Một Đôi Trời Định - Chương 5
20
Tiên sinh chính là năm đó tiên hoàng phái tìm gia đình của Trung Dũng hầu.
Ông ngờ rằng, con trai của Trung Dũng hầu chọn con đường khác, gia nhập quân đội để đường đường chính chính trở về. Cuối cùng, đã chết chiến trường.
Sau đó, cũng kinh thành, mà chọn ở chăm lo cho góa phụ và đứa trẻ mồ côi.
Mùa hè tháng bảy, phương Bắc truyền danh tiếng “Tiểu chiến thần Bắc cảnh”.
Tại Giang Thành, Phương Trác Lâm sáu trận thắng.
Trong lần giao chiến cuối cùng giữa hai quân, một tiểu tướng một cưỡi ngựa lao doanh trại địch, dùng trường đao hạ sát chủ tướng đối phương.
Chiến thắng đã chặn đà tiến công mạnh mẽ của Đát Đát, buộc họ lui về ngoài Giang Thành, dám xâm phạm thêm.
Chiến sự tạm lắng. Biên thành nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tên của Phương Trác Lâm vang danh khắp Đại Thịnh, trở thành câu chuyện trong các cuộc trò chuyện của dân gian, cũng là giấc mộng của các thiếu nữ.
Mấy tháng , cuối cùng chúng nhận thư của Phương Trác Lâm.
Thư vẫn báo tin vui, rằng mọi thứ đều , bảo chúng đừng lo lắng, hỏi thăm sức khỏe của mẹ, và bày tỏ nỗi nhớ đối với chúng .
Tình hình chiến trường thay đổi nhanh chóng như , làm thể “”?
Cuối thư vẫn là bốn chữ “A Phúc khỏe?”, nhưng phần giấy tại đó nhăn nhúm hơn các chỗ khác, như thể lặp lặp vuốt ve, mang theo chút ý tứ quyến luyến.
Ta gấp thư , cẩn thận cất hộp.
Thẩm Anh mắt đỏ hoe mắng.
Từ khi Phương Trác Lâm rời , Thẩm Anh thường xuyên .
Còn , chẳng thể làm gì khác ngoài đau lòng.
21
Hai năm tiếp theo, Phương Trác Lâm liên tiếp lập chiến công, từ một tiểu tướng vô danh trở thành Phiêu Kỵ Tướng quân.
Như chim ưng non rời tổ, trưởng thành một cách nhanh chóng.
Năm tòa thành Đát Đát chiếm giữ, nay đã thu hồi bốn.
Mùa đông đến, Đát Đát chiếm giữ Lương Thành như con muỗi hút máu.
Họ đã quen với khí hậu khắc nghiệt, và khi đông về, lợi thế của quân cũng suy giảm.
Triều đình đã một lần thu thuế quân lương, nữ nhân cũng tự nguyện làm áo ấm cho quân đội.
Ta mua nhiều vải bông.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, Thẩm Anh dậy mở cửa, thấy giọng của tiểu di truyền : “Triệu Nhi đỗ Cử nhân !”
“Thật ?”
Thẩm Anh cũng vui mừng đến mức biết làm gì.
Tối hôm đó, chúng tụ họp tại nhà tiểu di để ăn mừng.
Cữu trượng và Lâm Triệu uống nhiều rượu.
Trong bữa tiệc, họ bàn đến chuyện hôn sự của Lâm Triệu.
Trước đó, Lâm Triệu đã lấy lý do thích để làm dịu ý định của tiểu di về việc tác hợp cho hai chúng .
Nay đã mười tám tuổi, chuyện hôn nhân cũng cần sắp xếp.
Lâm Triệu lặng lẽ uống cạn chén rượu, chỉ khi về , mới lên: “Ta tiễn biểu A Phúc.”
Thẩm Anh còn đang trò chuyện thân thiết với tiểu di, liền gật đầu lia lịa.
Gió cuối thu đã bắt đầu lạnh cắt da, rượu mặt Lâm Triệu nhanh xua tan.
“A Phúc… sắp cập kê .”
“Ừm.”
Lâm Triệu đột ngột dừng , đôi mắt đỏ hoe : “A Phúc, …”
“Phương Trác Lâm mấy ngày gửi thư, rằng khi cập kê sẽ trở về.”
“Vậy ? Thế thì .”
Lâm Triệu chìm im lặng.
22
Lễ cập kê của , Phương Trác Lâm về.
Lễ cập kê tổ chức ở thôn, hôm đó chờ từ sáng đến tối nơi đầu làng.
Gió thổi tung vạt váy của , trong lòng cũng dần phủ lên một lớp màn đen tựa trời sẩm tối.
Sau lễ cập kê, tiểu di cùng cả nhà đưa Lâm Triệu lên kinh để dự thi.
Ta nhờ giới thiệu, trở thành nữ duy nhất của học đường, còn nhận hai nữ tử.
Hai tháng , tin tức thu hồi Lương Thành truyền khắp Đại Thịnh.
“Trác Lâm sắp về ! Chiến tranh kết thúc, sẽ về nhà!”
Thẩm Anh vui mừng rơi nước mắt, nắm chặt lấy tay .
Thế nhưng tin đến là: Phiêu Kỵ Tướng quân trong lúc đuổi quân Đát Đát đã rơi bẫy và mất tích.
Thẩm Anh dường như chỉ một đêm đã già mười tuổi.
Mái tóc đen nhánh ngày nào nay đã điểm bạc.
Khó khăn lắm mới dỗ bà ngủ, cửa liền truyền đến tiếng ồn ào.
“Chuyện gì ?”
Thẩm Anh ngủ yên, chỉ một chút động tĩnh cũng tỉnh dậy.
“Không gì , mẹ. Người cứ nghỉ ngơi, để con xem.”
Ta đắp góc chăn cho bà, ngoài.
“Chiêu Đệ! Cuối cùng ngươi cũng đây !”
Trong đám đông, một phụ nữ lao tới nắm chặt lấy tay .
“Nhìn ! Đây chính là con gái , cái nhà đồ tể lừa về làm con dâu nuôi từ nhỏ! Hại mẹ con chúng chia cắt hơn mười năm, đúng là trời dung đất tha!”
Người dân vây quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mau, về nhà với mẹ thôi!”
Người phụ nữ vẫn gầy gò như năm xưa, nhưng sức lực lớn kinh , nhất thời gỡ tay .
“Về nhà? Vị phu nhân , nhận bà.”
Mấy năm nay hề liên lạc, nay bỗng nhiên xuất hiện, còn khi biết Phương Trác Lâm giờ đã quyền thế, quả thực khả nghi.
Huống hồ, mối quan hệ mẹ con giữa và bà đã đứt đoạn từ cái đêm Phương Trác Lâm bế từ ruộng về.
“Ngươi gì? Ngươi nhận ? Ta mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ngươi, mà ngươi nhận ?”
Ta còn kịp đáp, một lực mạnh liền kéo đến, bàn tay bà nắm chặt tay liền buông .
Thẩm Anh kéo lưng bà, ánh mắt sắc lạnh phụ nữ : “Ai dám động đến con gái !”
“Con gái ngươi? Ngươi thật biết hổ! Ngươi sinh một đứa vô dụng lấy vợ, liền đến cướp con gái . Các ngươi ở trong thành biết rõ gốc gác của bọn họ, cứ đến thôn mà hỏi, xem ai mà biết rõ nhà bọn họ!”
Thẩm Anh tức đến ngực phập phồng dữ dội, thân run rẩy.
Ta nhẹ nhàng nắm tay bà, bước từ lưng, giọng rõ ràng, dứt khoát: “Sinh mà dưỡng thì đáng gọi là mẹ. Thưa phu nhân, thực sự nhận bà. Nếu bà còn tiếp tục làm loạn, sẽ báo quan. Còn chuyện hộ tịch của , mọi thể hỏi, xem rốt cuộc là ở nhà nào!”
Sau khi đuổi phụ nữ , trong lòng vẫn còn chút bất an.
Liên tiếp mấy ngày, ở nhà cùng Thẩm Anh, ngoài.
Cho đến khi tiếng gõ cửa, thê tử của thợ đóng giày trấn cửa, nước mắt rơi lã chã: “Tiên sinh, thấy Xuân Cô nhà chúng ? Sáng nay nó một bài thơ hiểu, đến hỏi , đến giờ vẫn về.”
Xuân Cô là một trong những nữ tử của .
Ta trong nhà, thấy Thẩm Anh đã ngủ say.
“Phu nhân đừng , để cùng bà tìm.”
Ta nhẹ nhàng khép cửa, theo bà ngoài.
Bà dẫn xuyên qua những con ngõ chằng chịt, trong lòng dần dâng lên nghi ngờ, nhưng lo lắng cho an nguy của Xuân Cô, vẫn theo.
Cho đến khi cảm giác điều thì đã muộn.
Ta chỉ cảm thấy gáy đau nhói, mất ý thức.
Khi tỉnh , đã trói trong một căn nhà cũ nát.
Bên ngoài vọng tiếng đối thoại của một đàn ông và một phụ nữ.
Giọng , hề xa lạ.
Chính là của cặp cha mẹ đã từng ruồng bỏ .
“Không thành việc của quý nhân, khiến gã đồ tể đó thân bại danh liệt, bạc cũng mất ! Cái con nhóc chết tiệt , lớn vẫn là tai họa của chúng !”
“Thôi, bán nó . Số bạc đó đủ để mua nhà và cho Kim Bảo học.”
“ chúng thật sự bán nó ? Dù nó cũng là…”
“Chúng làm thế là vì nó thôi! Tên đồ tể đó biết chừng đã chết ở đó , nó cũng lấy chồng. Chúng đã chọn cho nó một gia đình , qua đó ăn sung mặc sướng, gì mà ?”
“Ừ cũng , dù cái gã đồ tể nuôi lớn nó cũng đã chết.”
Tiếng bước chân xa dần, nhắm mắt , trong lòng nhiều đau buồn.
Dây thừng lưng buộc chặt, cảm thấy cổ tay đã ma sát đến rách da, nhưng vẫn thể tháo .
Mồ hôi lạnh toát đầy trán, đúng lúc tiếng bước chân vang lên.
Cửa đẩy mạnh, một gã đàn ông bước tìm kiếm.
Thấy trói trong góc, ánh mắt sáng lên: “Mỹ nhân!”
Nước dãi gần như rơi xuống đất, đưa tay định chạm mặt .
Ta ghê tởm nghiêng đầu tránh, tay chụp , nhưng giận, lập tức tiến đến kéo áo .
“Cút ! Không chạm !”