Một Thoáng Kinh Hồng - Chương 2
5
Khi biết hắn ta đã có hôn ước, phản ứng đầu tiên của ta là rời đi.
Nền giáo dục hiện đại mà ta được thụ hưởng không cho phép ta chia sẻ người mình yêu với những người phụ nữ khác.
Huống chi, ta lại là một kẻ thứ ba hèn hạ.
Nhưng hắn ta đã trói buộc ta bằng hoài bão cùng với những tham vọng của ta.
Nếu ta muốn thay đổi thế giới này, muốn tỏa sáng cũng như được vinh danh sử sách thì kinh thành chính là nơi tốt nhất.
Hắn ta nói, ta là loài chim tự do bay lượn trên bầu trời, hắn ta sẽ không dùng hậu cung nhỏ bé để trói buộc ta.
Ta nên dùng tài học của mình để tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hắn ta cầu xin ta ở lại bên hắn ta, với tư cách là một khách khanh.
Giúp hắn ta quét sạch kẻ thù, lên ngôi hoàng đế.
Đến lúc đó, hắn ta sẽ phong ta làm tướng, để ta có thể phát huy hết hoài bão.
Hắn ta muốn cùng ta chung tay mở ra một thời thịnh thế thái bình.
Ta đã bị những lời hoa mỹ của hắn ta làm cảm động.
Ta nghĩ, hắn ta hiểu ta, kính trọng ta, coi ta như tri kỷ.
Vì vậy, ta cũng đã từ bỏ những tình cảm nhỏ nhặt của một cô gái.
Để báo đáp ân tình, ta cải trang thành nam nhân, lấy thân phận khách khanh, ở lại bên cạnh hắn.
Nhờ vào kiến thức với kỹ thuật vượt trội thời đại hàng nghìn năm, cũng như sự ủng hộ thầm lặng của hắn, ta nhanh chóng trở thành tân quý được săn đón trên triều đường.
Các văn thần bàn tán về sách lược mới mẻ của ta, còn các võ tướng thì kinh ngạc trước những lý thuyết quân sự chưa từng nghe thấy ở đâu của ta.
Tốc độ thăng tiến của ta nhanh đến mức không tưởng, chưa đầy một năm đã thăng liền ba cấp.
Nhưng ngay lúc ta đắc ý nhất, mọi thứ trong chớp mắt đã dễ dàng sụp đổ.
Đêm giao thừa, ta bị người dẫn đến một cung điện bỏ hoang.
Ở đó, ta nhìn thấy hắn ta, hắn ta bị hạ thuốc, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn ta không nói một lời đã đè ta xuống.
Sau đó, chuyện ta tư thông với hắn ta khi say rượu bị người phát hiện.
Chưa nói đến việc làm ô uế cung đình, chỉ riêng việc cải trang thành nam nhân lừa dối quân vương đã đủ để chém đầu ta.
Hắn ta bất chấp tất cả để bảo vệ ta, vì thế không tiếc bị thánh thượng trách phạt, cấm túc.
Ta may mắn giữ được mạng sống nhưng chỉ có thể cởi bỏ quan phục, bị khiêng vào cửa bằng một chiếc kiệu nhỏ, trở thành một thị thiếp của Tấn Vương.
Thật nực cười là lúc đó ta còn cảm động vì hắn không bỏ rơi ta, cảm thấy nếu không phải hắn một mực bảo vệ ta thì ta e rằng đã sớm đầu mình hai ngã.
Đồng thời, ta còn cảm thấy áy náy vì những hy sinh mà hắn đã dành cho ta, thề sẽ phò tá hắn lên ngôi hoàng đế.
Nhưng giờ nghĩ lại, đó chỉ là một trò lừa bịp vụng về đến mức buồn cười.
Cái gì mà say rượu hạ thuốc, tư thông bị phát hiện, đều là do hắn sắp đặt.
Chỉ vì lúc đó ta quá mức kiêu ngạo, khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.
Hắn sợ không thể khống chế được ta nên muốn bẻ gãy đôi cánh của ta, biến ta thành một thị thiếp tầm thường trong hậu cung của hắn, tài trí của ta chỉ có thể phục tùng một mình hắn.
Thật nực cười khi ta bị người ta bán rồi mà còn cảm kích rơi nước mắt đếm tiền cho người.
6
Giống như hoàng đế và Kỷ quý phi hiện tại, khi ta mới vào phủ, Tấn Vương cũng đêm đêm ngủ ở phòng ta, không muốn dành một khắc cho người khác.
Lúc đó, ta chỉ thấy Vương phi rất đáng thương.
Phụ nữ thời xưa từ nhỏ đã được dạy tam tòng tứ đức, phu quân là trời của họ.
Còn nàng chưa bao giờ được Tấn Vương yêu thương.
Mặc dù nàng luôn tỏ ra bình thản nhưng chắc hẳn trong lòng cũng có oán hận.
Vì một chút áy náy nào đó, ta thường xúi giục Tấn Vương đến thăm Vương phi nhiều hơn.
Mỗi lần như vậy, hắn đều tức giận, nói rằng sao ta cứ thích đẩy hắn đến chỗ người khác.
Mỗi khi như vậy, trong lòng ta vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó ta thật sự quá kiêu ngạo.
Nàng đáng thương ư?
Nàng là cháu gái ruột của thái sư đương triều, phụ thân là đại thần nhất phẩm, mẫu thân là quý nữ của phủ hầu được thế tập, huynh đệ tỷ muội đều rất có triển vọng, không ai không đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong triều.
Nàng là chính phi của Tấn Vương hiện tại, sau này còn là thái tử phi, hoàng hậu, thái hậu, thái hoàng thái hậu…
Trăm năm sau có thể cùng Tấn Vương sinh cùng khâm, chết cùng huyệt, có thể lưu danh sử sách, người vẻ vang muôn đời chỉ có một mình nàng.
Còn ta chỉ là một cô nhi xuất thân từ dân gian, một thị thiếp thanh danh đã hủy hoại, ta dựa vào đâu mà thấy nàng đáng thương?
Chẳng trách sau này nàng nói ta là “Thiên chân có thừa, mưu lược không đủ.”
Ngay từ đầu, ta đã không phải là đối thủ của nàng.
Đừng nói là nàng, ngay cả những thiếp thất khác trong phủ cũng chưa từng để ta vào mắt.
Sau lưng, bọn họ chỉ coi ta như một món đồ chơi, một trò cười.
Còn ta thì ngây thơ cho rằng, ta đã cướp phu quân của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng đau khổ.
Để xóa bỏ cảm giác tội lỗi này, ta thường xuyên truyền bá cho những người cổ đại này một số quan điểm mà ta cho là tiến bộ.
Ta nói với bọn họ, nữ tử cũng có thể có sự nghiệp riêng, không nhất thiết phải quanh quẩn bên nam nhân.
Ta nói với bọn họ, nam nhân làm được thì nữ nhân chưa chắc đã không làm được.
Ta nói với bọn họ, tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân chỉ có thể ở trong hậu viện, ngóng trông sự sủng ái của phu quân?
Mỗi khi ta nói những “lẽ phải” này, mặc dù bọn họ không biểu hiện ra mặt nhưng trong ánh mắt ẩn hiện sự khinh thường.
Chỉ có Vương phi Thẩm Phù Nhược——
Nàng vẫn bình thản như nước, ánh mắt nhìn ta, lại như có điều suy nghĩ.
7
Ba tháng cấm túc nhanh chóng trôi qua.
Kỷ Linh sau khi được gỡ cấm túc dường như đã khôn ngoan hơn, không còn phát biểu những lời kinh thiên động địa nữa.
Nhưng ta biết, nàng ta không những không thu liễm, mà còn điên cuồng hơn.
“Bản thiết kế này ngươi xem giúp ta.”
“Trước khi xuyên không ngươi học chuyên ngành gì?
“Khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội?”
Kỷ Linh đưa cho ta, rõ ràng là một loạt bản thiết kế súng lục.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Chưa nói đến chuyện ta căn bản không học qua kiến thức liên quan đến súng ống, ngươi đưa bản thiết kế này cho ta, ta cũng không hiểu.”
“Cho dù bản thiết kế của ngươi không có sai sót gì thì thế nào?”
“Với trình độ kỹ thuật của thời cổ đại, căn bản không thể gia công chính xác các bộ phận súng ống, càng đừng nói đến việc sản xuất hàng loạt.”
“Tách rời bối cảnh thời đại và trình độ năng suất thực tế để viển vông, căn bản là nói nhảm.”
Ta cũng chẳng màng đến lễ nghi tôn ti trật tự nữa, chỉ muốn đánh thức nàng một cách mạnh mẽ.
Nhưng sự nhiệt tình trong mắt Kỷ Linh không hề bị nước lạnh của ta dập tắt.
“Không thử thì làm sao biết được?”
Nói rồi, nàng lại lấy ra mấy bản thiết kế khác đưa cho ta.
Ta lướt qua một lượt, đường trắng, thủy tinh, xà phòng…
Bộ đồ nghề không thể thiếu của người xuyên không.
Ta chỉ thấy thái dương đau nhói.
“Kỷ Linh, ngươi cuối cùng muốn làm gì?”
Ta đặt bản thiết kế xuống, lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng cũng dùng ánh mắt bình tĩnh như vậy nhìn lại ta.
“Ta muốn giúp bệ hạ, mở ra một thời thái bình thịnh thế.”
“Vì vậy, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”
“Ta biết ngươi hầu hạ Thẩm thái hậu nhiều năm, có tình cảm sâu đậm với bà.”
“Nhưng thiên hạ này, chung quy vẫn họ Triệu.”
“Trụy nguyệt, chúng ta cùng là người nơi khác đến, ta không muốn nhìn ngươi đi vào con đường chết.”
Ha, con đường chết.
Ta thấy nàng ta mới là người đi vào con đường yêu đương mù quáng không lối thoát.
Là người đi trước, ta sao có thể không biết tâm tư của nàng ta.
Chỉ là cảm thấy tiểu hoàng đế anh minh thần võ nhưng tiếc là vận may không tốt, bị Thẩm thái hậu cùng quyền quý trong triều đè nén, không thể triển khai hoài bão.
Chỉ là cảm thấy người nam nhân mình yêu thật đáng thương, muốn giúp đỡ hắn.
Chỉ là cảm thấy, dựa vào trí thông minh của mình, có thể giúp tiểu hoàng đế giành lại quyền lực từ tay thái hậu.
Chỉ là cảm thấy, mình giúp hắn, hắn sẽ biết ơn, yêu mình hơn.
Cảm thấy nam nhân đáng thương, thường là khởi đầu cho mọi bất hạnh của nữ nhân.
“Ngươi nói muốn vì bệ hạ mở ra một thời thái bình thịnh thế, vậy ta hỏi ngươi.”
“Những năm thái hậu lâm buông rèm nhiếp chính, thi hành tiết kiệm giản dị, cho dân nghỉ ngơi.”
“Hiện nay, quốc thái dân an, ngoài không có chiến sự, trong không có loạn lạc, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc lực cường thịnh chưa từng có.”
“Như vậy thì sao không thể coi là thời thái bình thịnh thế?
“Hay là, chắc chắn phải là thời thịnh thế do bệ hạ mở ra mới gọi là thịnh thế, những người khác đều không được?”
“Ngươi muốn, cuối cùng là một thời thái bình thịnh thế của bách tính, hay là một thời thái bình thịnh thế của ‘bệ hạ’?”
Ngươi thương xót, cuối cùng là thương xót ức triệu sinh linh này, hay là thương xót gã nam nhân “đáng thương” kia, mặc dù hưởng thụ gấm vóc lụa là nhưng lại bị tước quyền?
Ngươi làm mọi thứ, là vì bách tính thiên hạ, hay là vì hắn và lòng ham muốn quyền lực của hắn?
Dường như bị ta vạch trần suy nghĩ trong lòng, Kỷ Linh có chút tức giận xấu hổ.
“Thì sao?”
“Bệ hạ đã đăng cơ nhiều năm như vậy rồi, Thẩm Thái hậu Thẩm vẫn buông rèm nhiếp chính, vốn là danh không chính ngôn không thuận, gà mái gáy sáng.”
“Bà ta sớm nên trả lại chính quyền cho bệ hạ rồi, hiện tại ta chỉ là đẩy một cái mà thôi.”
Gà mái gáy sáng?
Danh không chính ngôn không thuận?
Ta cười lạnh nói:
“Những gì ngươi đang làm hiện tại, chẳng phải cũng là gà mái gáy sáng, danh không chính ngôn không thuận sao? Sao vậy, chúng ta là nữ tử xuyên không có thể giống như nam nhân, lập nên sự nghiệp, còn nữ tử thời cổ đại thì không được sao?”
“Nếu Thẩm thái hậu ngược đãi thiên hạ, vơ vét của cải thiên hạ để làm giàu cho một người, thì ngươi muốn lật đổ bà ta, ta tự nhiên không nói gì. Nhưng theo ta thấy, bà ta là một người thống trị cực kỳ tốt, ngược lại là bệ hạ của ngươi, nóinhư rồng leo, làm như mèo mửa.”
“Mưu tính không ít nhưng độ lượng lại không nhiều, thật sự giao quyền lực vào tay hắn, chưa chắc đã làm tốt hơn Thẩm thái hậu.”
Kỷ Linh tức giận đến mức phát điên vì lời nói của ta.
Nàng ta vốn muốn phản ta, để ta làm nội ứng bên cạnh thái hậu Thẩm.
Không ngờ ta không những từ chối, còn hạ thấp người trong lòng nàng đến mức không còn gì.
Nói xong những lời này, ta cũng có chút hối hận.
Trong cung, cách tường có tai.
Những lời này của ta nếu truyền ra ngoài, đủ để chém mười lần đầu.
Chỉ là Kỷ Linh trước mắt và ta khi còn trẻ thật sự quá giống nhau.
Ta không nhịn được muốn kéo nàng lại, đừng đi lên con đường không lối thoát đó.
Nhưng nàng ta đang chìm đắm trong tình yêu, đã hoàn toàn không nghe lọt tai.
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.”
Kỷ Linh nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có.
“Hy vọng sau này, ngươi đừng hối hận.”