Mù Mắt Vì Sáu Múi Rồi! - Chương 2
5
Tôi cầm tiền trong tay, mặc luôn cái váy hoa giật từ phòng con Linh, chạy tiệm làm tóc uốn ngay một kiểu sành điệu.
Con Linh cam lòng ?
Không cam lòng thì cũng nuốt bụng!
Không thì phát điên kéo cả nhà tụi nó mà bêu riếu bàn dân thiên hạ!
Để xem là mất mặt, tụi nó sống nổi!
Tôi hướng thẳng đến quầy thịt nơi Hòa làm nghề mổ heo.
Từ xa đã thấy một đám chị em ngoài ba mươi đang vây quanh quầy thịt.
Tôi rướn cổ ngó xem gì hot, còn kịp rõ, thì cả đám xô tới đẩy lọt thỏm lên hàng đầu.
Tôi đơ .
Người đang chặt thịt to cao lực lưỡng, mái che quầy làm thấp, che mất gương mặt, nên ban đầu rõ.
Chỉ thấy cởi trần, làn da nâu khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, ngực đẩy cả cái tạp dề cao su căng phồng lên.
“Ực—”
Tôi nuốt nước bọt.
Trời ơi!
gu luôn !
Anh thấy đực gì thì bực, cúi đầu : “Cô mua gì?” – giọng trầm khàn.
Vừa chạm mắt, cả hai đều sững .
Tôi thấy mặt thì não như tắt sóng: “Mua… .”
Anh Hòa nhíu mày: “Hả?”
Tôi ho khan hai tiếng để che sự lúng túng, nhưng mắt thì cứ lỡ dính lấy làn da nâu sạm của .
Thấy trả lời, dứt khoát gom hết thịt còn bàn—chắc hơn chục cân—gói gọn túi đẩy tới mặt .
“Bán hết , xin nhé.”
Mấy bà chị xung quanh tiếc rẻ lắc đầu bỏ , còn thì nhét túi thịt to đùng đó tay .
Tôi thử đỡ lấy nhưng nặng quá, “rầm” một cái rớt thẳng lên quầy.
Tôi ngượng chín mặt: “Tôi… mua thịt.”
Anh Hòa gật đầu “ừ” một tiếng, “rầm” một cái, phang con dao xuống khúc gỗ chặt thịt dày cả tấc.
“Cô đến để hủy hôn?”
“Hả?”
Anh cau mày, vén tấm rèm bên cạnh, ánh mắt đen nhánh thẳng : “Chuyện cô nhảy sông, đều biết cả. Cô lấy một thằng đồ tể như , hiểu. Vậy coi như đám cưới đó hủy.”
Cái gì cơ?!
Ai cho hủy hả?!
Tôi suýt nữa nhảy dựng lên, đập tay một phát xuống đống thịt heo: “Cưới! Cưới ngay! Cưới liền tức khắc!”
6
Hòa – suốt ngày mổ heo – lần đầu tiên trong đời một cô gái nhỏ chỉ cao tới ngực làm cho bối rối.
Nhìn hết lần đến lần khác, cuối cùng mặt đỏ tới mang tai mới lắp bắp: “Thịt heo… em cứ mang về ăn .”
Tôi miếng ba chỉ mỡ nạc đan xen, liếc qua gương mặt hổ của Hòa.
Mắt đảo một vòng, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng.
“Anh biết đó, em từ nhỏ sống ở quê, giờ tuy đón về nhà nhưng ba mẹ chẳng thương, chẳng ai yêu quý. Dù đem miếng thịt về, em cũng ăn .”
Lông mày Hòa nhíu .
“Vậy… đưa em chút tiền, để em tự mua gì ăn nhé.”
Nói lục túi, móc một xấp tiền lẻ lẫn lớn, tuy số nhiều nhưng chắc cũng gần hai trăm.
Không rằng, dúi ngay tay .
Tay vết chai, khi chạm tay thì thấy như dòng điện chạy qua— giật nảy , vội rụt tay về.
Tai đỏ ửng, lần lan đến tận cổ.
Tôi ngại ngần, nhét tiền luôn túi.
Tiền đã là của vợ chồng thì đưa cho giữ là đúng .
tiền thì lấy, thịt thì cũng bỏ.
Tôi ngước đôi mắt tội nghiệp Hòa.
“Ở nhà em ăn uống khổ lắm, lâu lắm … em ăn miếng thịt nào.”
Thật thì… ăn sạch một con gà hôm qua.
là đang diễn.
Hòa đơ: “Vậy…”
Tôi nhanh chân vòng sang bên, hít hít mũi, bàn tay trắng nhỏ đặt lên cánh tay rắn chắc của .
Lúc đó, cách giữa và cơ ngực của vị “nam thần mổ heo” chỉ còn đúng… mười phân!
“Hay là… về nhà , ăn xong em về.”
“Hả? Không… lắm .”
Tôi lập tức rưng rưng nước mắt, ngước mặt lên cho thấy cái má tự tát hôm qua vẫn còn ửng đỏ.
“Anh… chê em hả?”
“Không , chỉ là… em đến nhà , đàm tiếu thì .”
Tuy Hòa cao lớn vạm vỡ, nhưng cực kỳ tinh tế.
Nhìn , cưới về , dạy dỗ một chút là áp khỏi bàn.
“Có , tiếng tăm em cũng nát còn gì.”
Tôi vươn tay, ôm chặt lấy cánh tay , ấm từ xuyên qua lớp áo mỏng khiến nóng bừng.
Anh sợ tay còn dính mỡ, né để khỏi làm bẩn áo , nhưng cựa quậy thì chạm chỗ mềm mại, mặt đỏ lựng, đơ dám nhúc nhích.
“Vậy… .”
7
Hòa – cao to vạm vỡ – đúng là tiền thật sự.
Nhà trại nuôi heo riêng, tay còn mấy công nhân, mỗi ngày đều đích thân xuống chợ thị trấn bán thịt.
Tặc lưỡi, đúng là giỏi siêng.
Hy vọng giữ vững phong độ như dài dài.
Trên đường về nhà , chở bằng xe đạp, còn ghé chợ mua bánh ngọt với trái cây.
Cả sôcôla nhập khẩu, mấy đồng một hộp, mà vung tay mua hẳn hai hộp to.
Tôi thì thấy gì đặc biệt, nhưng lúc xách túi đưa cho , mấy bà xung quanh bằng ánh mắt khác hẳn.
Trong mắt mấy bả như hiện lên dòng chữ to tướng: “Con dâu phá của”.
Tôi yên yên xe, đưa tay ôm lấy eo .
Cơ bụng căng chắc, cảm nhận rõ ràng qua lớp áo.
Phần hông nhạy cảm, chỉ mới chạm nhẹ mà cả đã khẽ run.
Từ vành tai tới gáy đều đỏ bừng lên.
Tôi thấy thú vị, liền chọc chơi.
Người ngả , áp mặt lên lưng , còn cố tình thổi nhẹ luồng khí tai.
Kết quả, chiếc xe đạp chạy bon bon bỗng lắc lư thành đường chữ S con đường đất.
“Đừng phá nữa!”
Tôi khúc khích, dí tay chọc eo : “Anh cho em nhiều tiền thế, còn mua bao nhiêu đồ, vô chắc nghĩ em là con nhỏ phá gia chi tử. Còn cưới mà em đã tiêu tiền của thế đó.”
Hòa hừ một tiếng.
“Tiền của , tiêu cho ai thì tiêu. Anh thích mua cho em, kệ .”
“ em tiêu xài hoang lắm á. Nhỡ em xài hết tiền của thì ?”
“Thì kiếm chứ .”
Cứ chuyện, đùa về tới nhà .
Nhà đàn ông độc thân mà gọn gàng sạch sẽ hơn tưởng nhiều.
Tôi tính nấu cơm, nhưng rằng ấn xuống ghế ngoài sân, kéo bàn gần, rửa trái cây xong xuôi, bày cả đống bánh mặt .
Tôi còn kịp phản ứng.
Anh đỏ mặt: “Để nấu, em nghỉ .”
Rồi rửa tay, vác củi vô bếp, bắt tay nấu nướng.
Tôi ghế nhâm nhi nho ba hào một cân, khoái chí nghĩ đúng là nhặt bảo bối.
“Hòa ơi, đây chút!”
Nghe tiếng gọi, từ trong bếp ló đầu : “Sao thế?”
Tôi nháy mắt với : “Nho mua đắt quá trời, chua ghê gớm luôn.”
Anh nghi hoặc, bước cầm chùm nho xem kỹ: “Không thể nào, lần cũng mua loại , bảo bao ngọt.”
“Thật đó! Chua lắm luôn, tin thử !”
Tôi dúi một quả miệng .
Anh ngẩn : “Ngọt mà.”
Tôi giả vờ khó hiểu: “Ủa? Sao ngọt nhỉ? Thử thêm cái nữa coi!”
Rồi liên tiếp nhét thêm vài quả miệng .
Lúc mới nghi nghi: “Em… cố ý ? Hả?”
Tôi ngu ngơ: “Ngọt ?”
Anh đưa tay định chạm , rút về, gò má đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
“Ngọt.”
8
Chẳng mấy chốc, mùi thịt ba chỉ kho thơm lừng đã lan khắp sân.
Anh nấu cơm, làm một nồi thịt kho tàu to tướng, còn chiên cho ba quả trứng ốp la béo ngậy.
Ăn xong ở nhà Hòa, chở về tận cửa.
Trên đường, ngại ngần gì mà thẳng luôn: “Chuyện cưới là chốt đấy. tiền cưới tuyệt đối đưa cho ba mẹ , nếu sẽ chẳng thấy nổi một xu. Cái vòng vàng cũng , đến ngày cưới giữ lấy đeo thẳng tay . Mọi việc cưới hỏi lo nhanh nhanh lên, chứ cái nhà ở thêm ngày nào là chịu nổi ngày đó.”
Hòa chẳng một lời phản bác, chỉ lặng lẽ đạp xe.
“Ừ, em hết.”
Đường về nhà vắng, đèn đường mờ mờ, qua cũng nhiều.
Xe dừng cổng, Hòa xoay định , thì níu tay .
Anh đầu , còn thì dõng dạc dặn dò: “Mai em còn đến nhà ăn cơm. Nhớ qua đón em.”
“Ừ, .”
Anh trèo lên xe, đạp mấy cái đã xa dần.
Tôi theo đôi giày đang —đế gần như bung keo, vẫn chịu mua mới.
Vậy mà chỉ vì cưới, đã nhét cho mấy trăm bạc.
Đồ ngốc!
Tôi bước nhà, cả ba đã bằng ánh mắt khó chịu.
Tôi thèm vòng vo: “Tôi đồng ý lấy Hòa . Bắt đầu chuẩn , càng sớm càng .”
Ông Quốc với bà Mai hiểu đổi ý nhanh như , nhưng nghĩ đến đống sính lễ thì lập tức hớn hở lao lo liệu.
Mọi chuyện tiến triển coi như thuận lợi—cho đến ngày cưới.
Phúc— hàng xóm từng hứa hôn từ nhỏ— công tác lâu ngày mới về, chặn ngay trong phòng.
“Vũ… lần đầu của em, cho .”