Một Thoáng Kinh Hồng - Chương 3
8
Sau ngày đó, Kỷ Linh không triệu kiến ta nữa.
Nhưng trong hậu cung này, tai mắt của thái hậu Thẩm ở khắp nơi, ta muốn biết chuyện gì, thật sự quá dễ dàng.
Kỷ Linh vẫn không từ bỏ những ảo tưởng nực cười của nàng ta.
Nàng ta không ngừng lục lại kiến thức trong đầu, cố gắng tạo ra những phát minh vượt qua trình độ kỹ thuật của thời cổ đại.
Tất cả những bản vẽ đó đều được nàng dâng cho tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế thì tự cho là bí mật sai người thân tín mang những bản vẽ này ra khỏi cung, ngầm sắp xếp một nhóm thợ thủ công, tiến hành chế tạo.
Ngoài ra, tiểu hoàng đế còn ngầm phái người đi thuyền ra ngoại quốc.
Không cần nói ta cũng biết, đây là muốn viễn dương đến châu Mỹ, sớm ngày đem về những loại cây lương thực năng suất cao như ngô, khoai tây, khoai lang.
Ngu xuẩn, quá mức ngu xuẩn rồi.
Chưa nói đến việc kỹ thuật hàng hải hiện tại vẫn chưa phát triển hoàn thiện, căn bản không thể chống đỡ được chuyến viễn dương quy mô lớn như vậy.
Nông sản hiện đại có thể năng suất cao như vậy, là do các nhà khoa học qua nhiều thế hệ cải tiến, lai tạo ra giống tốt.
Trong điều kiện thời cổ đại, đưa vào những loại cây lương thực như ngô, khoai tây, không thể nói là hoàn toàn vô dụng nhưng hiệu quả cũng chỉ có thể nói là có còn hơn không.
Vấn đề lương thực đã làm khó dân tộc Hoa Hạ mấy nghìn năm, sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy?
Cũng đành thôi.
Những phát minh của nàng ta, phần lớn đều vượt quá trình độ phát triển kỹ thuật của thời cổ đại.
Với trình độ kiến thức nửa vời của nàng ta, căn bản không thể cung cấp được nền tảng lý thuyết và sự hỗ trợ kỹ thuật hoàn chỉnh.
Học được một phương trình hóa học thì cho rằng mình có thể sản xuất kiềm công nghiệp?
Xem qua sơ đồ cấu tạo của bộ phận súng lục thì cho rằng mình có thể sản xuất hàng loạt?
Đâu có đơn giản như vậy!
Kỷ Linh không biết rằng, những việc nàng ta đang cố gắng làm hiện tại, ngày trước ta, đều đã làm cả rồi.
Để giúp Tấn vương lên ngôi, lúc đó ta cũng liều mạng muốn tạo ra phát minh vĩ đại vượt thời đại như vậy, cố gắng giáng cấp đánh người xưa.
Mà những “phát minh vĩ đại.” đó, cuối cùng phần lớn đều thất bại.
Hạm đội viễn dương ra ngoại quốc, cũng không có đội nào không bị chết chìm trong những con sóng lớn của đại dương.
Thất bại nối tiếp thất bại.
Tấn vương tuy rằng trên miệng không trách ta, nhưng cả ba tháng trời, hắn ta không bước vào viện của ta một bước.
Sau khi lớp mặt dạ dịu dàng bị xé rách, ta mới nhìn thấy mình thực sự phải đối mặt với sự tàn nhẫn của hiện thực.
Cái gì mà tài hoa, tầm nhìn, kiến thức vượt thời đại…
Sau khi mất đi sự sủng ái của Tấn vương, ta chỉ là một tiện thiếp thấp hèn nhất trong hậu viện, ai cũng có thể bắt nạt.
Vừa không được sủng ái, vừa không có bối cảnh, danh tiếng cũng hoàn toàn thối nát.
Trong toàn bộ vương phủ, ta như một cọng cỏ mà ai cũng có thể giẫm đạp.
Để có thể sống sót, ta chỉ có thể vứt bỏ lòng tự trọng người hiện đại của mình, đi nịnh bợ Tấn vương.
Trước đây, ta khinh thường những nữ tử xuyên không, đạo văn thơ văn của người xưa làm của mình.
Nhưng để phục sủng, ta cũng chỉ có thể như vậy.
So với những nữ tử bản địa thời cổ đại này, ta vừa không có gia thế, dung mạo cũng không thể coi là khuynh quốc khuynh thành, cầm kỳ thi họa những tài nghệ này càng không thể lấy ra được.
Ngoài việc đạo thơ văn của người xưa, ta không nghĩ ra mình còn có thủ đoạn gì để lật ngược tình thế.
Ta viết ra thơ văn, toàn bộ đều được tính lên đầu Tấn vương.
Một thời gian, vô số tài tử thanh lưu chủ động theo đuổi hắn ta.
Ta lại có tác dụng với hắn ta rồi.
Vì vậy, ta phục sủng.
Nhưng ta biết, mình chỉ là một công cụ rẻ tiền.
Chỉ cần một ngày nào đó mất đi giá trị lợi dụng thì có thể bị tùy tiện vứt bỏ.
Chỉ là ta không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Ngày Tấn vương đăng cơ, cung nhân bưng đến cho ta một chén rượu độc.
Được cá quên nơm.
Được chim bẻ ná.
Một bậc cửu ngũ chí tôn, sao có thể để lại vết nhơ đạo văn thơ văn của nữ tử?
Cho nên, ta phải chết.
9
Không ngoài dự đoán của ta.
Nửa năm sau, Kỷ quý phi từng một thời đắc ý bỗng nhiên thất sủng.
Hoàng đế trực tiếp giam nàng ta vào lãnh cung, không cho phép bất kỳ ai đến thăm.
Về việc nàng ta đã phạm phải chuyện gì chọc giận thánh thượng, trong cung lại không có mấy người quan tâm.
Nếu nàng ta xuất thân từ danh môn vọng tộc, phụ huynh lại có tiền đồ thì bất kể hoàng đế không thích hay ghét bỏ nàngta đến đâu, ít nhất trên mặt cũng phải giả vờ ra vẻ.
Nhưng nàng ta chỉ là một nữ tử dân gian lai lịch không rõ,
Vừa không có quyền thế, dung mạo đức hạnh cũng không xuất chúng.
Ngay cả khi nàng ta được sủng ái nhất, trong cung cũng không có mấy người thực sự để nàng ta vào mắt.
Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, lúc mới mẻ thì nâng niu, chán rồi thì quăng bỏ.
Trong cung, chuyện như vậy còn ít sao?
Hơn một tháng sau, cuối cùng ta cũng tìm được một kẽ hở, lén lút lẻn vào lãnh cung thăm nàng ta.
Lúc này, Kỷ Linh đã không còn dáng vẻ đắc ý như trước, cả người gầy trơ xương, bị giày vò đến thoi thóp.
Trước đây nàng ta đắc ý quá mức, nhiều người muốn nàng ta không được sống tốt, bây giờ nàng ta sa cơ lỡ vận, những người đó có đủ mọi cách, khiến nàng ta sống không bằng chết.
Kỷ Linh thấy ta, cố hết sức nở một nụ cười.
Nhưng cuối cùng, nước mắt vẫn rơi trước.
“Trước đây ta còn cười ngươi ngu ngốc, không biết nhìn người, bị cặn bã lừa đến quay cuồng.”
“Nhưng hóa ra, người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh.”
“Ta tưởng hắn khác với những người đó, hắn thật lòng thưởng thức chí hướng và tài hoa của ta.”
“Nhưng sau này mới biết, hắn muốn, chỉ là tài hoa của ta có thể vì hắn mà dùng mà thôi.”
“Ta chỉ là một công cụ hắn dùng để tranh quyền.”
“Lúc có thể dùng được thì ân cần ngọt ngào dỗ dành.”
“Lúc không dùng được nữa thì đá một phát là xong.”
Ta thở dài: “Bây giờ nhìn rõ sự thật, cũng không tính là quá muộn.”
“Nhưng ta không cam tâm!”
Trên khuôn mặt gầy gò của Kỷ Linh thoáng hiện lên vẻ dữ tợn.
“Ngươi có biết hơn một tháng nay ta đã sống những ngày tháng như thế nào không?”
“Những người đó, từng người một đều là kẻ nâng cao đạp thấp.”
“Thấy ta sa cơ lỡ vận thì ra sức giày vò ta.”
“Ta không cam tâm!
“Ta không cam tâm cả đời này cứ ở đây mà trôi qua!”
“Ta còn cách, ta còn có thể lật ngược tình thế, ta còn có thể…”
“Ngươi còn có thể đạo thơ từ của người xưa làm của mình, đúng không?”
Ta lạnh lùng ngắt lời nàng.
Kỷ Linh sững sờ, mặt nàng ta từ từ đỏ lên, không nói nên lời.
Cuối cùng nàng ta bất lực co ro lại, tiếng khóc đứt quãng tràn ngập lãnh cung.
“Ta cũng không muốn như vậy…”
“Ta biết làm như vậy là sai.”
“Nhưng ta thực sự không muốn cả đời ở trong lãnh cung.”
“Nơi này căn bản không phải là nơi người ta ở.”
“Tiếp tục như vậy, ta không phát điên thì cũng bị giày vò đến chết.”
Ta thở dài, lấy ra số vàng bạc đã chuẩn bị từ trước.
“Số tiền này đủ cho ngươi sống cả đời không lo ăn mặc.
“Ta đã sắp xếp người đón.
“Đêm nay giờ tý, sẽ có người đến đón ngươi ra khỏi cung.”
“Rời khỏi đây, bình an sống nốt quãng đời còn lại.”
Kỷ Linh quay đầu nhìn ta, vẻ mặt từ ngạc nhiên, kinh ngạc, vui mừng…
Cuối cùng dừng lại ở nghi ngờ.
“Ngươi chỉ là một cung nữ bình thường trong hậu cung, sao lại có nhiều tiền như vậy?”
“Còn nữa, trước đây có nhiều phi tần từng kết thù với ta muốn vào lãnh cung nhục mạ ta, đều bị chặn ở bên ngoài, ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Ngươi lại có thế lực thông thiên nào, có thể thần không biết quỷ không hay đưa ta ra khỏi cung?”
Kỷ Linh nhìn ta, ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ.
Đúng vậy.
Cuối cùng cũng biết rút kinh nghiệm, biết không thể quá tin người.
Đối với cô nương đến từ cùng quê với ta, lại quá giống ta lúc trẻ này, ta luôn có chút mềm lòng không thể lý giải.
Vì vậy, ta xé bỏ lớp mặt nạ da người đã đắp trên mặt ta hơn hai mươi năm trước mặt nàng ta.
Khi nhìn thấy khuôn mặt có năm phần giống với thánh thượng hiện nay của ta, vẻ mặt của Kỷ Linh chỉ có thể dùng kinh hãi để hình dung.
10
Khi Tấn vương đăng cơ xưng đế.
Ta uống rượu độc, tưởng rằng mình sẽ chết ở nơi đất khách quê người.
Nhưng mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ở trong một mật thất nhỏ.
Người cứu ta, là một người mà ta hoàn toàn không thể ngờ tới.
Thẩm Phù Nhược.
Từng là Tấn vương phi, giờ là hoàng hậu nương nương, sau này là thái hậu nương nương.
Đối thủ tưởng tượng lâu dài của ta.
Nàng thần không biết quỷ không hay đổi chén rượu độc đó, làm giả cái chết của ta.
Sau đó, lén lút đưa “thi thể” của ta đến mật thất này.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Theo ta thấy, nàng hẳn là người muốn ta chết nhất trên thế gian này mới đúng.
Ta cướp phu quân của nàng, nàng hẳn phải hận ta đến tận xương tủy.
“Thật đáng tiếc.”
Thẩm Phù Nhược khẽ thở dài.
“Ngươi có đầy bụng tài học, kiến thức hơn người.”
“Nhưng Triệu Diệp chỉ coi ngươi là công cụ để tranh quyền đoạt thế, thật sự quá đáng tiếc.”
Ta nhìn nàng.
Người nữ tử mà ta vẫn luôn thấy nhàm chán, đáng thương, đáng buồn, kiến thức kém xa ta này.
Người nữ tử dường như chỉ biết cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, là khuê tú phong kiến tiêu chuẩn này.
Người nữ tử luôn nở nụ cười dịu dàng, có thể không đổi sắc mặt mà nạp thiếp cho phu quân mình, dường như hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn “Tam tòng tứ đức.” của phong kiến hoàn hảo này.
Lúc này, nàng lại dùng giọng điệu hờ hững, thậm chí là chế giễu, gọi tên phu quân mình.
Triệu Diệp.
Dường như đó chỉ là một thứ tầm thường nhất, không đáng để để mắt tới.
Ta đột nhiên nhận ra, dường như ta chưa từng hiểu rõ nàng.
Ta dùng ánh mắt kinh hãi khó tả nhìn nàng, thậm chí vô thức co người lại trên giường.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta vô thức hỏi.
Trên mặt Thẩm Phù Nhược vẫn là nụ cười rất nhạt.
“Ngày trước khi còn ở phủ Tấn Vương, ngươi vẫn luôn thích nói rằng nữ tử chưa chắc đã thua nam tử, nữ tử cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình…”
Thẩm Phù Nhược đột nhiên tiến lại rất gần, gần như ép toàn bộ người ta vào góc giữa giường và tường.
Giọng nàng vẫn ôn hòa như vậy nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự mạnh mẽ khiến người ta không thể cưỡng lại.
“Vậy theo ngươi thấy, giữa ta và Triệu Diệp, ai có thể có được cơ đồ lớn hơn?”
Sự tham vọng trong lời nói của nàng bộc lộ rõ ràng.
Ta nhìn nàng, vẻ mặt đã không thể dùng kinh hãi để hình dung.
Khoảnh khắc đó, đầu óc ta trống rỗng.
Ta chưa từng nghĩ rằng, người nữ tử mà từ trước đến nay trong mắt ta là đại diện cho chế độ phong kiến, lại có thể có tham vọng lớn như vậy.
Những lời ta từng nói ra, chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân, vậy mà lại thổi bùng lên ngọn lửa lớn như vậy trong lòng nàng.
Ta không kìm được mà bật cười lớn.
Ha ha, ha ha ha…
Ta tự cho mình là người khai sáng, có hiểu biết, là người hiện đại, nhưng suy cho cùng cũng chỉ nghĩ đến việc phò tá một gã nam nhân lên ngôi hoàng đế, dựa vào sự sủng ái của gã nam nhân đó để thực hiện hoài bão của mình.
Còn nàng, một nữ tử chính gốc thời cổ đại, lại muốn trực tiếp đá Triệu Diệp ra,
tự mình làm hoàng đế.
Thật thú vị biết bao! Thật thú vị biết bao!