Một Kiếp Chấp Niệm - Chương 1
1.
Trước khi bị kiếm đâm xuyên ngực, ta đã nhìn thấy điềm báo về cái chết của chính mình.
“Tin mừng: Còn 1 phút nữa, ác nữ kiêu ngạo Liễu Tiểu Man sẽ hạ màn!”
Ta, Liễu Tiểu Man, sắp phải chết sao?
So với cái chết, điều khiến ta khó chịu hơn chính là, sư đệ mà ta căm ghét nhất, Giang Dịch Hàn, lại là nhân vật chính?
Dựa vào đâu chứ!?
Giang Dịch Hàn khoác bộ y phục trắng toát, đôi mày mắt lạnh lẽo, đứng từ xa nhìn ta.
Người cũng như tên, hắn lạnh lùng cứng cỏi hơn cả dòng sông băng ngàn năm.
Giờ đây, hắn dẫn một đám môn đệ chính đạo đến vây giết đệ tử tà ma là ta.
“Liễu Tiểu Man, ngươi vẫn không chịu quay đầu sao?”
Ta giương nanh múa vuốt.
“Nói thử xem! Ta muốn giết sạch các ngươi!”
Nhóm môn đệ chính đạo đồng loạt lộ vẻ chán ghét.
“Quả nhiên là yêu nữ, đến chết cũng không đổi. Giang sư huynh, đừng thương hại chút tình cũ, trực tiếp động thủ đi!”
Tình cũ từ đâu ra chứ?
Ta kinh ngạc.
Giang Dịch Hàn căn bản hận ta thấu xương.
Từ nhỏ đến lớn, ta giật đồ của hắn, từ đồ ăn vặt đến vũ khí luyện tập.
Ngay cả bằng hữu hắn thích, cũng bị ta đào góc tường.
Mỗi lần bị bắt quả tang, ánh mắt thiếu niên luôn nhìn ta một cách lạnh lẽo.
Giang Dịch Hàn có một loại sức hút kỳ lạ.
Chỉ cần ở trong phạm vi một dặm gần hắn, ta liền không thể cưỡng lại mà trộm đồ.
Để trị cái “bệnh” này, ta đã trốn khỏi sư môn, gia nhập Ma tông tu luyện.
Đám người kia vẫn không ngừng thúc giục Giang Dịch Hàn mau chóng ra tay, đừng luyến tiếc đóa hoa yêu kiều là ta.
Đóa hoa yêu kiều? Chúng ta là tử địch mới đúng!
Dù sao cũng sắp chết!
Ta rút trường kiếm lao đến tấn công bất ngờ.
A a a a.
Quả nhiên, Giang Dịch Hàn tinh ý cảm nhận được sát khí, sau vài chiêu đã ép thanh kiếm vào cổ ta.
“Liễu Tiểu Man, ngươi trở nên yếu đi rồi.”
Khi đã trưởng thành, đôi vai hắn rộng lớn, bóng dáng đủ bao phủ lấy người ta, ánh mắt đáng ghét như thuở nào.
Bọn chính đạo xung quanh đều lộ vẻ hung hãn, giơ kiếm định đem ta loạn đao phân thây.
Ta cũng đã ngấm ngầm tích tụ một ngụm máu, chuẩn bị trước khi chết sẽ cho bọn họ nếm mùi pháo hoa của ta.
Thôi đi, nằm yên chờ chết.
“Đồ ngốc, Liễu Tiểu Man!
“Làm nũng đi, hắn sẽ dâng cả mạng cho ngươi!”
Hai dòng chữ giữa trời cao kích thích bản năng tự tìm đường chết của ta.
Là bảo ta làm nũng với Giang Dịch Hàn sao?
Quả là ý kiến hay, chắc chắn sẽ làm hắn tức chết!
Thấy trong mắt Giang Dịch Hàn sát khí ngày một dày đặc, ta ngẩng cao cổ, bóp giọng nũng nịu, âm dương quái khí mà nói.
“Ca ca, ta đau quá, tha cho ta đi mà~”
Tới chém cô nãi nãi ta đi!
Nhưng trong mắt Giang Dịch Hàn, dường như ta là một sư tỷ mềm mại, ánh mắt đong đầy yêu kiều, nũng nịu nhìn hắn, cầu xin tha thứ.
Bụng dưới có một cỗ nhiệt khí xông lên trán.
Lý trí hắn đứt đoạn.
2.
Thanh kiếm đâm xuyên ngực, động tác nhanh đến mức ta không cảm nhận được đau đớn, chỉ thấy lồng ngực mình trống rỗng.
Giang Dịch Hàn, giết người không thấy đau đớn, đúng là giỏi.
“Ác nữ ma giáo Liễu Tiểu Man, đã bị diệt.”
Giang Dịch Hàn lau chuôi kiếm, mặt không biểu cảm, nhưng vẫn giữ chặt ta trong lòng, không cho ta rời đi.
Hắn sợ ta sẽ giả chết sao?
Tên tiểu tử cẩn thận này.
Trước khi hôn mê, ta nghe hắn tuyên bố.
“Thi thể sẽ do ta tự tay phân thây, nghiền xương thành tro.”
?
Cái miệng này của ta thật hại thân, sớm biết đã không khiêu khích hắn, đến một mảnh thi thể hoàn chỉnh cũng không giữ được!
Khi mở mắt lần nữa, ta thấy mình đang nằm trên giường, thân nhiệt nóng hầm hập, nửa sống nửa chết.
Bố cục căn phòng trông thật quen thuộc.
Chiếc giường lạnh lẽo, chỉ có gối và chăn, bày trí đơn sơ, thanh kiếm ngàn năm không đổi.
Đây là giường của Giang Dịch Hàn.
Nơi đây là địa ngục sao? Thật là khủng khiếp.
Trong lúc quờ quạng mò mẫm, ta kéo ra một chiếc khăn tay.
Trên đó, từng mũi kim khâu tên “Tiểu Man” thật xấu xí.
Chẳng phải là chiếc khăn tay ta làm mất sao?
Lục lọi càng nhiều, ta phát hiện trên giường của Giang Dịch Hàn chất đống y phục của ta.
Ta tức đến nỗi đầu óc bừng bừng.
Tên tiểu tử này thật đáng ghét, dám trộm số quần áo vốn ít ỏi của ta!
Trong lúc ta còn đang giãy giụa, băng vải ở ngực đã thấm máu.
Ta kiểm tra kỹ hơn, phát hiện Giang Dịch Hàn đã cố ý lệch đi một sợi tóc, tránh khỏi trái tim ta.
Thật đáng chết, ngay cả giết người cũng phải thể hiện kỹ năng của mình!
Ta nghiến răng, tùy tiện khoác một chiếc áo choàng rồi định xuống giường rời đi.
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Giang Dịch Hàn bước vào, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, chăm chú nhìn bờ vai trần của ta.
3.
“Đau không?”
“Thả lỏng một chút.”
Ta nhắm chặt mắt, từ bỏ giãy dụa, nằm trên giường để Giang Dịch Hàn xử lý vết thương.
Toàn bộ công lực trong cơ thể dường như đang chìm vào giấc ngủ.
Liễu Tiểu Man ngạo mạn hống hách giờ chẳng khác gì một con lợn chết.
Thấy ta không nói gì, Giang Dịch Hàn đưa tay, đầu ngón tay lạnh buốt, chạm nhẹ vào môi.
Ta bật dậy ngay lập tức.
“Sĩ khả sát bất khả nhục!”
“Đồ đáng khinh, ta sẽ chặt tay ngươi xuống!”
Môi hắn nhợt nhạt, lúc này lại nhiễm sắc đỏ, khóe miệng khẽ cong lên.
“Liễu Tiểu Man, mạng của ngươi là của ta.
“Mọi chỗ trên người ngươi, ta đều có quyền chạm vào.”
Không ngờ người được gọi là tảng băng số một chính đạo lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ đến vậy.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Tay Giang Dịch Hàn khựng lại khi đang bôi thuốc lên vết thương, không đáp lời.
Hừ, không ai hiểu hắn hơn ta.
Hắn đây là muốn hành hạ ta!
Chờ khi hắn rời khỏi, ta nghĩ lập lại chiêu cũ trốn ra ngoài.
Nhưng ta phát hiện, căn phòng nhỏ hẹp này, bị Giang Dịch Hàn bố trí hàng ngàn lớp cấm chế.
Thậm chí, còn kiên cố hơn cả trận pháp chống lại đại quân tà giáo tại sư môn.
Đúng là căm hận ta đến tận xương tủy rồi.
Ta tê dại, ngồi co rúm trong góc tường, nghe thấy bên ngoài có mấy sư huynh sư muội đang trò chuyện.
“Giang sư huynh mang về một nữ tử, nuôi dưỡng cẩn thận như vậy, chẳng lẽ là ái nhân của huynh ấy sao?”
“Ngươi không biết rồi. Giang Dịch Hàn người này, vốn không có thất tình lục dục, nữ tử kia chắc chắn là lô đỉnh song tu của huynh ấy!”
“À, bảo sao ta thấy Giang sư huynh đi mua cả xiềng xích, hóa ra là để…”
Không cần nghe thêm, đầu ta đã tê rần.
Giang Dịch Hàn, tâm cơ hiểm độc!
…
Đến khi Giang Dịch Hàn quay lại phòng, hắn thấy ta đã treo cổ lên xà nhà.
Chết mà không nhắm mắt.
Hắn đặt xuống đống thức ăn phong phú, khẽ thở dài.
“Xuống đi, ta nghe được nhịp tim đập của ngươi.”
4.
Bữa cơm cuối cùng thật thơm ngon.
Ta ăn như hổ đói, nhưng luôn cảm thấy một đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào trán mình.
Giang Dịch Hàn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt như đang ngắm một con cừu non chuẩn bị bị làm thịt.
“Ăn nhiều vào, ngươi quá gầy rồi.”
Chỉ có nuôi heo, mới lo lắng heo gầy.
Nữ nhân không dễ dàng rơi lệ.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bị kẻ ta ghét nhất biến thành món ăn, ta liền bật khóc.
Khóc không thành tiếng.
Nhưng cũng không thể bộc lộ yếu điểm trước mặt kẻ thù.
Ta chỉ đành chỉ vào món ăn và nói: “Ăn ngon quá, hức hức.”
Giang Dịch Hàn cười khẽ.
“Vậy thì ăn nhiều vào.”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nhấn nhấn, cẩn thận đo đạc, như đang đánh giá độ mềm mịn của món ăn.
Ta không dám động đậy.
Giang Dịch Hàn mười ngón đan vào tay ta, ánh mắt nóng bỏng, “Tâm ý của ngươi, ta đã hiểu rõ.”
Ám khí giấu trong ngực ta chợt lạnh ngắt.
Quả nhiên là kẻ tinh ranh, thế mà đoán được, ta muốn ám sát hắn.
Ta lập tức ôm đầu khóc rống, biết vậy chẳng làm.
Những trò đùa nghịch từ nhỏ đến lớn mà ta từng làm với hắn, ta đều thú nhận hết, thành khẩn xin lỗi.
“Thật xin lỗi, nhưng cứ gần ngươi là ta lại không nhịn được muốn cướp đồ của ngươi.
“Chỉ đối với ngươi là như vậy!”
Giang Dịch Hàn lắc đầu.
“Ta đều biết, ta cam tâm tình nguyện.”
Được rồi, hắn đã bị lòng thù hận làm lu mờ lý trí.
Tốt quá, ta sắp xong đời rồi!
5.
Cuối cùng cũng đợi được cơ hội chạy trốn.
Mấy ngày qua, trên trời liên tục xuất hiện lời nhắc về tình tiết câu chuyện.
Giang Dịch Hàn giống như nam chính trong sách, sắp tham gia kỳ thi môn phái, gặp được cơ duyên trời ban.
Còn có lương duyên.
Hắn rơi vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, gặp gỡ nữ chính ôn nhu tựa tiên nữ.
Một lạnh một nóng, chạm vào liền bùng nổ tia lửa.
Lúc Giang Dịch Hàn bị trọng thương, chính là khi rào cản phòng hộ yếu nhất.
Ta len lén quan sát tuyến tình tiết.
Chờ khi Giang Dịch Hàn gặp nguy, quả nhiên kết giới xuất hiện vết nứt.
Ta lạch cạch một tiếng liền chui ra ngoài, tái ngộ ánh sáng!
“Nam chính đã bắt đầu bơi trong kho báu, còn Liễu Tiểu Man thì vui vẻ vì trốn thoát thành công.”
“Thật ngu ngốc đến đáng thương.”
“Thật ngu xuẩn đến cùng cực!”
Gì chứ?
Giang Dịch Hàn đang lấy bảo vật?!
Lòng ta như có kiến bò, không kìm được mà muốn trộm đồ.
Khi đến chốn hiểm địa, một nữ tử áo hồng đang đỡ lấy Giang Dịch Hàn người đầy máu.
Ta nghiến răng, chết tiệt, định tranh đoạt bảo vật với ta sao?
“Nếu còn chờ nữa, túi bảo vật bên hông của nam chính sẽ không còn!”
“Hơn nữa, có ơn cứu mạng, Giang Dịch Hàn sẵn sàng chia một nửa vận khí.”
“Quan trọng nhất là, cả tính mạng cũng…”
Chưa nghe hết, ta đã lao tới đánh lén nữ tử, giành lấy ơn cứu mạng.
Không thể nào cứu hắn với bộ mặt của kẻ thù.
Ta lập tức biến thành hình dạng của nữ tử, kéo Giang Dịch Hàn đi.
Quả không hổ là nam chính.
Trên đường đi, đầu hắn đụng phải linh thảo vô thượng, chân quẹt trúng linh chi, cánh tay gãy cũng tiện tay vớ lấy thanh cổ kiếm.
Một đường vết máu chảy dài, lại thu hút dị thú quý hiếm.
Ta nhặt, nhặt mãi, trộm, trộm suốt dọc đường.