Một Đời Hạnh Phúc - Chương 2
Nhưng ta không ngờ, ta còn chưa kịp mở miệng thì thấy Thẩm Trạm khẽ ho một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm ta, giọng khàn khàn mở lời: “Ta biết nàng hơi gấp… Nhưng mà, ta còn chưa tắm.”
Ta: “……?
“Không sao… Chàng tắm…”
Nhưng lời ta còn chưa nói hết thì đã bị hắn mặt đỏ ngắt lời.
“Vậy, lát nữa cùng tắm?”
Ta: “Hả??”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
5.
Dù trong lòng rất vui mừng nhưng bề ngoài ta vẫn không lộ ra.
Chậm rãi ăn hết bát mì, mặc cho Thẩm Trạm kéo ta về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, người hầu đã chuẩn bị sẵn nước tắm.
Ta cúi xuống thử nhiệt độ nước: “Nhiệt độ nước vừa phải.”
“Tốt.”
Chỉ nghe thấy Thẩm Trạm khẽ đáp một tiếng, rồi đứng bên giá áo bắt đầu cởi quần áo.
Ta nheo mắt nhìn, chỉ thấy dưới ánh nến vàng nhạt, người đàn ông để lộ làn da màu mật ong, thân hình cường tráng, tám múi bụng, đường nhân ngư ẩn dưới một chiếc quần lót mỏng manh, khiến người ta nhìn mà mặt đỏ tai hồng.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, ta chỉ thấy đầu óc nóng lên, tim đập thình thịch.
Ta đè nén sự rung động trong lòng bước về phía hắn, một đôi tay to đặt lên eo ta.
Theo một lực kéo, ta cảm thấy toàn thân mình áp vào một thân hình nóng bỏng.
Ta hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt đen đầy dục vọng của hắn, ta mím môi, ánh mắt hơi dịch chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đỏ hồng của hắn.
Trông rất mềm, không biết hôn lên sẽ có mùi vị như thế nào.
Nói làm là làm, ta nhón chân, tiến về phía đôi môi mỏng.
Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Không biết là của hắn hay của ta.
Chỉ cảm thấy sắp ngạt thở, ta mơ hồ cảm thấy hắn bế ta lên, giọng nói dịu dàng nói với ta: “Công chúa, thần hầu hạ người.”
Những chuyện sau đó là thuận lý thành chương.
Chỉ nhớ đêm đó lá cây bên ngoài rung rinh không ngừng, trăng cũng ngượng ngùng trốn vào mây.
6.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân sảng khoái.
Ta ngạc nhiên cử động tay chân, cơn đau nhức sau cuộc hoan ái đêm qua đã biến mất.
Khi ta đang thắc mắc, người hầu bưng nước rửa mặt vào thấy ta đang thắc mắc, trêu chọc: “Công chúa có phải đang nghi ngờ không? Nô tỳ thấy tướng quân sợ người đau nhức cơ bắp nên sáng sớm đã xoa bóp cho người, thật khiến người khác ghen tị!”
Nói xong, chỉ thấy Thẩm Trạm bước vào, khẽ quở trách người hầu, sau đó ôm lấy ta, vẻ mặt dịu dàng hỏi ta: “Còn mệt không?”
Nhìn đôi mắt đen dịu dàng đến mức không giống ai của hắn, ta cụp mắt cười, lắc đầu.
Ta nghĩ, hắn thực sự là một người phu quân cực kỳ tốt, tốt hơn gấp trăm lần bất kỳ người lang quân nào trong thoại bản.
Cũng không giống như lời đồn đại chút nào.
Thấy ta ngây ngốc nhìn hắn, khóe miệng đẹp mắt của Thẩm Trạm hơi cong lên, giọng nói dịu dàng nói với ta: “Đã không thấy khó chịu thì phu nhân cùng ta đến một nơi nhé?”
Ta chớp mắt, vô thức hỏi: “Nơi nào?”
Nhưng hắn không chịu mở miệng nữa, chỉ cười nhạt kéo ta ra ngoài.
Ta nghi ngờ đi theo hắn đến tận vườn hoa của phủ tướng quân.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc diều được dựng trong vườn hoa, ta mới nhận ra, quay đầu nhìn hắn kinh ngạc.
“Chàng vậy mà chuẩn bị những thứ này? Sao chàng biết ta thích thả diều nhất?”
Ta vui mừng chạy lên trước vài bước, nhìn những chiếc diều đủ màu sắc bày trên bàn đá, được làm rất tinh xảo, đủ loại.
Nhìn là biết được chuẩn bị rất cẩn thận, tốn rất nhiều công sức.
Thấy ta hỏi, Thẩm Trạm cười bước về phía ta, tiện tay cầm một chiếc diều nói với ta: “Phu nhân thích thứ gì, phu quân tự nhiên phải thỏa mãn, đến thử xem, có chắc chắn không.”
Ta cười đáp hắn: “Được!”
Ta thả lỏng dây diều trong tay, nhìn diều theo gió bay thẳng lên trời cao.
Ta quay đầu lại, nhìn Thẩm Trạm đứng sau lưng với ánh mắt dịu dàng.
Ta nghĩ, quả nhiên, yêu một người, tình yêu trong ánh mắt là không giấu được.
7.
Những ngày sau đó, hắn càng đối xử với ta vô cùng ân cần và kiên nhẫn.
Sẽ tự tay đào rượu đào ủ lâu năm cho ta, chỉ để dỗ ta vui.
Lúc tan triều về sẽ tự mình đến phố xá náo nhiệt mua cho ta xiên hồ lô của người bán hàng rong.
Cả kinh thành đều biết, Thẩm tướng quân sủng ái vợ như mạng, nói ta quả thực là có con mắt tinh tường, chọn cho mình một người chồng tốt.
Ngay cả trưởng tỷ vốn không ưa ta cũng vô cùng hâm mộ, hận không thể gả cho hắn.
Mỗi khi ta kể những chuyện này cho Thẩm Trạm nghe, hắn luôn cười cười, nói ta đừng để bụng, nói trong lòng hắn chỉ có một mình ta.
Còn ta sẽ ôm cổ hắn làm nũng, nói đùa rằng trong lòng hắn chỉ được có một mình ta, nếu không ta sẽ bỏ chồng.
Tất nhiên, kết quả của việc nói như vậy là bị hắn trừng phạt dữ dội trên giường.
Những ngày tháng không biết xấu hổ như vậy kéo dài ba tháng, một ngày nọ, lúc ăn cơm, ta nhìn những món ăn ngon trên bàn bỗng thấy rất buồn nôn.
Không nhịn được nữa mà nôn ọe.
Người hầu sợ ta xảy ra chuyện, vội vàng mời thái y đến.
Ta nằm trên giường, mặc cho thái y bắt mạch, cho đến khi thái y bắt mạch xong, nói với ta rằng ta đã mang thai hơn một tháng.
Nghe được tin này, ta ngẩn người vài giây.
Nhưng vài giây sau, đột nhiên phản ứng lại.
Ta có thai rồi sao?
Ta mang thai đứa con của Thẩm Trạm rồi sao?
Niềm vui lớn lao ập đến với ta, ta vui mừng đến mức không biết làm gì, vội vàng thưởng cho thái y đã bắt mạch cho ta, sau đó ra lệnh cho người hầu: “Nhanh lên, đi chuẩn bị một ít đồ ngọt, ta đến thư phòng nói tin vui này với chàng!”
Người hầu cũng rất vui mừng vì ta, dù sao thì ai cũng biết, tướng quân và phu nhân ân ái mặn nồng, giờ lại đón thêm sinh linh mới, nhất định phải ăn mừng cả phủ.
Người hầu vui vẻ đáp một tiếng “Được, phu nhân”, rồi thay ta đi chuẩn bị.
Ta vui mừng đi vòng quanh phòng, trong đầu không ngừng nghĩ cách nói tin vui này với hắn.
Có nên giả vờ không vui mà nói không?
Hay là chạy vào lòng hắn vui vẻ chia sẻ tin vui này với hắn.
Nhưng dù ta đã tưởng tượng vô số lần, cũng không ngờ lại là cảnh tượng như thế này.
Ta bưng đĩa điểm tâm đã chuẩn bị đến cửa thư phòng của hắn, vừa đẩy cửa ra, vừa định mở miệng gọi hắn.
Nhưng lại nghe thấy hắn nhìn bức họa nói với tâm phúc:
“Nàng ta sao có thể sánh được với nàng ấy một phần vạn.”
8.
Nghe được câu nói này.
Ta ngẩn người tại chỗ.
Rõ ràng bên ngoài trời quang mây tạnh, là thời tiết thích hợp để thả diều.
Nhưng lại khiến ta cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, như rơi xuống hầm băng.
Bức họa này ta đã từng thấy, từ khi ta gả cho hắn, bức họa này vẫn luôn ở trong thư phòng của hắn, ngày thường cũng không cho người khác chạm vào.
Ngay cả khi ta đến thư phòng của hắn, hắn cũng luôn cẩn thận, không cho ta chạm vào bức họa này.
Lúc đầu ta còn tưởng rằng bức họa này của hắn có liên quan đến một số bí mật triều đình nên không cho ta xem.
Nhưng ta không ngờ rằng, bức họa này lại là một nữ tử khác.
Cách khe cửa, ta nhìn rõ mép ngoài cùng của bức họa.
Là vạt áo dài màu đỏ.
Nghĩ đến người hắn thích, chắc hẳn là một cô gái tính tình cởi mở, tươi sáng.
Mà hắn nguyện ý cưới ta, đối xử tốt với ta, có lẽ cũng chỉ vì ta cũng là một cô gái thích mặc đồ đỏ.
Có lẽ từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của người khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, ta mím môi, để cho vị chua xót trong lòng lan tràn.
Có lẽ kiếp trước hắn nguyện ý cứu ta, cũng chỉ vì ta rất giống người trong lòng hắn.
Là ta tự mình đa tình.
Ta nhịn nước mắt đang trào ra, không gõ cửa, quay đầu bỏ đi.
Ta tuy thích hắn nhưng ta là công chúa, ta đã yêu được thì cũng buông bỏ được.
Ta là công chúa cao quý, tuyệt đối không làm thế thân cho người khác.
Bỏ chồng, ta phải bỏ chồng!
9.
Ta không nói một lời nào trở về phòng, lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư bỏ chồng.
Là công chúa, có quyền bỏ chồng.
Chỉ một lát sau, ta đã viết xong thư bỏ chồng, ta cắn môi, nhìn những lời lẽ cay nghiệt dài ba nghìn chữ trên giấy.
Cắn răng, đóng dấu công chúa của ta lên.
Bỏ thư vào phong bì, đưa cho người hầu nói: “Tối nay ta sẽ đi, ngày mai ngươi hãy đưa bức thư này cho hắn.”
Nói xong, ta thu dọn hành lý cả đêm.
Khi bước ra khỏi phủ tướng quân, ta quay đầu nhìn lại tấm biển phủ tướng quân.
Ta nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kiếp này hẳn là không có duyên với hắn.
Còn đứa trẻ, ta có thể tự mình nuôi.
10.
Trở về phủ công chúa, ta ngồi một mình bên cửa sổ, ngây người nhìn trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ.
Người hầu hầu hạ ta không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết tâm trạng ta rất tệ nên đứng bên cạnh cân nhắc rồi nói: “Công chúa, hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng ngày mai sẽ tổ chức săn bắn mùa thu ở trường săn, người có đi không?”
Ta suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Đi.”
Mặc dù trước đây ta không thích săn bắn nhất nhưng giờ đã hòa ly, thay vì ở trong phủ công chúa mà buồn bã thì không bằng ra ngoài náo nhiệt một chút.
Cũng để đổi không khí.
Ta vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại hắn.
Dù sao thì theo hiểu biết của ta về hắn, hắn vốn kiêu ngạo, bị bỏ chồng đột ngột như vậy, chắc chắn là mất hết mặt mũi.
Chắc chắn là trong thời gian ngắn sẽ không muốn gặp ta.
Nhưng ta không ngờ, ta vừa mới đến trường săn thì thấy hắn đã ngồi sau phụ hoàng, mà bên cạnh hắn, còn ngồi một cô gái khác mặc váy đỏ, dung mạo xinh đẹp.
Ta nhìn kỹ hơn, nhận ra thân phận của cô gái đó.
Là đích nữ của phủ Vĩnh Nghĩa Hầu.
Cũng được coi là danh môn quý nữ.
Cũng rất xứng đôi với hắn.
Mặc dù đã biết rõ trong lòng hắn có người khác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lòng ta vẫn không khỏi đau đớn.
Ta chịu đựng đôi mắt nóng hổi, ép mình không nhìn, hít sâu một hơi đi về phía bên kia.
Nhưng ta chưa kịp đi xa thì đã bị một người nam nhân vội vã chạy đến nắm lấy tay.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh, lòng ta càng chua xót nhưng vẫn quay đầu, giọng cứng nhắc nói: “Thẩm tướng quân làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, không hiểu sao?”
Ta vốn tưởng rằng ta nói như vậy, hắn sẽ tức giận, hoặc là lòng tự trọng của hắn sẽ khiến hắn lựa chọn quay đầu bỏ đi.
Nhưng ta không ngờ, sau khi ta nói xong, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn lóe lên, bất chấp ôm lấy ta, giọng điệu tủi thân hỏi ta: “Nương tử vì sao không cần vi phu nữa? Vi phu đã làm sai điều gì?”
Ta giãy giụa cố gắng tránh xa hắn.
Giọng điệu càng lạnh lùng đáng sợ.
“Chính ngươi rõ ràng, ta đều đã biết.”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, vốn tưởng rằng nói như vậy hắn sẽ chột dạ nhưng ta không ngờ, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại hơi đỏ.
Khá lắp bắp nói với ta: “Nàng, nàng thật sự đều đã biết?”
Ta lạnh lùng gật đầu.
Giọng điệu châm chọc nói: “Thế nào, chuyện đã chắc như đinh đóng cột, ngươi còn có gì để giải thích sao?”
Nghe thấy giọng điệu không vui của ta, đôi mày đẹp của hắn nhíu lại, mở miệng giải thích với ta:
“Chuyện không phải như nàng nghĩ…”
Ta khoanh tay trước ngực, hơi nhướng mày, ta muốn nghe xem, hắn có gì để giải thích.
Nhưng chưa kịp để hắn nói hết thì đã nghe thấy phụ hoàng gọi hắn từ xa.