợ , em làm gì, đều về phía em.”
Tim như ai đó đấm một cái mạnh, thình thịch vang dội.
Tôi cúi , nâng mặt lên, hôn mạnh lên môi một cái.
Mặt đỏ rực như trái táo: “Em đóng dấu đó, nuốt lời nha!”
Yết hầu khẽ chuyển động, bất ngờ nắm lấy cổ chân , đẩy ngã giường giữa tiếng hét nhỏ.
“Anh cũng đóng dấu, mới tính là ký hợp đồng thành công.”
Anh giữ lấy chân , bàn tay nóng rực làm cả run lên.
Môi phủ xuống, cắn lấy môi , hôn đến ngấu nghiến như thể sắp nuốt bụng.
Tôi – Vũ – sống hai kiếp , mà đây là lần đầu tiên gần gũi với ai đến .
Tay run lên, yếu ớt chống giữa hai , cho đến khi dậy, cởi áo sơ mi bằng một tay, ánh mắt như hòa tan mọi cách.
“Em sợ , Vũ?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Không sợ.”
Đèn trong phòng vươn tay tắt mạnh, chỉ còn ánh trăng mờ xuyên qua cửa sổ, rọi lên da thịt trắng xen nâu.
Tôi đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bật thành tiếng.
Dù năn nỉ bao nhiêu, thì đàn ông dịu dàng ban ngày , giờ chỉ còn bản năng… cuồng nhiệt mà thôi.
Tới tận khi trời sáng, mới buông , xuống giường đun nước.
Tôi ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lên cao, rấm rứt một tiếng.
Cuối cùng thì… vẫn sống sót …