Một Kiếp Chấp Niệm - Chương 3
Nhớ lại trong phòng của Giang Dịch Hàn có kết giới bảo vệ.
Ta giữ bình tĩnh, mỉm cười, định bước vào phòng.
Nhưng bàn tay ấy giữ chặt, không cho ta tiến thêm bước nào. Thanh Vân sư tôn thở dài, giọng thấp trầm.
“Hôm đó đáng lẽ không nên nương tay. Niềm hy vọng duy nhất của tông môn ta trong việc phi thăng đã bị ngươi chà đạp.
“Giang Dịch Hàn không phải hạng người tầm thường, nhưng ngươi thì là.”
Một tia sáng lạnh lóe lên.
Ta lập tức giơ tay chặn lại.
Thanh kiếm của Thanh Vân sư tôn nhắm thẳng vào ngực ta bật ngược ra.
Ông không để cho ta một lối thoát, từng bước ép sát.
Những bảo vật trong túi báu vật của ta lần lượt bị ném ra, nhưng sắc mặt của Thanh Vân sư tôn càng thêm khó coi.
Giọng ông chứa đầy hận ý.
“Dựa vào đâu mà Giang đồ nhi lại tặng ngươi nhiều thứ như vậy?”
Ta ném thẳng lò luyện đan về phía ông.
“Tặng gì chứ? Đây đều là ta dựa vào kỹ năng mà cướp lấy! Ngươi có thể xúc phạm nhân cách của ta, nhưng không được sỉ nhục tài năng của ta!”
Ta là người phân rõ yêu ghét.
Nếu đã đắc tội với ta, ta sẽ tuyệt giao ngay tại chỗ.
Thanh Vân sư tôn giơ cánh tay đã bị ta ném đồ đến bầm tím.
Trên đó còn có những vết thương phụ, trông quen thuộc, tựa như thủ bút của Giang Dịch Hàn.
“Ngươi nghĩ rằng đồ của Giang Dịch Hàn có thể tùy tiện lấy sao? Mỗi món đều mang theo một loại khế ước của hắn.
Nếu không phải do hắn ngầm cho phép, tay ngươi đã chẳng biết gãy bao nhiêu lần rồi!
Ngươi thấp hèn kém cỏi, chỉ là một nữ nhân ngu ngốc. Giang đồ nhi chắc chắn bị ngươi che mắt mới có ý định muốn cưới ngươi.”
“Giết vợ chứng đạo, mới có thể giúp hắn phi thăng.”
Ta nắm bắt được từ khóa.
Giết vợ chứng đạo?
Quả nhiên, đi nhiều bên bờ sông, không thể không ướt giày.
Làm nhiều việc ác, cuối cùng cũng chịu thiên phạt rồi.
Nhưng ta vẫn cố mở miệng biện giải.
“Dù ta muốn cướp hôn, nhưng thê tử của Giang Dịch Hàn là người khác, không phải ta.”
Thanh Vân sư tôn lại ném ra một tấm thiệp cưới.
Trên đó rõ ràng ghi tên Giang Dịch Hàn và Liễu Tiểu Man.
Không giấu giếm, công khai trước thiên hạ.
Tân nương lại là ta sao?
Trước khi ngất đi, Thanh Vân sư tôn cất giọng đầy mê hoặc.
“Hiện tại, Giang đồ nhi đang đột phá tâm ma.”
“Ta sẽ để hắn tự tay kết liễu ngươi ở trong đó, thế nào?”
11.
Khi mở mắt ra, tầm nhìn của ta là hai viên ngọc màu hồng.
Ta không phải người!
Đang treo lủng lẳng trên ngực Giang Dịch Hàn, ta biến thành một món đồ trang sức thủ công, được hắn lấy ra ngắm nghía.
Chiếc dây treo này là đồ ta đã tùy tiện tặng đi khi còn ở ma giáo.
Sao lại nằm trong tay Giang Dịch Hàn?
Chưa kịp hiểu rõ, đôi môi Giang Dịch Hàn đã áp đến, hôn nhẹ một cái.
“Tiểu Man, chờ ta đột phá tâm ma rồi sẽ ra ngoài.”
Nụ cười của Giang Dịch Hàn ngọt đến mức khiếp người.
Mỗi lần đột phá cảnh giới, đều phải chém đứt tâm ma trong cõi hư ảo.
Mà tâm ma thường là thứ hắn trân quý nhất.
Lần trước khi ta đột phá, tâm ma xuất hiện dưới hình dạng Giang Dịch Hàn với đầy mình pháp khí.
Ta đã trộm suốt mấy ngày trong đó, tận hưởng thỏa thích, suýt nữa bị lạc lối.
Nếu cam tâm đắm chìm, sẽ lạc mất chính mình, rơi vào vực sâu.
Chẳng bao lâu, tâm ma của Giang Dịch Hàn liền xuất hiện.
Trước cửa, một Liễu Tiểu Man toàn thân lõa lồ bước ra.
Ngàn vạn kiều mị, thân hình uyển chuyển.
A a a, mắt ta sắp mù rồi!
Ta bất động, trơ mắt nhìn nữ tử từng bước tiến đến, nụ cười tươi như hoa.
Những lời nũng nịu.
“Ca ca, xin huynh nhẹ nhàng một chút~.”
“Chẳng phải huynh vẫn luôn muốn có được muội sao?”
Người phía trên ta, yết hầu chuyển động.
Mặt ta cũng đỏ bừng.
Tiểu tử ngươi, lại có loại đam mê này sao?
Chết tiệt, một nữ tử quyến rũ thế này, Giang Dịch Hàn chắc chắn không thoát được rồi!
Nhưng tay hắn giơ lên, đao vừa hạ xuống, nữ tử liền bị chém tan thành từng mảnh.
“Ngươi không giống nàng.”
A, mỹ nhân!
Chưa kịp thương tiếc, cảnh vật biến đổi liên tục.
Một Liễu Tiểu Man mới xuất hiện, khoác bộ y phục đoan trang, ngồi trong phòng ngủ.
“Giang Dịch Hàn, sao giờ chàng mới về? Ta đã chờ chàng rất lâu rồi.”
“Cả hài tử trong bụng cũng đang chờ chàng.”
“Gọi một tiếng cha đi nào.”
Ta có chút cạn lời, liếc nhìn Giang Dịch Hàn, phát hiện khóe miệng hắn hơi nhếch lên, gương mặt có chút cảm động.
“Ừ, nương tử, ta về nhà rồi.”
12.
Nhưng thực tế thì không.
Giang Dịch Hàn chỉ ngồi xuống, đưa tay đẩy nhẹ Liễu Tiểu Man phiên bản có thai ra xa.
Hắn chống cằm, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo.
Trong thời gian ngắn ngủi, hàng ngàn hàng vạn Liễu Tiểu Man xuất hiện, khi tóc ngắn, khi tóc dài, khi dịu dàng, khi nóng nảy, rồi lần lượt biến mất dưới kiếm của hắn.
Một dòng chảy bất tận của những Liễu Tiểu Man.
Giang Dịch Hàn không chút biểu cảm, lần lượt bóp nát từng cái.
“Đều chỉ là tâm ma mà thôi.”
Hắn nắm chặt món trang sức nhỏ là ta, cúi đầu thì thầm.
“Đợi ta trở về.”
Dưới chân hắn là những mảnh vỡ của tâm ma, chúng có khuôn mặt tương tự ta, đang kêu gào van xin.
“Giang Dịch Hàn, xin huynh nhẹ tay với muội~!”
Giang Dịch Hàn giơ chân lên, nghiền nát từng cái một.
Ta cảm thấy trên người hơi đau, run lên.
Cho đến khi, một Liễu Tiểu Man mới xuất hiện.
Nàng trẻ hơn vài tuổi, kiêu ngạo chỉ vào Giang Dịch Hàn, “Này, đừng tưởng mình là thiên tài, ta vẫn là sư tỷ của ngươi.
Mau giao hết đồ tốt trên người ra đây! Đừng bắt ta phải tự tay lục soát.”
Thật quen thuộc.
Hóa ra, trong mắt người ngoài, khi ta ở tuổi thiếu niên lại vô lễ đến vậy sao?
Nhưng lần này, Giang Dịch Hàn không vung kiếm, ngược lại còn lặng lẽ nhìn tâm ma trước mặt.
Trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Ồ, hóa ra Giang Dịch Hàn mắt mù, lại thích kiểu này.
Giang Dịch Hàn đã diễn cùng tâm ma này rất lâu.
Xuân qua hạ đến, thu đi đông về.
Ta yên lặng quan sát, phát hiện Liễu Tiểu Man cứ thế công khai trộm đồ.
Quả thực là đoạt!
Trong cảnh đó, Giang Dịch Hàn chỉ để mặc cho nàng lấy.
Thậm chí, còn đặt đồ ở những nơi dễ lấy nhất, chỉ thiếu nước đưa tận tay.
Hóa ra, khi phát bệnh, ta lại táo bạo đến thế sao?
Sư tôn nói đúng, hắn rất yêu.
Đột nhiên ta cũng thấy có chút thích.
Một kẻ si tình thuần khiết thế này, thật đáng quý.
Cuối cùng, tâm ma để lộ mục đích.
Nàng cười kiêu ngạo, “Này, ta có thể trộm trái tim ngươi không?”
Giang Dịch Hàn dường như thực sự nhập vai, tiến thêm một bước, gật đầu đồng ý.
“Được, ngươi đến lấy.”
Tim ta chợt thắt lại.
Trên mặt tâm ma lộ vẻ vui mừng, đưa tay ra, nhưng ngón tay lập tức tan thành bụi.
Không hổ là Giang Dịch Hàn.
Diễn xuất giỏi, định lực cũng tốt.
Chỉ cúi đầu lau kiếm, lạnh lùng nói, “Tất cả đều là giả.”
Nghe đây, kẻ nào đến, ta giết kẻ đó. Đến khi có thể ra ngoài.”
Rồi đột nhiên, cơ thể ta mở ra.
Cả người ta bị ném xuống trước mặt Giang Dịch Hàn.
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn.
“Nhanh như vậy sao, lại đến nữa?”
13.
Cục diện chết chóc.
Trong ảo cảnh này, lòng của Giang Dịch Hàn như đá tảng, xem mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Mọi Liễu Tiểu Man ở đây, kết cục đều là chết.
Tên sư tôn Thanh Vân đáng chết kia, quả nhiên là đưa ta vào chỗ chết.
Ta há miệng, không biết phải nói gì.
Vì thanh kiếm đã ở ngay trước ngực.
“Ta là thật, ngươi tin không?”
Hắn không nói, kiếm đẩy lên thêm một tấc, “Ừ, ta tin ngươi.”
…
Ta ngẩng đầu, kể lại tất cả những lần chúng ta gặp gỡ trong đời.
Nói mãi nói mãi, rồi lại nghẹn lời.
Bởi vì ta nhận ra, đám giả mạo trước đó đã diễn lời thoại gần hết.
Chúng diễn rất chân thành, xúc động, thậm chí còn sinh động hơn cả ta.
Khiến ta trông giống như hàng nhái kém cỏi.
Giang Dịch Hàn lại ngồi xuống, an ủi, “Không phải ngươi yếu, mà là ta quá mạnh.”
“Cho nên, khi nào ngươi sẽ thả ta ra? Tâm ma.”
“Muôn vàn kiểu chết, vẫn chưa trải nghiệm đủ sao?”
Ta nghẹn ngào, đột nhiên nghĩ đến một cách chết, có thể thử xem.
14.
“Chúng ta có thể thử một cái ăn mặn không?”
“Chết dưới mẫu đơn hoa, làm quỷ cũng phong lưu.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, “Ngươi có gan nói lại lần nữa.”
Ta chợt nhớ ra, trong tất cả các tâm ma, những kẻ dám quyến rũ Giang Dịch Hàn đều chết nhanh nhất.
Hắn thật sự vì ta mà giữ thân như ngọc.
Nhưng nếu không “nếm thử” hắn, ra ngoài ta lại thành quả phụ mất!
Ta cắn răng, kiên quyết.
“Đúng vậy, tim không lấy được, thì cho ta trộm thân xác đi!”
Dù sao cũng là chết.
Chết thì chị đây cũng muốn thử một lần cho đáng.
Giang Dịch Hàn cười lặng lẽ, nhưng thanh kiếm càng áp sát.
“Ta thấy, ngươi đúng là muốn chết.”
Ta lấy hết can đảm, dùng lại chiêu cũ.
Tay ta lao thẳng tới, tìm khắp nơi, chạm vào bờ vai săn chắc của hắn.
Ta ngẩng cao đầu, hét lớn.
“Đã nói rồi! Chỉ là trộm thân thể thôi!”
“Không được sao?”